Một tháng thời gian luôn trôi rất nhanh, ngày bắt đầu trận bóng rổ cũng đã từ từ tiếp cận.
LM học viện đối với trận bóng rổ lần này đều biểu hiện rất có hứng thú.
Bởi vì…… hai vị hội trưởng hội học sinh đều tham gia trận đấu này.
Phương Vu Hi, Hàn Kì…… Một người là quý công tử tao nhã điềm tĩnh, một người là đại thiếu gia phóng đãng không biết kềm chế.
Lúc bọn họ vừa vào học thì đã được mọi người khắp LM dõi theo.
Nhất cử nhất động ngày thường đều nhất ba nhất lãng (gây sóng to) tác động lên khắp LM học viện.
Huống chi lúc này đây, hai vị hội trưởng là tự mình lên sân khấu.
Thử tưởng tượng đến bộ dáng hai người đánh bóng rổ, thử nghĩ tới dáng người ngạo nhân kia phủ một thân đồng phục thể thao rộng thùng thình soái khí, kiện mỹ da thịt đều bại lộ ở trong tầm mắt, đây chính là hình ảnh làm cho người ta run sợ thế nào a!
Cho nên, tận dụng thời cơ, không thể không đến.
Ngu ngốc mới sẽ không muốn nhìn a!
Bất quá, thiên hạ to lớn, ngu ngốc luôn sẽ có ……
Hoắc Mẫn Lăng đồng học, đại khái cũng chính là một người ngu ngốc theo như lời phía trên đi……[- -+ Mẫn Lăng, tha thứ cho mụ mụ……]
“Ta ── không ── mặc.” Ngồi xổm góc tường, Hoắc Mẫn Lăng lại một lần nữa kiên quyết lắc lắc đầu.
“….. Hảo, xú tiểu tử, nói cho ngươi, ta đã muốn bị ngươi làm tức giận đến không còn sức đứng dậy …… Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi mặc hay không mặc?” Ngồi dưới đất, dựa vào tường, Hàn Kì giơ giơ lên đồng phục thể thao trên tay, hữu khí vô lực nhìn Hoắc Mẫn Lăng.
“Không.” Hoắc Mẫn Lăng cằm để ở trên đầu gối, vẫn như cũ kiên trì quyết định của chính mình.
Không cần, hắn mới không cần mặc loại quần áo này, lộ như vậy……
Tứ chi đều lạnh băng, tuyệt không tốt.
Đều không có thắt lưng đồng phục, nếu chạy chạy vài bước, quần liền rơi xuống thì sao?
Không cần…… Tuyệt đối không cần……
Hàn Kì bỗng nhiên cấm thanh, nhìn Hoắc Mẫn Lăng, lấy đồng phục lắc a lắc, tức cũng không được không tức cũng không được, thoạt nhìn hắn đã bị làm tức đến thật sự không có cách nào.
“Coi như xong, Mẫn Lăng không muốn mặc cũng đừng miễn cưỡng hắn.” Phương Vu Hi tắm xong đi ra, nhìn thấy hai người từ lúc hắn đi vào phòng tắm đến bây giờ còn đang giằng co, có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Hừ! Tuy rằng ta đối với lời của ngươi thực không tán thành, nhưng ta hiện tại thật sự là không có khí lực …… Xú tiểu tử! Tạm thời buông tha ngươi……” Nhìn Phương Vu Hi liếc mắt một cái, Hàn Kì khoát tay áo, cho thấy chính mình thật sự là chống đỡ không được, nói nói hai câu lại quay đầu hướng tới Hoắc Mẫn Lăng, thoáng nâng lên thanh âm cảnh cáo mới lấy ra y phục, lắc lắc lắc lắc nằm úp sấp lên giường mình.
“Tốt lắm, nghỉ ngơi nhiều một chút đi, buổi chiều có trận đấu.” Ngồi ở bàn tròn, cầm lấy điểm tâm sáng nhẹ nhàng ăn một ngụm, lại đem tờ báo sớm bên cạnh cầm lấy, nói là như thế, nhưng Phương Vu Hi cũng vẫn là bộ dáng thật sự nhàn nhã.
Nhìn thấy bộ dáng Phương Vu Hi không chút hoang mang như vậy, Hàn Kì nằm trên giường không khỏi đối với người nào đó sinh ra hoài nghi to lớn …..
“Này, Phương Vu Hi, ngươi sẽ không gạt ta đi?”
“Cái gì?”
“Chính là buổi chiều…… Chúng ta thật là sẽ đấu với bọn Lam Lưu?!” vén chăn lên, Hàn Kì bay người qua, khóe mắt trộm ngắm Hoắc Mẫn Lăng bên cạnh đang chậm rãi đi đến trên giường mình.
“Đúng vậy.”
“= =||…… Nhưng là…… Ta, ta không nhìn lầm đi? Ngươi nhìn thế nào vẫn là bộ dáng thực nhàn nhã… Nga…” Trên mặt xẹt qua một đống lớn hắc tuyến, trầm hạ mặt, Hàn Kì chỉ chỉ lên điểm tâm sáng và báo sớm, nhíu mày.
“Có cái gì không đúng sao?” Nghe thấy Hàn Kì nói, Phương Vu Hi từ trong tờ báo ngẩng đầu, kỳ quái nhìn nhìn hai tay.
“= =! Ta là nói ngươi chẳng lẽ cũng không khẩn trương chút nào sao?!” Sắp từ trên giường nhảy dựng lên, Hàn Kì ôm ngực. Trời ạ…… Hắn sắp bị hai người kia làm tức giận đến xuất huyết công tâm!!!
“Khẩn trương?” Phương Vu Hi sửng sốt, còn nghiêm túc tự hỏi,“Kỳ quái, đúng vậy, ta sao một chút khẩn trương đều không có nổi a?……”
“………… Chẳng lẽ ngươi có đối sách?”
“Đối sách?? Không…… Không có……” Phương Vu Hi mỉm cười, đáp thật sự là rõ ràng.
“Vậy ngươi làm chi còn nhàn nhã như vậy a?”
“A, dù sao nhàn nhã cũng là như vậy, khẩn trương cũng là như vậy, còn không bằng nhàn nhã đi…… Huống hồ…… Thắng thua…… Vẫn là không biết……” Ý vị thâm tường nói xong, Phương Vu Hi như gió nhẹ xẹt qua nhìn thoáng qua Hoắc Mẫn Lăng oa ở trên giường xong, mới đưa ánh mắt quay lại tờ báo sớm trong tay…..
Nghe Phương Vu Hi nói như vậy, Hàn Kì cũng hiểu được có vài phần đạo lý, lặng yên chăm chú nhìn một chỗ, lâm vào trong trầm tư ……
Buổi chiều hơi có điểm nóng, trời thực xanh, đóa đóa mây trắng mơ hồ, còn có từng trận gió nhẹ.
Trận đấu bóng rổ trong sân bóng rộng lớn của LM học viện sắp cử hành, lập tức, trên sân bóng rổ chật ních học sinh tiến đến theo dõi, suốt năm ngàn ghế đều không còn chỗ ngồi.
Tuy rằng chính là ba đối ba, thậm chí còn không được cho là trận đấu chính quy, nhưng bởi vì sức quyến rũ của hai người khiến cho trận bóng này trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mọi người, đều muốn diện kiến phong thái phong vân của hai vị hội trưởng.
Quàng cánh tay ngồi ở trên ghế dài trong phòng nghỉ, Phương Vu Hi ung dung ngắm nhìn Hoắc Mẫn Lăng ngồi ở đối diện.
Quần dài tay áo dài……
Tiểu gia khỏa này, thực chỉnh tề……
Đối với trang phục bảo thủ của Hoắc Mẫn Lăng mang theo sủng nịch cười, Phương Vu Hi thật muốn đi qua chụp vỗ lên cái đầu nhỏ đáng yêu kia.
“Ai nha…… Người thật nhiều a… Hắc hắc… Ai kêu bổn thiếu gia sức quyến rũ lớn như vậy nga……” Đứng ở cửa nhìn ra ngoài, Hàn Kì nhìn sân bóng dày đặc bóng người, trên mặt nổi lên quang mang hưng phấn cùng tự tin [tự kỉ?].
Ánh mắt rơi xuống nhìn đến địch nhân [- -+ trầm mặc……]…… Không đúng, là địch quân [= = tiếp tục trầm mặc……].
Trong đó, Lưu Viễn Phi làm cho hắn nhìn xem không vừa mắt nhất……
Mẹ nó! Tên gia khỏa này, điểm nhan sắc như thế này lên sân khấu cho hắn nhìn một cái…… Vừa nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày hôm qua, nghĩ đến tình cảnh Lưu Viễn Phi dán lên Hoắc Mẫn Lăng, trong lòng Hàn Kì không khỏi nổi lên một cỗ hỏa vô danh!
Trong mắt toát ra thần sắc đối địch, Hàn Kì tựa ở góc tường, sắc mặt biến thành màu đen, siêu khó chịu trừng bóng dáng Lưu Viễn Phi.
Ta trừng chết ngươi! Trừng chết ngươi! Trừng chết ngươi! Tên gia khỏa ngươi! Trừng chết ngươi! (Su: mua thuốc uống đi a)
“Tuýt ──────” Tiếng còi mở màn truyền khắp toàn bộ sân bóng rổ, sôi trào trong sân nhất thời tĩnh lặng, tất cả mọi người im lặng chờ đợi hai đội bóng siêu cấp của LM giao phong.
“Mở màn nha……” Nhìn ra phía cửa thì thào, Phương Vu Hi đứng lên, quay đầu hướng Hoắc Mẫn Lăng cười,
“Đi thôi.”
Nghe được tiếng kêu của Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng mới từ trong sách tham khảo ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp mang ý cười kia, không tình nguyện chậm rãi đứng lên.
“Chờ một chút.” Nhìn nhìn gương mặt đi qua người mình, Phương Vu Hi bỗng nhiên nhớ lại cái gì, gọi lại Hoắc Mẫn Lăng đang đi tới trước cửa.
Ngón tay phóng tới bên môi giống như đúng lúc ho khan, trên mặt Phương Vu Hi lộ ra thần thái nắm bắt không được.
Hoắc Mẫn Lăng quay đầu lại nghi hoặc nhìn người đang bước tới bên mình, Phương Vu Hi quan sát má bên phải trong chốc lát, ngoài dự đoán bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nâng lên cái cằm khéo léo kéo đến trước mặt mình.
Một cái hôn, không hề báo động trước dừng ở trên má Hoắc Mẫn Lăng, da thịt mềm mại bị hai phiến môi kia nhẹ nhàng áp, vội vàng giống như chuồn chuồn lướt nước, lưu lại một mạt độ ấm thản nhiên.
“Tiêu độc một chút……” Phương Vu Hi rời môi hướng Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng cười, cũng rất vui vẻ, phượng nhãn cười đến mị lên, sung sướng tựa hồ giống như buôn lậu được rất nhiều tiện nghi.
Nói xong hết lời, Phương Vu Hi xoay người, ly khai phòng nghỉ.
Đứng ở tại chỗ, Hoắc Mẫn Lăng ngơ ngác nhìn cánh cửa nửa mở kia, giơ tay sờ sờ hai má bị hôn, vẻ mặt mờ mịt……
Bọn họ làm gì cứ đem miệng dán lên trên mặt của ta vậy a……?
Chẳng lẽ trên mặt của ta có cái gì sao?
Nghi hoặc lui lại mấy bước, đem hai má bị hôn hướng vào cái gương trong phòng nghỉ nhìn một lần lại một lần, thẳng đến khi phát giác thật sự không có cái gì quái dị, Hoắc Mẫn Lăng mới mang cái đầu đầy dấu chấm hỏi rời đi phòng nghỉ.
“Mẫn Lăng!!” Vừa ra sân chợt nghe có người kêu hắn, ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy Lưu Viễn Phi phất phất hai tay, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn hắn.
Gia khỏa này…………
Phương đại thiếu cùng Hàn đại thiếu đứng ở phía trước, tất cả đều khó chịu cho Lưu Viễn Phi một cái ánh mắt cảnh cáo.
Xem ra sau khi trận đấu chấm dứt còn phải giáo huấn một lần……
“Làm gì?” Nhìn thấy nhị thiếu phóng tới ánh mắt không tốt, Lưu Viễn Phi cũng không thân thiện hỏi lại.
“Chúng ta sẽ không thua …… Các ngươi cũng đừng hòng muốn thắng……” Thanh âm thản nhiên mang tươi cười tự tin, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì khí thế ngạo nghễ làm cho ba người đối diện không khỏi đề cao cảnh giác.
“Thú vị……” Lam Lưu mỉm cười, tham luyến nhìn thần sắc tự tin cái gì cũng không chịu thua của Hàn Kì.
“Ân.” Gật gật đầu, Lâm Dương ôn hòa cười cười, rất là đồng ý.
Nhìn thấy năm người tựa hồ đang đợi mình, sờ sờ đầu, Hoắc Mẫn Lăng chạy chậm đứng ở phía sau nhị thiếu.
Trọng tài đứng ở một bên, nhìn thấy người đã đến đông đủ liền đi qua, đứng ở giữa không khí sắp bị đóng băng của năm người.
“Sẵn sàng chưa?” Trọng tài quay đầu hỏi hai bên.
“Ân.” Phương Vu Hi nhìn về phía trước, gật gật đầu.
“Ân.” Lưu Viễn Phi hít sâu một hơi, nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng đứng ở cuối cùng, trong lòng không khỏi có điểm run.
Ông trời phù hộ ta……
“Tuýt ──────” Tiếng còi lại một lần nữa vang lên, nương theo trái bóng tung lên cao, dẫn đến yên tĩnh khắp toàn trường…………
…………