Tần Chính chống tay xuống giường, cúi người hôn lên đôi môi xinh đẹp của Duy Nhất, cứ tưởng Ngũ phu nhân đã ngủ say, bước xuống đất toan rời khỏi phòng.
“Lão gia, ngươi đi đâu?” Duy Nhất vội đứng dậy, chạy đến kéo tay hắn, “Đêm hôm khuya khoắt ngươi còn định đi đâu?”
“Ha hả....ngủ không được...định đến chỗ Đại chủ tử...”
“Ta cùng ngươi đi.”
“Không cần đâu, ngươi ở lại ngủ thật ngon cho ta! Phải hảo hảo nghỉ ngơi!” Tần Chính ôm lấy Duy Nhất đang run rẩy, đưa hắn trở lại giường.
“Ngươi gạt ta! Đến chỗ Đại chủ tử tại sao phải mang kiếm?”
“Ách....”
“Ngươi định trốn ra ngoài có phải không?”
“Ta chỉ là ra ngoài làm một chuyện, sẽ quay về ngay.”
“Chuyện gì phải đích thân Tần lão gia ra tay vậy?”
“Chính sự...” Tần Chính đưa tay toan điểm huyệt Duy Nhất, không ngờ lại bị hắn phát hiện.
Duy Nhất lập tức cắn đầu lưỡi uy hiếp nói, “Ngươi không cho ta theo, ta...ta...ta chết cho ngươi xem!”
- ---------
Duy Nhất vốn sức khỏe không tốt, lại phải ngồi trên lưng ngựa chạy hết tốc lực, cơ thể càng lúc càng khó chịu.
“Phía trước có trà quán, chúng ta đến đó nghỉ tạm...........Duy Nhất, ngươi nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ, những lời của ngươi tối qua, có phải.....Lão gia, ngươi định dùng mấy lời ngon ngọt làm cho ta mất cảnh giác...sau đó mang ta ra ăn sạch sẽ đúng không?”
“Giá----!” Nếu không phải một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, Tần Chính nhất định sẽ mang Ngũ phu nhân trong lòng mình bóp chết, sau đó ném xác vào rừng.
- ---------
“Khách quan, mời ngồi bên này----!” Tiểu nhị nhìn thấy Tần Chính ôm Duy Nhất vào quán, liền bước đến ân cần hỏi han, “Vị công tử này bị bệnh à? Có cần tiểu nhân gọi đại phu cho ngài không?”
“Không cần đâu.”
Sợ Duy Nhất không quen ngồi trên ghế gỗ cứng, Tần Chính cho hắn ngồi trên đùi mình, “Mang một bình trà Long Tĩnh!”
“Thực xin lỗi khách quan, tiểu điếm không có loại trà này.”
“Vậy cứ tùy tiện mang một bình trà đi!”
“Dạ được, một bình trà Tây Sơn Hoàng Nha!”
Chỉ trong chốc lát trà đã được mang lên, Tần Chính rót ra một chén đưa cho phu nhân, “Uống đi!”
“A---- Không uống!” Duy Nhất không thích mùi trà, chun mũi quay đầu sang một bên.
“Tiểu nhị ca, phiền ngươi đổi một bình trà khác được không?”
“Dạ được....Công tử quả thật là đại huynh tốt.” Tiểu nhị ngưỡng mộ nói.
“Đại huynh?”
“Hai người không phải huynh đệ sao?”
“Lão gia, ngươi nói xem chúng ta có phải huynh đệ hay không?” Duy Nhất nhìn Tần Chính khiêu khích.
“Không phải, hắn là nội tử* của ta.”
Bình trà trong tay tiểu nhị lập tức rơi xuống đất. Cả trà quán đang ăn đang uống cũng đồng loạt ngừng lại nhìn hai người chằm chằm.
Duy Nhất vốn không nghĩ Tần Chính lại dám mang chuyện như vậy nói ra, vừa thẹn vừa giận quát, “Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa bản Hầu Gia tru di cửu tộc các ngươi!”
Tần Chính báo được thù, trong lòng cực kì vui sướng.
- ---------
“Nội tử, nội tử, ai là nội tử của ngươi!”
“Vậy phải gọi thế nào? Phu nhân? Tiện nội*? Chuyết kinh*? Hay vẫn là phu nhân?”
“Cái này....” Duy Nhất suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định gọi là [nội tử] có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
“Ngủ đi!”
“Lão gia, lần này chúng ta trốn đi, Đại chủ tử có nổi giận không?....Có khi nào sai Nhị chủ tử đến bắt người không? Vân Phi cùng Sĩ Thần nhìn thấy ngươi gặp họa chắc sẽ rất vui...”
“Ngủ đi!”
“Ngủ không được.”
“Tốt! Ta cam đoan làm cho ngươi ngủ đến ngày mai cũng dậy không nổi.”
“Ta ngủ...”
- ---------
Duy Nhất nằm xuống gối liền ngủ thẳng giấc đến trưa hôm sau, mũi ngửi được mùi cơm mới chịu mở mắt.
“Nhiều món ngon như vậy!” Đều là món hắn thích ăn.
“Mau rửa mặt ăn cơm đi!”
“Ân, cám ơn Lão gia!” Triệu Duy Nhất tâm tình buổi sáng rất tốt, không ngại thưởng cho Lão gia một cái hôn.
- ---------
Sau giờ ngọ, Tần Chính một mình ra khỏi khách điếm. Đi đến một tòa nhà lớn, trước cửa có một cô gái áo tím, nhìn thấy hắn liền cung kính nói, “Mời Ngụy công tử, chủ nhân chờ đã lâu.”
Quả không sai, người trong nhà đích thực là Hải Đàm.
“Dẫn đường!”
Tiến vào đại môn, hiện ra trước mắt dải hoa quỳnh dưới nắng, ánh lên một màu tím tàn độc.
“Hoa rất đẹp!”
“Hoa quỳnh được người ta quý trọng vì chúng chỉ nở trong một đêm trăng, ngươi nói có phải không? Hải Đàm!”
Hải Đàm vẫn như lúc trước thích mặc y phục tím, vải tím buộc tóc thành một lọn trước ngực, đôi mắt dường như cũng ánh lên một tia tử quang.
“Ngọn gió nào mang Ngụy đại gia đến đây?”
“Không cần vòng vo, ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy chẳng phải muốn dẫn ta đến đây sao?” Hắn không muốn nhiều lời, Duy Nhất đang chờ ở khách điếm.
“A....Ta đã làm gì?” Thổi nhẹ một cái, con ong nhỏ bay giữa bụi hoa liền bị chiếc lá tước làm hai mảnh, “Loại sâu bọ đáng ghét!”
“Nam Cung Thế Gia, Ngọa Long Cốc, Việt Vương Kiếm thậm chí là Phi Ưng Bảo, nếu không có ngươi ở sau lưng sai sử, bọn họ dám tham gia võ lâm đại hội?”
“Nói sai rồi! Võ lâm đại hội giang hồ nhân sĩ đều có thể tham dự, há có thể để cho bảy người....thê thiếp của ngươi nắm giữ?”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Hải Đàm cầm lên một đóa quỳnh trong tay bóp nát, khuôn mặt tuấn mỹ vẽ nên những nét tàn ác ngoan độc, “Ta nói rồi, ta muốn ngươi nhìn thấy bọn họ từng người từng người chết trước mặt ngươi.”
“Lão gia hạ mê dược trong thức ăn là để đi gặp hắn?”
“Duy Nhất!”
Nhìn thấy Hải Đàm tử y trước mặt, Duy Nhất cả người run rẩy, yếu ớt dựa vào tường.
“Duy Nhất đừng sợ, có ta ở đây ngươi đừng sợ!” Tần Chính đưa Duy Nhất ôm vào lòng, dùng bờ ngực rộng lớn vững chắc che chở cho hắn.
“Được, có ngươi ở đây ta không sợ!”
Trở mình một cái, Hải Đàm đã đến trước mặt Duy Nhất, “Triệu Duy Nhất? Nhiều năm không gặp ngươi vẫn xinh đẹp như vậy? Xem ra Ngụy Vô Song dạy dỗ ngươi không tồi. Ngụy huynh, ngươi làm rất tốt, thưởng cho....A--!”
Tần Chính ném lọ thuốc xuống đất, phủi tay nói, “Chỉ là mê dược thôi! Không mù mắt được đâu!”
Cô gái áo tím lập tức tiến lên chùi đi đám bột thuốc trên mặt Hải Đàm.
“Tránh ra!” Một chưởng sắc bén mang cô gái đánh văng vào tường. Cô gái đứng dậy chùi vết máu trên miệng, quay về đứng bên cạnh chủ nhân.
“Hải Đàm! Đừng để ta lại muốn giết ngươi lần nữa!”