Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 32: Chương 32




Chất nhầy của mồ hôi khiến cả người không được tự nhiên, Hàn Kì lau đi bọt nước tích dưới cằm, hận không thể lập tức tìm nơi nào có nước mà hảo hảo cọ rửa một chút, mà đối với Phương Vu Hi thoáng có điểm khiết phích (bệnh sạch sẽ) mà nói, mồ hôi đầy người như vậy lại làm cho hắn khó có thể chịu được.

Hai người một trước một sau đi không có mục đích, dù sao chỉ cần là nhìn thấy nơi có vòi nước thì bọn họ sẽ nhào tới ngay.

“Thật là…… Tứ mắt tử này chạy trốn thật là mau a……” Hàn Kì nhìn xung quanh, không có nhìn thấy bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng, không khỏi kỳ quái than thở,“thoắt cái đã không thấy bóng dáng ……”

Nghe Hàn Kì ở phía sau lầm bầm lầu bầu, Phương Vu Hi mở ra đôi mắt buồn ngủ, nhẹ nhàng đảo qua trước sau, trên sân thể dục lớn quả thật không thấy được bóng dáng ngơ ngác là lạ kia.

Cước bộ dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.

Cách đó không xa, một khu vực đầy vòi nước đặt song song chuyên môn vì các học sinh mà thiết kế hiện ra đầy hứa hẹn, nhị thiếu lập tức tinh thần tỉnh táo, phẩy phẩy tà áo đầy người nhiệt khí hướng chỗ kia đi đến.

“Viễn Phi……”

Phương Vu Hi đi ở đằng trước bỗng nhiên bước chân dừng lại, đứng ở bên góc tường, dưới đôi viền vàng kính mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Này, ngươi……” Suýt nữa đi lên liền đụng phải, Hàn Kì sợ tới mức vội vàng lui lại mấy bước, nhìn bóng dáng bỗng nhiên đứng lặng kia, bất mãn muốn tiến lên chất vấn.

“Hư…………” đầu ngón tay thon dài dừng lại ở giữa đôi môi đỏ mọng, Phương Vu Hi hướng Hàn Kì làm động tác cấm thanh, dường như ở bên tai chuyên chú lắng nghe cái gì.

Hàn Kì kỳ quái cau mặt, cước bộ tăng nhanh một bước, liền dẫn đầu lộ ra ngoài hơn phân nửa thân mình, giương mắt tò mò nhìn nhìn phía trước, không nhìn thì hoàn hảo, vừa nhìn, hình ảnh trước mắt lại làm cho hắn cả kinh nói không ra lời.

Tứ mắt tử mà hắn vẫn niệm trong miệng lẫn trong lòng kia đang ở ngay phía trước!?

Càng…… Càng bất khả tư nghị là……

Phía sau hắn còn đứng một người, mà người kia còn làm động tác tối hôm qua hắn đã làm!!?

Từ phía sau tựa vào tấm lưng gấy yếu, cái đầu lớn muốn chết kia tựa ở trên vai tứ mắt tử vô cùng thân thiết ……

Nhìn hai người trước mắt tư thế cùng hành động ái muội, trong não Hàn Kì lập tức có loại cảm giác nổ mạnh như bị sét đánh, trên khuôn mặt tuấn tú là một mảnh tái nhợt, răng nanh không tự giác cắn môi dưới, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lóe, một cỗ ngọn lửa càng không ngừng bùng cháy……

“Ba……” Đúng lúc này, trên khuỷu tay bỗng nhiên nặng nề, trước mắt lay lay, Hàn Kì đã bị Phương Vu Hi lăn lông lốc kéo lại vách tường.

“Trước nhìn.” Thanh âm thản nhiên, Phương Vu Hi nhìn lướt qua Hàn Kì biểu tình trầm tịch (trầm lặng), lực đạo trên tay tăng thêm một chút, như là ám chỉ cái gì.

“Nhìn bộ dáng ngươi dường như muốn đánh người ……” Môi đỏ mọng phun ra một câu, Phương Vu Hi cũng không quay đầu lại lại vòng trở về.

Trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Phương Vu Hi, Hàn Kì lại cúi đầu, nhìn trong lòng bàn tay tràn đầy dấu móng tay, trong mắt cũng xẹt qua một chút mê man……

Đúng vậy, hắn sao lại có loại xúc động muốn đánh người a?

Lẳng lặng nhìn trong lòng bàn tay, Hàn Kì im lặng……

Hai người cứ như vậy trốn ở góc tường, giám thị nhất cử nhất động của hai người trước thủy tào (đồ đựng nước uống- trường hợp này là dãy bồn có gắn vòi nước).

Nhìn Lưu Viễn Phi cùng Hoắc Mẫn Lăng chuyện trò vui vẻ, nhìn Lưu Viễn Phi nhẹ chạm lên mặt Hoắc Mẫn Lăng, nhìn Lưu Viễn Phi vén tóc của Hoắc Mẫn Lăng, nhìn Lưu Viễn Phi xoay đầu Hoắc Mẫn Lăng, nhìn hai người bọn họ mặt đối mặt……

= =!

Hai người làm như cao thủ tình trường trà trộn vào tổ chức a,b,c nhiều năm đều thành mức ngựa quen đường cũ, đối với tình cảnh giữa hai người yêu nhau đã tới trình độ quá quen thuộc, đương nhiên không phải người bình thường có khả năng địch nổi.

Cho nên, khi hai người nhìn thấy hành động hai gương mặt đối diện, mắt sắc thoáng chốc nhìn ra được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì……

“Này uy uy, chờ một chút, bọn họ là muốn……” Hàn Kì đứng lên, chỉ vào hai người đang đứng trước thủy tào, lập tức muốn lao ra.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Hơi kinh hãi, vội vàng kéo lại Hàn Kì đang muốn đi ra ngoài, Phương Vu Hi lạnh lùng nói,“Ngươi cảm thấy quấy rầy hảo sự của người ta như vậy tốt lắm sao?”

Thanh âm lạnh nhạt mà âm trầm làm cho Hàn Kì sửng sốt, tiết khí lập tức gục đầu xuống, lại lui trở về.

Không phải cái gì hảo! Chỉ là cảm thấy…… Nhìn đến cái tên tứ mắt tử cùng với tên gia khỏa kia kiss cũng rất khó chịu! Chỉ muốn hung hăng tặng cho tên gia khỏa kia một cái trọng quyền!!

Nhìn thấy Hàn Kì lui trở về dựa vào tường, tay nắm thành quyền nện thẳng lên mặt vách tường, Phương Vu Hi quay đầu, trên mặt bỗng nhiên nở ra một cái tươi cười quỷ dị: “Ta biết ngươi thực khó chịu, ta cũng giống như ngươi ……”

“Ân?” Nghe thấy lời của Phương Vu Hi, Hàn Kỳ ít nhiều có điểm kinh ngạc.

Có ý gì?

“Lại đây.” Hướng Hàn Kì ngoắc ngoắc tay, Phương Vu Hi bỗng nhiên vứt cho hắn một viên đá lớn bằng hột ô mai.

“Làm gì?” Hàn Kì không rõ nga.

“Ném qua, đánh vào sau gáy.” Phương Vu Hi cười cười, thuận theo đầu ngón tay thon dài trắng nõn, Hàn Kì nhìn thấy cũng là sau gáy của Hoắc Mẫn Lăng đang ngơ ngác kia.

“= =|| uy…… Ngươi không chỉ sai đi? Cái kia là tứ mắt tử ……”

“Không có sai a.” Phương Vu Hi vẫn như trước cười cười,“Hắn ……”

“Ai?! Làm gì phải đánh hắn nha?” trên mặt Hàn Kì hiếm thấy vẻ không muốn, đối với mệnh lệnh của Phương Vu Hi cảm thấy khó có thể tin.

“Ta bảo ngươi đánh ngươi liền đánh đi, lập tức sẽ hôn xuống đó a!” Trên mặt có chút không kiên nhẫn, Phương Vu Hi xoa xoa thắt lưng, mày nhíu lên.

“Vậy vì cái gì là ta?!” Hàn Kì nghi ngờ nhìn về phía Phương Vu Hi, tên gia khỏa này thật sự rất âm hiểm ……

“Nga, bởi vì ngươi là xạ thủ giỏi nhất cả nước nha……” Hợp thời thêm một kích, Phương Vu Hi lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy được Hàn Kì tỏa sáng.

“Đúng nga! Ta là xạ thủ giỏi nhất cả nước nga! Loại tiểu tử này ta đến làm đương nhiên là không thành vấn đề!” Cười tủm tỉm gật đầu, Hàn Kì đối với điểm khích lệ từ Phương Vu Hi toàn bộ đều thu xuống dưới, tiêu sái lắc lắc viên đá, làm động tác khởi động một cách soái khí, một vật công kích màu đen liền thẳng tắp hướng tới đầu Hoắc Mẫn Lăng bay đi……

“Ba!” Trúng mục tiêu.

Đang mờ mịt nhìn Lưu Viễn Phi càng lúc càng tới gần khuôn mặt không biết làm gì, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên cảm thấy sau ót mình một trận đau đớn, theo phản ứng xuất phát từ bản năng, khuôn mặt nhỏ nhắn mang kính mắt kỳ quái quay đầu lại.

Ngay trong nháy mắt, đôi môi Lưu Viễn Phi lệch khỏi gương mặt của Hoắc Mẫn Lăng.

Nhìn biến cố đột nhiên tới, Lưu Viễn Phi trừng mắt nhìn mục tiêu vốn nên là đôi môi hiện tại lại biến thành sau gáy, sau một lúc lâu mới hồi hồn lại.

Đột nhiên phát giác mình đang làm cái gì, Lưu Viễn Phi vì hành động lớn mật của mình mà kinh hách đến đập mạnh, lập tức buông ra Hoắc Mẫn Lăng, sắc mặt đỏ bừng lui lại mấy bước.

“Này…… Ta……” Không biết phải nói cái gì thì tốt, Lưu Viễn Phi đứng ở tại chỗ, khốn quẫn muốn chết. Trời ạ! Hắn làm cái gì?! Hắn cư nhiên đối với Mẫn Lăng…… Trời ạ trời ạ…… Sao lại như vậy?! Lưu Viễn Phi! Ngươi đáng chết! Đáng chết a!

“Viễn Phi……” Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, Lưu Viễn Phi sửng sốt, vừa lúc thuận tiện cho hắn rời đi, mang theo cái mặt nóng bừng, nói xong bốn chữ ‘Đi trước một bước’ liền vội vàng rời đi.

Nhìn bạn tốt mạc danh kỳ diệu (khó hiểu) rời đi, Hoắc Mẫn Lăng sờ sờ cái đầu phát đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, ánh mắt thoáng chốc dừng lại trước chỗ quẹo vào góc tường.

Bước chân vừa nhấc, chậm rãi đi qua……

Nhìn hai người còn đứng ở góc tường vẻ mặt hưng phấn, Hoắc Mẫn Lăng hơi hơi nhíu mày.

Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên xuất hiện, còn nhị thiếu vì kế hoạch của mình thành công mà sắc mặt cứng đờ, cười gượng.

Như là đã làm tốt chuẩn bị, thấy Hoắc Mẫn Lăng lăm lăm nhìn mình, Phương Vu Hi cong đầu lưỡi, ngón tay chỉ hướng Hàn Kì: “Là hắn ném.”

“= =!? Ân? Cái gì? Uy…… Phương Vu Hi……”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Cái gì…… Ta…… Cái kia……”

“Là ngươi ném a……”

“Phương Vu Hi!! Ngươi hãm hại ta!!! Ta giết ngươi ──────!!” Cuồng dã hét lên một tiếng, Hàn Kì đột nhiên phát giác ra mình đã bị lừa, hé ra khuôn mặt tuấn tú tức giận đến đỏ bừng, nổi giận đùng đùng truy đuổi hướng Phương Vu Hi.

“Đáng giận!! Có giỏi thì đừng đi!! Tức chết ta!!!”

“Tên họ Phương tiểu nhân đê tiện ngươi……”

Nho nhỏ bên cạnh cái ao, truyền khắp tiếng Hàn Kì rống giận, còn có Hoắc Mẫn Lăng vẻ mặt mờ mịt……

Bọn họ lại xảy ra chuyện gì?……

Thật sự là kỳ quái……

Ẩn nấp trong rừng cây, một bóng đen đứng thẳng nhìn ba người ở chung thật vui, bắn ra một đạo ánh mắt ghen ghét sâu kín……

Hoắc, Mẫn, Lăng……

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.