Nhìn Quần Ngạo khổ sở như vậy, Ngụy Vô Song thật sự thấy đau lòng, có điều...nếu bảo hắn giúp Quần Ngạo giải thoát...Hắn nghĩ đến liền thấy lạnh toát cả người...Không được! Tuyệt đối không được!
“A...ô ô...” Dục hỏa tích tụ lại không thể phát tiết, Quần Ngạo thống khổ hét to.
Thôi thôi, đành vậy!
Ngụy Vô Song ôm Quần Ngạo đến cạnh bờ hồ, cho hắn dựa vào một hòn giả sơn, tách đôi chân thon dài ra một chút, cúi xuống nhắm mắt mang dục căn của Quần Ngạo ngậm vào miệng...
Không ghê tởm như hắn nghĩ, nhung tơ mịn màng đáng yêu, Ngụy Vô Song liền dùng đầu lưỡi nếm thử.
“A--!” Quần Ngạo ngửa đầu la to, hai tay nắm chặt lên tóc Ngụy Vô Song, thân thể khó chịu vặn qua vặn lại. Ngụy Vô Song không muốn bị hắn quấy rầy, dùng bàn tay rắn chắc giữ trụ hai bên hông hắn, miệng mở to tiếp tục công kích. Quần Ngạo chịu không được cũng không thể nhúc nhích, đành phải buông tay giữ chặt bờ đá phía sau, thân thể cơ hồ bị nâng lên cao.
“A a--!”
Quần Ngạo cong người phát tiết, trong một chốc Ngụy Vô Song trên mặt dính đầy [cực phẩm].
“Ngươi...” Quần Ngạo đỏ mặt nghĩ, thứ cảm giác hưng phấn tột cùng này hắn lần đầu tiên cảm nhận được...
“Thế nào rồi?”
“Ân...Đa tạ đại ca...”
“...Không cần khách sáo...”
Hai tên ngu ngốc nói ra mấy câu ngu ngốc!
“Đại ca...có thể thả ta ra không?”
“A?” Ngụy Vô Song vẻ mặt ngốc nghếch, phát hiện hai tay mình vẫn đang nắm chặt bên hông Quần Ngạo, lập tức thả ra. Quần Ngạo không có ai nâng giữ, thuận thế ngã vào lòng hắn.
“Đại ca...” Hơi thở ấm áp phả lên mặt Ngụy Vô Song, cơ thể gầy gò trong lòng đang áp vào ngực hắn, “Ta mệt...Đại ca ôm ta...ra ngoài được không...”
“Được...” Lúm đồng tiền tà mị mê người khiến hắn ngây ngẩn một lúc, “Đây là ngươi nói đó...”
“Hử?...Ân...”
Mạnh mẽ mang người đang rúc trong ngực mình nâng lên bờ hồ, Ngụy Vô Song say mê hôn lên khắp người hắn.
“Đại ca! Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Chuyện ngươi hạ dược ta mau quên như vậy à?”
“Kia...không....” Không phải không thành công sao?
“Ngạo...”
“Cái...cái gì?” Đột nhiên lại gọi hắn như vậy...
“Như thế này có đau không?”
“Cái gì đau?...........Không được-----!”
La hét phản kháng cũng vô ích, tiểu huyệt của hắn đã bị cả một lóng tay thâm nhập, “Hôm nay sẽ không bỏ qua cho ngươi, làm sai phải bị phạt!”, nói xong lại thêm một lóng nữa.
Ngón tay ở trong hậu huyệt liên tục quấy rầy hồ nháo, Quần Ngạo đau đến chảy nước mắt vẫn cắn chặt môi không dám kêu một tiếng. Lúc nãy la hét như vậy đã đủ mất mặt rồi.
“Đau lắm sao?”
“Hỏi thừa...”
“Không có thuốc mỡ ngươi cố chịu một chút!” Ngụy Vô Song ôm Quần Ngạo cùng ngâm mình xuống nước, hy vọng làm hắn bớt đau một ít.
“Đã được chưa?”
“Không! Không được, vẫn không được!” Biết rõ trốn không thoát mà vẫn ra sức giãy giụa.
“Đừng sợ!”
“Thối tha! Đổi lại là ngươi thử xem!” Quần Ngạo bất chấp hình tượng lại la hét ầm lên.
Ngụy Vô Song cũng không đợi lâu, ngón tay vừa rút ra lập tức nắm lấy chân Quần Ngạo đưa lên cao, trong lúc tiểu huyệt vẫn chưa khép lại liền nhanh chóng thuận lợi xông vào cấm địa.
“Ngạo, ngoan...cho Đại ca...”
Đại ca? Đại ca chết tiệt...ô...ô....đau chết mất...Quần Ngạo cắn răng khép chặt hậu huyệt, không cho tên Đại ca chết tiệt ấy tiến vào.
“Không nghe lời à?....” Ngụy Vô Song hừ lạnh một tiếng đem hạ thể mang theo dục vọng toàn bộ vùi sâu vào trong cơ thể Quần Ngạo.
Quần Ngạo mở miệng la không thành tiếng, đau đến nửa ngày cũng không thể thở được. Ngụy Vô Song nhìn hắn như vậy, lo lắng vội vàng rời khỏi tiểu huyệt.
“Đau...đừng nhúc nhích...” Quần Ngạo quát lên.
“Được! Ta không nhúc nhích!” Ngụy Vô Song không dám cử động mạnh, ôm Quần Ngạo dựa vào bờ hồ, cho hắn ngồi trên đùi mình, “Như vậy được không?”
Kì quái, lúc ấy không thấy Vân Phi đau như vậy...
“Người tên Vân Phi ấy là ai?” Quần Ngạo bắt đầu lấy lại khí lực, nắm lấy tóc Ngụy Vô Song lớn tiếng chất vấn.
Nhỏ giọng như vậy cũng nghe được? Không phải nội công đã bị Nhuyễn Cân Tán vô hiệu rồi sao?
“Vân Phi hắn...”
“Ngươi đã cùng hắn ngủ?”
“Phải...Không phải...”
“Rốt cuộc là phải hay không phải?”
Ngụy Vô Song bắt đầu đổ ra mồ hôi lạnh, cảm giác như có bả đao đặt ngay trên cổ, nếu hắn nói [phải], chắc chắn đầu rơi xuống đất, nhưng hắn cũng không muốn phủ nhận sự tồn tại của Vân Phi...
“Vô luận thế nào người hiện tại đang nằm trong lòng ta chính là ngươi...”
“Ngươi...Đê tiện!”
Quần Ngạo một quyền đánh vào mặt Ngụy Vô Song, đè chặt người hắn xuống, bất chấp đau đớn mang cả hạ thể của hắn toàn bộ đẩy sâu vào trong hậu huyệt của mình... Một tia màu đỏ sẫm loang trong nước, cảnh tượng đẹp đến mê hồn...
Vốn muốn kiềm chế bản thân, nhưng lại không thể chế trụ dục vọng...
Ôm lấy tên nam nhân đang mê man vào trong ngực, nhìn thấy đôi mắt vốn rất mạnh mẽ lại trở nên yếu ớt như vậy...Hôn lên đôi môi đỏ, Ngụy Vô Song nhận ra hắn cùng Quần Ngạo cả đời này cũng không thể tách rời...không thể tách rời...
- ---------
Liên tục mấy ngày sau cũng không nhìn thấy bóng dáng Quần Ngạo.
“Ngụy thiếu gia!”
“Thiếu gia của các ngươi...Thôi quên đi! Cứ làm chuyện của các ngươi đi!” Đành phải tự đi tìm, hỏi bọn hạ nhân, bọn họ vẫn cứ vâng vâng dạ dạ không dám nói.
- ---------
“Thì ra trốn ở đây luyện công!” Khe núi thanh u đúng là nơi lý tưởng để luyện võ.
Quần Ngạo không thèm nhìn hắn, chăm chú mang bài kiếm pháp vừa nghĩ ra mà luyện. Ngụy Vô Song cũng không muốn quấy rầy, tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Một lúc lâu sau.
“Hay nghỉ một lát đi! Vừa qua mấy ngày cơ thể cũng chịu không nổi.”
“Ai cần ngươi quản!” Quần Ngạo xấu hổ quát, “Nếu không phải võ công không bằng ngươi...”
“Ôi chao! Hình như không đúng, là do ai hạ dược trước...”
“Ngươi như thế nào phát hiện ra?”
“Muốn biết à? Ta không nói.”
“Không nói thì thôi!” Quần Ngạo thu kiếm đi đến bên cạnh Ngụy Vô Song ngồi xuống, “Đại ca, giúp ta lau mồ hôi!”
“Ai! Ta thật là giống nô tài cho ngươi.”
Thừa lúc Đại ca không chú ý, Quần Ngạo bất ngờ đẩy một cái, Ngụy Vô Song ngã nhào ra bãi cỏ.
“Thế nào? Nghĩ muốn trả thù?”
Thân thủ nhanh nhẹn điểm huyệt Ngụy Vô Song, Quần Ngạo mới cười nói, “Đương nhiên phải trả thù, Đại ca đừng quên, là ta muốn thú ngươi, không phải muốn ngươi thú ta.”
“Ai...ngươi nói đúng rồi, là do võ công không bằng...” Ngụy Vô Song xoay người một cái, mang Quần Ngạo đặt phía dưới thân, “Xin lỗi, Quần Ngạo, công phu điểm huyệt của ngươi đối với ta vô dụng.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đừng lo lắng! Ta không muốn ở đây làm bẩn ngươi, chỉ muốn hôn ngươi một cái.”
Tay nắm lấy tay, môi chạm lên môi, không phân rõ là ai đè nặng ai...
“Đại ca, các ngươi...”
“A Kiệt!”
Hai người vội vã buông tay nhau, sửa sang y phục, rồi lại lập tức nhìn nhau. Bọn họ vì sao lại phải kinh hoảng như vậy?
A Kiệt trên mặt lộ vẻ [không thể tin nổi], “Các ngươi...chúng ta...nam nhân...không phải...huynh đệ kết nghĩa...” kinh ngạc đến mức nói năng cũng lộn xộn.
“Không phải!” Quần Ngạo nghiêng đầu hôn lên môi Ngụy Vô Song, “Không phải huynh đệ kết nghĩa!”
“Ngươi...” A Kiệt sửng sốt chớp mắt một cái, vội vã xoay người chạy đi.
“Còn không mau đuổi theo!”
“Hả...Ân...”
Nhưng vì sao hắn phải đuổi theo?