Nhún người một cái, Ngụy Vô Song đã đuổi kịp A Kiệt, “Ngươi bị bệnh à?” Tại sao mặt lại đỏ như vậy?
“Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
“Tay bẩn?” Ngụy Vô Song nhìn nhìn tay mình, [đâu có bẩn].
“Đường đường nam nhân lại làm chuyện như vậy, ngươi không thấy ghê tởm sao?”
Không...chẳng những không ghê tởm, mà còn...”Ngươi còn nhỏ không hiểu đâu!”
Hắn nói gì vậy? A Kiệt năm trước đã làm sinh thần hai mươi tuổi, còn lớn hơn cả Vân Phi...
“Năm xưa nói chuyện kết bái, ngươi ban đầu không chịu, sau đó lại đồng ý, có phải vì muốn cùng hắn làm ra mấy loại chuyện này...? Các ngươi...các ngươi loạn luân!” Nói xong, A Kiệt vận khí nhảy lên, biến mất vào trong rừng, bỏ lại Ngụy Vô Song ngờ nghệch đứng một chỗ...
Loạn luân? Bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, chỉ là kim lan huynh đệ...Như vậy gọi là loạn luân?...Không thể nào...
- ---------
A Kiệt một mình chạy trong rừng, để mặc những nhánh cây quét qua tóc qua áo.
Hắn đố kỵ, đố kỵ! Hắn đố kỵ Triển Quần Ngạo. Nhìn hai người ôm nhau hắn rất muốn xông đến giết chết Triển Quần Ngạo.
Hắn quả thật giết người thành tánh, ngay cả huynh đệ kết bái thân thiết như tay như chân vẫn không buông tha...Nói rất đúng, hắn là ma đầu, một tên đại ma đầu giết người không chớp mắt...
- ---------
“Môn Chủ, có bồ câu đưa thư từ Dương Châu.”
“Đốt đi!”
“Chờ một chút!” Tiểu Thúy ngăn tên gia đinh, cầm lấy thư tín.
“Ngươi đúng là làm càn!” A Kiệt một đằng mắng Tiểu Thúy, một đằng chăm chú chờ nghe tin.
“Môn Chủ, không tốt rồi! Ngụy gia bị...”
“Mang lại đây!”
[Đại ca bị thương nặng, mau đến Bạch Vân Thành.
Triển Quần Ngạo.]
“Chuẩn bị ngựa cho ta!”
- ---------
A Kiệt thúc ngựa ngày đêm chạy đến Bạch Vân Thành, vừa đến chẳng nói chẳng rằng đả thương hai tên lính canh cửa, trực tiếp vọt vào trong.
“Tới chưa?”
“Tới rồi...chính là phía trước.”
Bỏ lại tên gia đinh, A Kiệt thi triển khinh công bay vào một gian nhà bát giác. Chưa kịp vào tới nội đường, bất ngờ bị một người tập kích, võ công rất cao. A Kiệt vừa định ra tay hạ thủ liền bị một người khác ngăn lại, “A Kiệt!”
“Triển đại ca, Ngụy đại ca hắn...”
“Yên tâm! Không nguy hiểm tánh mạng. Ta cứ tưởng ngươi ngày mai mới đến được.”
“Đây là tên A Kiệt mà Ngụy Vô Song hay nói?”
“Ngươi là ai?”
“Việt Kiếm Trang Tư Đồ Sĩ Thần.” Sĩ Thần dùng ánh mắt kì quặc nhìn nhìn A Kiệt, “Cao to thô lỗ, loại này Ngụy Vô Song cũng thích?”
“Ngươi có ý gì, tên bất nam bất nữ?”
“Ngươi nói ai?”
“Ở đây ngoài ngươi ra còn ai?”
“Ngươi muốn đánh nhau phải không?”
“A Kiệt mau dừng tay! Ở đây còn có Triển đại ca ta, không được làm càn!” Nếu để A Kiệt đánh nhau, hắn nhất định sẽ không nương tay.
“Được rồi, A Kiệt, còn không mau đi gặp Đại ca?”
“Lần sau đánh tiếp, đồ ẻo lả!”
“Ngươi...” Sĩ Thần chỉ về phía A Kiệt, [ngươi] nửa ngày cũng không nói nên lời, “Hắn thật sự là Nam Cung Môn Chủ à?”, là lưu manh vô lại thì đúng hơn.
“Tứ Trang Chủ đừng trách, A Kiệt là nhất thời biết được Đại ca không có việc gì nên mới tâm trạng hưng phấn...”
- ---------
Trong phòng, Ngụy Vô Song gối đầu lên chân Kỳ Nhi ngủ say, thân thể băng đầy vải trắng, sắc mặt xanh xao mệt mỏi.
“Đại ca hắn...”
“Chưa chết được...”
“Kỳ Nhi...” Vì sao lại nhìn hắn như vậy?
“Kiệt ca, nói cho ta biết, ngươi có phải cũng thích...không...ngươi cũng yêu hắn đúng không?”
“Hắn là đại ca của ta...Ta đương nhiên kính yêu hắn.”
“Không hơn?”
“Ngươi cho rằng còn có cái gì?”
Ngụy Vô Song bị tiếng nói chuyện đánh thức. Kỳ Nhi đỡ lấy đầu hắn, đứng dậy rời khỏi phòng.
- ---------
“A Kiệt...” Giọng nói khàn khàn không ra tiếng.
“Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương nặng như vậy?”
“Ta không sao. Nếu muốn chết cũng phải gặp được A Kiệt rồi mới...”
“Ta không có tâm tư cùng ngươi đùa giỡn.” A Kệt quỳ ở mép giường, mân mê những vết thương của Ngụy Vô Song, “Là ai? Ta đi giết hắn!”
“Ta thật sự không có việc gì.” Nói xong còn vỗ hai cái lên ngực.
“Dừng tay!” A Kiệt vội nắm lấy tay hắn, nhìn thấy tơ máu thấm qua lớp vải trắng, đau lòng nước mắt liền tuôn rơi.
Ai...Tại làm sao người nào cũng khóc? Cứ nghĩ A Kiệt mạnh mẽ như vậy sẽ không.........Hại hắn cứ nghĩ mình quả thật sắp chết đi.
“Không phải nói tay của ta bẩn thỉu sao? Còn nắm nhanh như vậy?”
“Đó là...bởi vì...bởi vì...”
“Bởi vì cái gì?” Ngụy Vô Song cuối cùng đã hiểu được tâm tư A Kiệt, nhưng vẫn muốn nghe hắn chính miệng nói ra.
“Triển đại ca nói ba năm trước ngươi ở đại mạc bế quan tu luyện, nghe người ta nói Cự Kình Bang bị Nam Cung Môn tiêu diệt, lập tức rời đại mạc quay về Trung Nguyên. Ngươi trở về có phải để xác minh ta là hung thủ?”
“Không, ta không tin người khác nói gì, trở về để xem ai vu oan ngươi.”
“Thật sự là ta làm.”
“Nếu là như vậy cũng có nguyên nhân.”
“Không có nguyên nhân! Nếu ta nói không có nguyên nhân, nếu ta nói là ta chỉ muốn giết người, ngươi có nên vì võ lâm trừ hại, tiêu diệt đại ma đầu ta không?”
Ngụy Vô Song cười khẽ, “Có can hệ gì với ta? Ta không quan tâm cái gì gọi là [võ lâm]...”
Tình yêu, hết thảy đều không cần nhiều lời...
“Có ghê tởm không?”
“Không...không biết...” Mấy chuyện lúc trước bị mình nói là ghê tởm, vừa rồi lại nghe say mê như vậy, hại A Kiệt xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Không biết thử một lần sẽ biết.”
“Nhưng thương thế của ngươi...”
“Ngươi nằm xuống đi!” Ngụy Vô Song nhích người kéo A Kiệt nằm xuống. A Kiệt không muốn làm động vết thương của hắn, đành phải thuận tình để mặc hắn đè trên người mình làm càn...
“Ngụy đại ca!” A Kiệt giữ tay Ngụy Vô Song, không cho hắn cởi bỏ y phục, “Hay là...đợi ngươi lành vết thương...mới...”
“Ta biết.” Hiện giờ hắn quả thật có lòng mà không có sức, “Có một số việc muốn dạy ngươi trước...” Vừa nói vừa thâm nhập hạ thể A Kiệt, cúi người ngăn lại tiếng rên...
A Kiệt hỗn loạn nghĩ, cái người vừa rồi nửa sống nửa chết nằm trên giường là ai?
- ---------
“Vô Song ca...A! Thật xin lỗi! Ta...”
“Triệu Duy Nhất, biến đi!” Ngụy Vô Song phất tay hạ màn che lại thân thể A Kiệt, nhặt lấy một nắm cát trong chậu hoa đánh vào ngực Duy Nhất.
Duy Nhất nội lực còn thấp không chịu nổi một đả, cả người bị đánh bay ra ngoài cửa.
Thấy Ngụy Vô Song hạ nặng tay, A Kiệt tưởng hắn có ý xấu, “Ngụy đại ca, hắn là ai? Ta đi...”
“Nằm xuống! Ngươi như vậy làm thế nào ra ngoài?” Nói xong lại quay sang Duy Nhất, “Còn không mau đi?”
“Vô Song ca, ngươi...thế nào rồi?” Duy Nhất vội lau vết máu không ngừng chảy ở khóe miệng, cố gắng không để Ngụy Vô Song nhận ra mình bị thương.
“Chỉ cần không bị ngươi bám lấy, ta sống được đến trăm tuổi.”
“Ân... Duy Nhất chính là đến chào từ biệt...Bảo trọng...”
“Duy Nhất!”
“Vâng?”, Duy Nhất vui sướng quay người lại.
“Đi tìm Tiểu Lâm bảo hắn cho ngươi một viên Ngưng Tâm Hoàn.”
“...Không cần...Ta không sao...”
- ---------
“Đại ca đau lòng hắn?” A Kiệt nâng đầu Ngụy Vô Song, nhìn vào mắt hắn.
“Đau lòng, nhưng nếu không ra quyết tâm, hắn sẽ không đi!”
“Vì cái gì? Hắn so với tên Tư Đồ Sĩ Thần kia tốt hơn nhiều.”
“Ách...ngươi đã gặp Sĩ Thần?”
A Kiệt trở mình, “Ngụy đại ca, ngươi sẽ không lừa dối người nào phải không?” Trải qua mấy tháng, chuyện tình ái phong lưu của Ngụy Vô Song A Kiệt đã rõ tường tận, ban đầu rất kinh ngạc, sau lại thấy căm phẫn. Lúc nhận được tin của Triển đại ca, cả lúc nhìn thấy Ngụy Vô Song mình đầy thương tích, hắn cũng chưa chấp nhận được...
Có điều bây giờ hắn mới biết, Ngụy Vô Song đối với hắn là thật lòng, có lẽ người Đại ca yêu nhất không phải là hắn, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ...
- ---------
Mấy tháng sau, Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi thành thân.
Quần Ngạo cũng đồng ý bước vào Ngụy gia làm bình thê của Ngụy Vô Song. Triển Kính tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thăng thiên, vác đao dự định đi trảm tên nam nhân dám mê hoặc con trai, đến lúc biết được tên nam nhân ấy chính là cái tên lúc trước lão một mực muốn nhận làm nghĩa tử, đành phải tự trách mình dẫn sói vào nhà.
“Triển đại ca, thế bá bệnh tình có khởi sắc không?”
Quần Ngạo lắc đầu, “Cha ta bị bệnh đã nhiều năm, khó trách lúc trước bắt ta thành thân sớm. Lần này lại bị ta chọc giận như vậy...”
“Tiểu Lâm nói thế nào?”
“Chỉ có thể sống thêm ba năm.” Quần Ngạo vỗ vỗ A Kiệt, “Đừng lo lắng, Triển đại ca không sao. Cha ta sống cả đời này không uổng phí. Thú được thê tử hoàn hảo, cũng giành được ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm vạn người ngưỡng mộ, chỉ có đứa con trai này làm cha mất mặt...”
“Tên nào to gan dám nói con trai làm mất mặt lão phu?”
“Thế bá!”
“Cha!” Sợ Triển Kính lại nóng giận, Quần Ngạo xoay người rời đi.
“Ngạo nhi!” Triển Kính vội vàng giữ chặt đứa con, “Vẫn còn giận cha sao? Tha thứ cho cha, cha sẽ không bao giờ...phản đối hôn sự của con với Song nhi nữa. Ta chỉ giận hắn tại sao lại bắt con trai ta làm bình thê?...”
Quần Ngạo cùng A Kiệt im lặng nhìn nhau, có người cha như vậy, trên đời còn gì bằng.
- ---------
“Vì sao không chịu gả cho hắn?”
“Vì sao ngươi lại gả cho hắn?”
“Ta vốn muốn thú hắn, chỉ tại võ công không bằng...”
“.......”
“Nếu không thể tách rời thì sẽ không thể tách rời. Hắn trong tâm có bao nhiêu người là chuyện của hắn, chỉ cần hắn muốn thú ta, ta sẽ gả cho hắn.”
- ---------
A Kiệt không rộng lượng như Triển đại ca, cũng không có một chút tự tin nào...Hắn trong mắt người khác chỉ là một tên đại ác ma...
“Nam Cung Kiệt?”
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt, A Kiệt sợ tới mức thiếu chút nữa rơi khỏi mái nhà.
“Sư phụ!”
“Sư phụ cái gì? Ta hình như chỉ có Song nhi là đồ đệ?” Đệ Ngũ Vũ phi thân ngồi đối diện A Kiệt, ung dung vuốt tóc.
A Kiệt đã gặp qua Đệ Ngũ Vũ một lần, cũng giống những người khác, hắn căn bản không tin được trên đời lại có tiên tử. Kỳ Nhi đã rất xinh đẹp, nhưng vẫn như một người phàm tục bình thường. Đệ Ngũ Vũ mỹ mạo thật sự giống như tiên nhân, người phàm không thể với tới được.
“Song nhi có cái gì không tốt, ngươi không chịu gả cho hắn?”
“Đệ Ngũ tiền bối...”
“Không cần ngươi nhắc nhở, ta tự biết ta không phải đệ nhất.” Đệ Ngũ Vũ ai oán nói, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thật khiến người khác động lòng.
“Tại hạ là nam nhân...”
“Song nhi của ta thích nam nhân. Đừng quên hắn đã thú sáu người!”
Trời ạ! Cả sư phụ lẫn đồ đệ đều khó đối phó như nhau.
“Tiền bối cũng nói, hắn đã thú sáu người, cần gì có thêm ta?”
“Hắn đã có sáu người, nhưng mà cả ngày đều trưng ra bộ mặt sống dở chết dở, làm cho thê thiếp tất cả đều nháo nhào đòi về lại nhà mình. Ta bảo hắn phải mang về cho ta bảy tiên nữ...à...bảy tiên tử. Vẫn chưa đủ, ta làm sao cam tâm?”
“Tiền bối...”
“Giết người lần đầu tiên khi nào?”
“A?” Đề tài xoay chuyển quá nhanh, “Mười lăm tuổi.” Lúc ấy Nguyệt Tiên Tử phát tác, hắn lao ra cửa phòng giết hai nàng tỳ nữ...
“Có sợ hay không?”
“Sợ...” Sợ tới nỗi đêm đêm đều mơ thấy ác mộng.
“Năm đó Song nhi trở về nói, hắn có hai người huynh đệ kết nghĩa, ta thấy hắn ôm lấy thân kiếm không có bọc vải xanh, hỏi hắn tại sao, hắn bảo không cần.” Đệ Ngũ Vũ ngừng lại, chớp mắt một cái tiếp tục nói, “Vải xanh dùng để lau kiếm, nhưng kiếm của hắn đã giết người, không cần dùng vải xanh để lau.”
“Ngụy đại ca đã giết người?”
“Đúng vậy, đó là lần đầu tiên hắn giết người. Có điều hắn lại xem như là một chuyện không cần quan tâm, ngươi biết vì cái gì không?”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì người kia đáng chết!”
“Tiền bối vì sao lại nói với ta những việc này?”
“Không có gì, đêm nay trăng sáng, tùy tiện tìm ngươi để trò chuyện thôi. Ngươi đã không gả cho Song nhi, sau này sẽ ít khi gặp mặt. Ta phải đi đây!”
“Tiễn tiền bối!”
“Đúng rồi, người kia hình như tên là Xích Lang...Tên thật khó nghe!” Nói xong Đệ Ngũ Vũ biến mất vào bóng đêm.
- ---------
“Ta sẽ gả cho ngươi, nhưng ta có điều kiện, trong vòng một tháng ngươi phải từ Thiên Sơn hái về một đóa Tuyết Liên, ngày mười tháng sau nếu ngươi không về đến Dương Châu ta sẽ gả cho người khác.”
“Người khác? Người khác là người nào?”
“Ai biết? Có thể là Vương Nhị Ma Tử hoặc Trương Đại Hồ Tử ở trấn trên.”
“Ngươi dám? Thiên Sơn Tuyết Liên chứ gì? Chờ đó cho ta!”
Từ Dương Châu đi Thiên Sơn trong vòng một tháng căn bản không thể đi được...Bất quá bảo hắn...không ăn không uống không ngủ mới có thể về kịp...
- ---------
“Ngươi...ngươi là ai?” A Kiệt nhìn tên nam nhân râu ria hôi hám trước mặt, thức ăn trong miệng thiếu chút nữa đều phun ra hết.
“Cầm đi! Thiên Sơn Tuyết Liên của ngươi. Hôm nay vừa vặn ngày mười, đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Đi bái đường!” A Kiệt ngay lập tức bị Ngụy Vô Song vác lên vai.
“Ta không muốn gả cho một con gấu hôi--------!!”
- ---------
“Đại ca, A Kiệt có Thiên Sơn Tuyết Liên. Ta muốn có Tuyết Đông Thanh.”
“Đó là cái gì?”
“Một loại chim nhỏ ở Trường Bạch Sơn. Ta cho ngươi hai tháng.”
“Cái gì? Ngươi muốn lấy mạng ta à? Mặc kệ ngươi!”
“Người đâu, mang giấy bút cho ta, Nhị chủ tử muốn viết hưu thư!”
“Ta đi! Chuẩn bị ngựa!”