Mười phút trước, sân bóng rổ vẫn có tiếng người ồn ào; mười phút sau, biển người trong cái sân bóng rổ lớn, lại sớm rỗng tuếch.
Nguyên lai là trường học đến thúc giục học sinh đi học, nói cái gì không cần bởi vì một trận đấu bóng rổ mà chậm trễ việc học……
Tuy rằng mọi người không muốn rời đi, nhưng dù sao trường học vẫn là lão đại thôi, ngươi có thể không nghe?
Cho nên nha, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bất mãn là bất mãn, lại vẫn phải trở về đi học.
Thế là, toàn bộ sân bóng rổ chỉ còn lại có sáu người thi đấu, còn có hai trọng tài.
……
Mà khi mọi người đã rời đi, trận đấu tiến hành được hai mươi phút thì trọng tài bỗng nhiên tạm dừng.
Nguyên nhân là…… Phương Vu Hi bị thương……
Ngồi ở phòng nghỉ, Phương Vu Hi nhìn máu tươi nhỏ giọt trên cánh tay, xuất thần tự hỏi cái gì đó.
Vừa rồi thật sự là rất nguy hiểm ……
Đôi mi thanh tú vừa nhíu, nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở đối diện đang cẩn thận vì hắn băng bó, trong lòng Phương Vu Hi thật sâu thở dài.
Lúc trận đấu bắt đầu, bọn họ an bài để Hoắc Mẫn Lăng đi theo phía sau là được rồi, lấy thực lực của hai người bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng ngang ngửa với bọn Lam Lưu, may mắn là, Lưu Viễn Phi vừa vào sân thì hơn phân nửa lực chú ý đều tập trung trên người Hoắc Mẫn Lăng, nhìn bộ dáng thật cẩn thận bảo hộ Hoắc Mẫn Lăng của hắn, Phương Vu Hi không biết vì sao lại có một loại cảm giác bị người đoạt đi vị trí.
Cho nên…… Hắn vừa rồi cũng là không chuyên tâm a……
Hồi lại tầm mắt, tâm tình Phương Vu Hi lại trở nên lo lắng.
Ngẫm lại một màn hỗn loạn mới vừa rồi kia, bất an trong lòng càng ngày càng gia tăng.
Hoàn hảo, tiểu gia khỏa này còn không có chuyện gì……
Sờ sờ cái đầu đầu nhỏ nhắn, Phương Vu Hi thở dài.
Nếu vừa rồi hắn không chạy đi bảo vệ Hoắc Mẫn Lăng, thì có thể tiểu ngốc tử này đã sớm bị Lâm Dương ép tới tàn phế đi……
Lúc nãy tuy rằng là sự cố ngoài ý muốn, nghĩ tới sắc mặt của Lâm Dương bên kia cũng không biết làm sao, Phương Vu Hi cũng biết không thể trách hắn, dù sao trên sân bóng rổ, va chạm thương tổn như vậy vẫn thường xuyên phát sinh……
Nhưng là…… Vì cái gì luôn không hề có dự cảm tốt a?
Trong phượng nhãn là thật sâu lo lắng.
Trên cái rổ cao cao, khoảnh khắc rơi xuống, trong chớp mắt nhìn thấy thân mình của Lâm Dương sắp áp lên Hoắc Mẫn Lăng, trong lòng không biết từ đâu xuất hiện một cỗ khí lực, thúc đẩy hắn vọt đi qua đỡ cho Hoắc Mẫn Lăng, mà cánh tay của chính mình cũng không tránh khỏi bị sàn ván sướt cho một mảnh, nửa thân mình của Lâm Dương cũng nặng nề mà áp lên vai hắn……
“Đau không?” Thanh âm tinh tế đem hồn Phương Vu Hi quay về, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt thân thiết kia.
Y quan tâm hắn?
Phương Vu Hi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên rộng mở sáng hẳn lên.
Tiểu ngốc tử này lần thứ hai chủ động cùng hắn nói chuyện nga……
Lại còn hỏi hắn có đau hay không…… Chẳng lẽ lo lắng cho hắn sao? Thiệt hay giả?
Khóe miệng vì thu hoạch ngoài ý muốn mà hé ra một độ cong, Phương Vu Hi cười đến ngọt ngào, phượng nhãn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lăng lăng chờ đáp án của mình, ngoan ngoãn đáp:“Ân, có một chút.”
Như vậy nga……
Nghe được Phương Vu Hi trả lời, Hoắc Mẫn Lăng khẽ gật gật đầu, lại đem tầm mắt quay trở về bờ vai vừa rồi bị áp đến.
“Nơi này thì sao?” Ngón tay chỉ chỉ, rồi mới nhìn thấy Phương Vu Hi cắn môi dưới gật gật đầu.
“Vậy…… Ta có thể nhu nhu không?……” Tuy rằng hắn là một con mọt sách, tuy rằng hắn không muốn để ý tới chuyện gì bên ngoài, nhưng dù sao Phương Vu Hi vừa rồi đã cứu hắn, biết tri ân báo đáp, Hoắc Mẫn Lăng cảm thấy mình nên có trách nhiệm chiếu cố vị họ Phương đang bị thương này.
“Được.” Trên mặt Phương Vu Hi nhất thời tươi cười như hoa, điểm đầu tựa như gà con mổ thóc.
Căn bản là thật không ngờ chịu một lần thương tích cư nhiên có thể được hồi báo tốt như thế……
Như vậy chịu thêm vài lần cũng không tổn hại gì a……
Nhìn thấy Phương Vu Hi thống khoái đáp ứng, Hoắc Mẫn Lăng đứng lên, chậm rãi đi tới phía sau hắn.
Cảm thấy trên vai bị ấn một cái, xúc cảm thô ráp, độ ấm ấm áp trong lòng bàn tay làm cho Phương đại hội trưởng bỗng trở nên khẩn trương.
Cũng không phải chưa từng bị người sờ vuốt qua…… Sao lại khẩn trương như vậy……
Âm thầm đối với cảm giác ngây ngô của mình cảm thấy buồn cười, Phương Vu Hi cố gắng đem lực chú ý từ hai tay của Hoắc Mẫn Lăng đang đụng vào mình chuyển dời đến nơi khác.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên bờ vai lõa lồ mà rắn chắc, da thịt phủ một màu bóng loáng, lực đạo không lớn không nhỏ vừa thích hợp, xoa nắn trên lớp da cơ thể bị thương…… động tác Hoắc Mẫn Lăng nhìn qua rất là thuần thục, tựa hồ đối với việc trị liệu mát xa bởi chấn thương rất có kinh nghiệm.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ cấp phục vụ năm sao của Hoắc Mẫn Lăng, biểu tình của Phương Vu Hi nhìn qua thực sự là dáng vẻ hạnh phúc, khóe miệng nhịn không được tươi cười sung sướng, thập phần hưởng thụ……
Uy…… Uy…… Uy……
Hai người các ngươi cũng quá quá phận đi……
= =|| quả thực là không nhìn tới tồn tại của ta……
Hàn Kì ngồi ở đối diện nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người cứ như lão công đang hưởng thụ sự phục vụ của lão bà, trong lòng không tự giác nổi lên ghen tuông……
Mắt lại nửa hâm mộ nửa ghen tị nhìn hai tay duyên dáng của Hoắc Mẫn Lăng đang cần mẫn làm công tác……
Hắn cũng muốn được ấn……
Khẽ cắn môi, ánh mắt trông đợi lập tức làm cho hắn biến thành một tiểu oán phụ nơi khuê phòng……
Si ngốc tưởng tượng đến tình cảnh đôi tay kia ở trên lưng mình mát xa……
“Này ── họ Phương ──” Không tình nguyện hô lên, Hàn Kì căm giận nhìn Hoắc Mẫn Lăng, không ngừng cố nén cỗ xúc động muốn đi qua đem đôi tay kia phóng tới trên lưng mình……
Sao không có người nào đến áp lên ta a…… Đem ta áp thành tàn phế cũng được a……[- -+ tâm lý đã hoàn toàn không ổn định, xuất hiện hiện tượng tự mình hại mình…… Khụ……]
“Ân?” Trên mặt còn hàm chứa ý cười, Phương Vu Hi mỉm cười nhìn về phía Hàn Kì.
= =||| ôi…… Họ Phương này … Biểu tình hưởng thụ như vậy a…… Tức chết hắn ……
“Ngươi rốt cuộc muốn làm sao đây? Hai người chúng ta thể lực có thể không hơn được bọn họ nha……” Hàn Kì gian nan đem tầm mắt từ trên người Hoắc Mẫn Lăng chuyển qua khuôn mặt tươi cười làm hắn siêu cấp chán ghét của Phương Vu Hi, tức giận hỏi.
“Này…… Chẳng lẽ phải dùng biện pháp kia?” Phương Vu Hi uống một ngụm nước khoáng, biểu tình trên mặt bỗng nhiên lại trở nên quỷ dị gian trá……
“Cái gì, cái gì?” theo phản xạ đề cao cảnh giác, Hàn Kì đối với sự ác liệt của Phương Vu Hi đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần.= =||……
“A…… Mẫn Lăng a…… Ta nói sai rồi…… Hẳn là bả vai bên này mới đúng……” Không có trả lời truy vấn của Hàn Kì, Phương Vu Hi bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt sáng lạn chỉ chỉ bả vai bên kia. Ai cần quản nó là bên nào đau a, dù sao hai bên bả vai đều được mát xa đến thư thư phục phục, thích chết được……[- -+ quả nhiên thực gian trá……]
Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt sửng sốt, nhìn Phương Vu Hi cười tủm tỉm, không có hoài nghi liền nghe lời chuyển dời đến bả vai bên kia.
─_─|| cái, tên, hồ, li, này…… Cố ý …… Nhất định là cố ý ……
Trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt Phương Vu Hi ác liệt mà giảo hoạt, Hàn Kì thật muốn hung hăng tát qua một cái…… Ba!= =! Ta hung hăng tát chết ngươi tên giảo hoạt hồ ly thối!
Thật quá đáng!!!! Hắn ngay cả một bên đều không có đụng tới một chút, họ Phương này cư nhiên liên tục hưởng thụ hai lần!!?
Nào có loại sự tình này!! Rất không có thiên lý!!!……
Miệng sắp phun ra hỏa, Hàn Kì cảnh cáo bản thân mình phải bình tĩnh phải bình tĩnh. Nhưng là……
“Ba……” Ngồi trên ghế dài trong phòng nghỉ, hai tay bởi vì quá dùng sức mà bóc lên cả tấm ván gỗ……[= =| đáng thương cái ghế dựa……]
…………
……
Thời gian nghỉ ngơi đảo mắt đã sắp chấm dứt, tâm của Hàn Kì lại vẫn không thể buông xuống, tuy rằng nói bộ dáng của họ Phương thật sự là có biện pháp gì đó, nhưng vừa rồi hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại, sau đó đều không có hành động gì nữa……
Rốt cuộc……
Thật sự là…… Đối với thắng lợi cảm thấy hơi hơi lo lắng, Hàn Kì đứng ở cửa phòng nghỉ, phiền muộn muốn chết.
Đi vệ sinh gì mà lâu như thế……
Giận chó đánh mèo liếc mắt nhìn cái wc, vì Phương Vu Hi rời đi quá lâu mà cảm thấy bất mãn.
Đúng lúc này, Hoắc Mẫn Lăng giống như một con thỏ nhỏ chạy đi ra,‘Ba ba ba ba’ thanh âm chạy bộ đem ánh mắt Hàn Kì chuyển hướng về phía trong phòng.
Tứ mắt tử này……
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng chạy đến trước mặt mình, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hai tay hoàn trước ngực bỗng nhiên duỗi ra, kéo lại bóng dáng muốn chạy đi ra ngoài.
“??” Bị cỗ lực mạnh kéo trở về, Hoắc Mẫn Lăng đứng vững nghi hoặc nhìn Hàn đại thiếu gia đang đối mặt.
Chính bản thân Hàn Kì cũng hoảng sợ vì hành động của mình, hai tay thế nhưng không nghe sai bảo …… Không, cư nhiên giống như có ý thức kéo lại tứ mắt tử này…… Này…… Này rốt cuộc là sao vậy?
Dường như có ý trốn tránh xem nhẹ mệnh lệnh chợt lóe qua kia, Hàn Kì tâm hoảng ý loạn, kéo tay Hoắc Mẫn Lăng lăng lăng đứng ở cửa phòng nghỉ, nhưng cũng không có bước hành động tiếp theo.
Hoắc Mẫn Lăng nhìn giống đực sinh vật quái dị này, bộ dáng né tránh do do dự dự, làm cho hắn càng lúc càng nghi hoặc.
Vô tự sách tham khảo này kéo hắn muốn làm cái gì?
Giương mắt đảo qua hai má ửng đỏ có điểm phì nộn mềm mại như trẻ con của Hoắc Mẫn Lăng, ánh mắt Hàn Kì bỗng nhiên sáng ngời, hai tròng mắt thâm thúy điểm lên một chút hỏa diễm kỳ dị……
Lại là như vậy……
Mấy ngày nay Hoắc Mẫn Lăng vẫn luôn gặp qua động tác này ……
Nhìn kĩ hai phiến môi bạc mĩ, dần hạ thấp đầu, nhẹ nhàng mà đặt trên gương mặt phấn nộn kia, xúc cảm mềm mại làm cho Hàn Kì luôn luôn khủng hoảng thoáng chốc kinh dị, tay ấn vào sau gáy đem cái đầu nhỏ hướng lên miệng mình đè xuống, làm cho da thịt càng thêm dính chặt vào môi.
Đầu lưỡi thoáng chấn động, như là lơ đãng liếm qua cái má nhỏ mềm, xúc cảm làm sao cũng hôn không đủ khiến cho Hàn đại thiếu gia giật mình, quên hết tất thảy ngay trên bên má phấn nộn mềm mại mà cắn xuống một ngụm, sau đó mới lưu luyến mà rời đi……
Này, bản sách tham khảo này cư nhiên cắn người ──?!
Bị Hàn Kì chà đạp một phen, Hoắc Mẫn Lăng ngây ngốc đứng ở trước cửa nghỉ ngơi, nhìn Hàn đại thiếu gia giống như còn chưa có thỏa mãn, miệng trương thành chữ ‘0’, trợn mắt há hốc mồm……
Xoa ấn hai má dính phải dấu răng, Hoắc Mẫn Lăng kinh hách tránh khỏi cái ôm của Hàn đại thiếu gia, đẩy đôi mắt kính to giống như nai con bị chấn kinh chạy nhanh thoát khỏi qua phòng nghỉ bên cạnh……
Quái vật a! Cư nhiên cắn người! Thực đáng sợ! Đáng sợ!!
Nói có thói quen là thói quen ở trên mặt thường thường bị người hôn một chút, nhưng không nghĩ tới Hàn Kì cư nhiên còn có thể cắn hắn một ngụm, Hoắc Mẫn Lăng hoảng sợ luống cuống……
Trời ạ! Sách tham khảo sẽ cắn người! Trên thế giới lại có loại sách này nga?!
Giống đực sinh vật này nhất định là nội tiết mất cân đối quá nhiều……Cho nên làm cho hệ thần kinh bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa nhìn hắn không vừa mắt, cho nên mới muốn đem hắn ăn luôn đi?
Không được…… Cho dù là như vậy…… Cũng phải chờ hắn xem xong bản sách tham khảo kia mới được!
Nghĩ như vậy, Hoắc Mẫn Lăng nhanh hơn cước bộ hướng vào nơi đặt quyển sách tham khảo chạy đi, trước khi chết phải xem xong quyển sách này, như vậy hắn mới có thể mỉm cười nơi cửu tuyền, chết cũng không tiếc…………
…………