“Không cần à? Phụ thân người không cần Duy Nhất nữa à? Ô ô ô.......”
“Ái nhi của ta, Duy Nhất của ta!”
Tiếng khóc phụ tử chia ly thê thảm đến kinh thiên chấn địa.
Tân lang trên lưng tuấn mã lại ảm đạm cười, “Xin lỗi nhạc phụ đại nhân! Từ giờ trở đi, hắn là Duy Nhất của ta.”
Tần Chính đi qua đi lại một lúc lâu, cuối cùng cố lấy hết dũng khí bước vào phòng.
“Lão gia!”
“Thất chủ tử đã thức chưa?”
“Chưa thức. Lão gia tốt nhất đừng nên vào.” Như Nguyệt đứng cản trước cửa, mặt đen nhìn Lão gia chằm chằm. Hôm qua Tần lão gia ôm Thất chủ tử về phòng, bảo là do luyện công quá sức nên hôn mê bất tỉnh. Đến lúc Như Nguyệt giúp Chủ tử thay y phục, mới phát hiện trên thân thể có rất nhiều dấu vết ghê người, không cần hỏi cũng biết trước đó Tần lão gia đối với Thất chủ tử đã làm nên loại chuyện tốt gì.
“Như Nguyệt, hảo cô nương, cho Lão gia vào đi!”
“Không được, Chủ tử cần nghỉ ngơi.” Sợ là nằm hai ba ngày vẫn chưa xuống giường được.
“A Kiệt...”
“Thất...” Thừa lúc Như Nguyệt quay đầu lại, Tần Chính nhoáng một cái đã lách vào nội đường.
“Như Nguyệt, bên ngoài có...”
“A Kiệt, ngươi tỉnh rồi à?”
A Kiệt nhìn thấy Tần Chính, nhất thời nổi xung, toan định xông đến giáo huấn hắn một trận, ai ngờ một chân vừa bước xuống giường đã tê liệt ngã nhào ra đất.
“Thế nào rồi?” Tần Chính vội tiến lên ôm lấy hắn, “Hai ngày nữa ngươi phải hảo hảo nằm trên giường......A----!” Trong ngực liền trúng một chưởng.
“Ngươi còn dám đến gặp ta?”
“Gặp phu nhân của mình, tại sao không dám?” Tần Chính nhỏ giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?”
A Kiệt sắc mặt hiển tiều tụy, Tần Chính càng nhìn càng đau lòng, “Đừng giận! Là Lão gia không đúng, lần sau sẽ không thế nữa.”
“Ngươi còn muốn lần sau?”
Dĩ nhiên muốn!...Cảm giác hồn tiêu phách tán lúc đó......”A!”
Nhìn Tần Chính mơ mơ màng màng, A Kiệt lại cho hắn một chưởng, “Đối với bọn họ ngươi cẩn thận sợ làm tổn thương, đối với ta lại.....”
“ A Kiệt...” Tần Chính cúi người thì thầm vào tai A Kiệt, “Hôm qua ngươi làm cho ta khó lòng...”
“Hử....”
Lời lại tiếp lời, dịu dàng ôn nhu...
- ---------
A Kiệt ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực ấm áp, để mặc Tần Chính vuốt ve mấy lọn tóc đen, “Hôm nay ngươi làm sao vậy?”
“Ách...A Kiệt, hôm nay ngày mười bảy tháng mười một...”
“Ân?” A Kiệt giương mắt nhìn Tần Chính.
“Chuyện là....người của Nam Cung Gia...buổi trưa sẽ đến...A---!” Chưa kịp nói xong, cả người đã bị một chưởng tàn nhẫn đánh bay ra khỏi phòng.
“Đáng chết! Ta như thế này làm sao đi gặp bọn họ?”
- ---------
“Bái kiến...Tần đại ca.” Nam Cung Đình lúng túng nói, không biết đối với phu quân của đại ca mình thì nên xưng hô như thế nào.
“Không cần đa lễ!”
“Là ngươi?” Nam Cung Phi lập tức nhận ra Tần lão gia chính là tên nam nhân vô lễ bọn họ đã gặp trên đường đến Võ Lâm Đại Hội.
“Tứ tiểu thư?” Tần Chính nhíu mày, “Thứ lỗi tại hạ không hiểu ý tiểu thư!”
“Phi nhi!” Nam Cung Oánh lên tiếng can ngăn, “Tần đại ca đừng trách, Phi nhi chỉ vì nhìn thấy Tần đại ca so với lúc đi bái đường tướng mạo.....rất khác nhau...”
“Vậy sao? Đây là Đại chủ tử!” Tần Chính nhìn về phía Kỳ Nhi đang đứng một bên.
“Đại chủ tử!” Bốn người liền chắp tay hành lễ.
“Lão Thất có việc sẽ không ra gặp các ngươi!”
“Đại ca không có ở quý phủ?” Thám tử đã hồi báo Tần Phủ Chủ Tử mấy ngày nay tất cả đều không bước ra ngoài.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Kỳ Nhi đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ, càng gần càng thấy dung mạo tuấn mỹ, thật khiến nam nữ đều phải nao lòng, “Chuyện tranh giành gia tộc ta không rảnh cùng ngoạn với các ngươi.”
“Chúng ta chỉ muốn gặp Đại ca.” Nam Cung Phi cao giọng nói, trong mắt bừng lên ngọn lửa đố kỵ.
“Muốn gặp hắn? Hay là muốn chức vị Môn Chủ của hắn?”
“Ngươi.......xàm ngôn!” Nam Cung Phi không biết trời cao đất rộng, cũng không biết thân phận địa vị Tần Đại chủ tử to lớn thế nào. Đã lâu không ai dám đối Kỳ Nhi quát tháo như vậy.
“Đại chủ tử!” Nam Cung Hạo từ đầu vẫn yên lặng theo dõi, đột ngột lên tiếng, “Chuyện không đáng, Tần Phủ cùng Nam Cung Môn không nên vì một vị trí Thất phu nhân mà trở thành đối địch.”
Trong bốn người bọn họ, kẻ mà Tần Phủ phải kiêng kị nhất, chính là đứa con trai này - Nam Cung Hạo.
“A!” Kỳ Nhi đối Tần Chính nhẹ nhàng cười, đẹp đến khuynh thành khuynh quốc, “Thật không may, Thất phu nhân này Lão gia ta rất thích, không thể buông tay.”
Nam Cung Hạo trong mắt dâng lên sóng ngầm, vẻ ác độc tàn nhẫn đều hiển hiện rõ, “Như vậy...Cáo từ!”
“Hà...” Bốn người vừa đi khỏi, Tần Chính liền đặt mông ngồi xuống ghế, “Chỉ mới nửa năm, công lực của hắn lại tăng thêm một tầng.”
“Ngươi cho là người nào cũng giống như ngươi, mỗi ngày chỉ biết sống phóng túng?”
“Ta đâu có!” Đứng dậy ôm lấy Kỳ Nhi, nhẹ nhàng cắn lên cổ hắn.
“Tránh ra!” Kỳ Nhi một cước đá Tần Chính lùi xa ba thước, bước nhanh ra đại sảnh, tự nhủ mấy ngày nay nhất định không được đến gần tên điên này, cả Lão Thất còn không xuống giường được...
- ---------
Tố Tâm dọn trà bánh lên bàn, nhìn trước nhìn sau mới dám nói, “Chủ tử, chúng ta có nên đến biệt uyển trốn đi không?”
Triệu Duy Nhất trợn mắt nhìn Tố Tâm, “Nha đầu ngu ngốc nhà ngươi lại đang nghĩ gì vậy?”
“Hôm nay đến phiên Chủ tử hầu hạ Lão gia... Nô tỳ nghe nói Thất chủ tử đến giờ vẫn còn nằm trên giường...”
“A! Ta quên mất, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, còn không mau đi thu dọn hành lý?”
“Nô tỳ đi ngay!”
“Duy Nhất, các ngươi phải xuất môn?” Tố Tâm vừa bước ra cửa liền gặp Tần Chính nghênh diện đi tới.
Duy Nhất định chui xuống bàn trốn cũng không kịp nữa, “Ha hả, Lão gia!”
“Vừa mới nghe các ngươi bảo thu dọn hành lý, trong triều có việc triệu ngươi về?”
“Không có, nha đầu Tố Tâm nói bậy thôi!”, nói xong liếc Tố Tâm một cái, “Dâng trà cho Lão gia!”
“Mời...Lão gia...uống... uống...trà.”
Tần Chính không khỏi cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay các nàng nha hoàn đối với hắn đều tỏ vẻ kính sợ hơn vài phần. Nhưng dù sao cũng không phải chuyện xấu, trước đây hắn đúng là không có bao nhiêu uy nghiêm.
“Tố Tâm, ngươi lui xuống đi!”
“Không được!” Duy Nhất vội kêu lên.
“Vì sao?”
“Không có gì...ta... ta muốn Tố Tâm đấm đấm...lưng hơi bị đau...”
“Để ta! Tố Tâm lui xuống đi!”
Duy Nhất nhìn Tố Tâm, chưa bao giờ cảm thấy cần nàng đứng bên cạnh như vậy.
“Duy Nhất...”
“Lão gia, hiện tại...trời vẫn còn...còn sớm...Không được-----!”
- ---------
“Ngươi la cái gì, ta còn chưa dùng lực!”
“Ta nghĩ...ta nghĩ...”
“Nghĩ cái gì? Nghĩ ta muốn ăn ngươi?” Tần Chính vừa đấm lưng cho Ngũ phu nhân vừa oán giận nói.
“Bên trái một chút...Xuống dưới một chút...Bên hông nữa...”
“Xem ta như nha hoàn sao?” Miệng thì trách nhưng tay vẫn phải nghe lời phu nhân sai bảo, “Duy Nhất!”
“Ân.” Duy Nhất được hầu hạ rất thoải mái, vui vẻ gật gù.
“Nói cho ta nghe chuyện lần trước ngươi trúng độc đi!”
Duy Nhất thẳng người chớp mắt một cái, “Thật ra ta cũng không biết là chuyện xảy ra như thế nào.”
“Trong thiên hạ, người có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc Duy Nhất không phải là nhiều.”
“Lúc ta đến Võ Lâm Đại Hội...” Duy Nhất đột ngột xoay người trừng mắt nhìn Tần Chính.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Lão gia, có phải ngươi ở bên ngoài lại hái hoa ngắt cỏ hay không, cho nên người ta mới tìm đến thê thiếp của ngươi trả thù?”
“Không...không thể nào.”
- ---------
Đến khi Tần Chính thề sống thề chết, Duy Nhất mới miễn cưỡng tin, “Lão gia cũng không phải là người dễ yêu kẻ khác như vậy.”
“Không đâu, Lão gia có các ngươi đã rất thỏa mãn.” Tần Chính vuốt tóc Duy Nhất, trên mặt tràn ngập yêu chiều, “Duy Nhất, ngươi tin ta không?”
“Ân.”
“Duy Nhất...có chuyện này ta nên nói với ngươi.”
“Cái gì?”
“Trong giang hồ có người đang bí mật lôi kéo lực lượng làm loạn, chính là...Hải Đàm...”
[Xoảng!]
Chén trà rơi xuống vỡ tan.
“Hắn...võ công...không phải bị ngươi...”
“Không...võ công hắn đã khôi phục.” Cho dù không có võ công, loại người như hắn, nhất định sẽ không ngồi yên.
“Thực xin lỗi.” Duy Nhất nói nhỏ.
“Ân?”
“Năm đó lẽ ra không nên ngăn cản ngươi giết hắn.”
“Duy Nhất, dù có quay lại lúc đó ta vẫn sẽ nghe lời ngươi.”
“Giết hắn! Giết hắn! Ta muốn ngươi giết hắn!”
Duy Nhất nắm lấy vạt áo Tần Chính kích động hét to, trong mắt tràn đầy thống khổ. Tần Chính nhìn thấy đau đến tận đáy lòng.
“Duy Nhất...Duy Nhất...” Tần Chính ôm phu nhân vào lòng, xoa xoa lên lưng hắn, mong hắn bình tĩnh lại, “Ta cái gì cũng nghe lời ngươi, chính là...Duy Nhất, đừng để cho hắn thành tâm ma của ngươi, ta thích Duy Nhất mỗi ngày đều vui vẻ, đó mới là Duy Nhất của ta.”
“Ta như hiện tại ngươi không thích sao?”
“Không thích, một chút cũng không thích.”
“Thật không?”
Tần Chính đỡ Duy Nhất nằm xuống, rồi cúi người nằm bên cạnh.”Duy Nhất của ta, đường hoàng ương ngạnh, khinh lân nhiễu lân*, hại nước hại dân...” Tiếp được nắm tay Duy Nhất đánh tới, Tần Chính tiếp tục nói, “Cái thế bảo bối Hầu Gia, người ở Kinh Thành nhìn thấy hắn đều lùi xa ba thước......Những chuyện như vậy hắn đều cho là bình thường, mọi người sợ hắn tránh hắn là chuyện bình thường, ăn không trả tiền là chuyện bình thường, cường [tá] dân nữ là chuyện bình thường, đánh đổ tường thành là chuyện bình thường...Duy Nhất như vậy vô ưu vô lo, yên tâm thoải mái...Nếu có thể quay lại là Duy Nhất khi đó, ta nguyện ý mua hạ cả thành trì, làm cho mọi người thấy hắn liền sợ hãi, tửu quán gặp hắn không dám thu bạc, tường thành hắn hủy đi vài lần ta liền xây lại vài lần, cho hắn hủy đến khi thỏa mãn...”
“Ô...ô...” Duy Nhất khóc đến nỗi rối tinh rối mù, “...còn có...mỹ...mỹ nữ...”
“Cái này thì không được.”
“Ô ô...keo kiệt...”