Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 37: Chương 37




=====Ngụy Vô Song - Triệu Duy Nhất=====

Tịnh Khang Hầu Gia Triệu Nhữ Minh vốn là thần tử thân tín dưới chân Hoàng Đế. Triệu Hầu Gia kì thật là người rất bình thường, mấy chuyện đại sự mưu hướng soán vị, thông địch bán nước lão nhất định không nhúng tay vào. Ai có mưu đồ gây sự tốt nhất đừng để cho lão biết, không phải vì sợ Hầu Gia sẽ báo lại với Hoàng Thượng, mà sợ lão nhất thời hưng trí tham gia một chân, dù làm chuyện gì cũng đều hỏng việc. Bởi vì lão tâm tính bình thường, mới được vị Hoàng Đế mắc bệnh đa nghi tương đối tín nhiệm.

Phụ thân là tâm phúc bên cạnh Thiên Tử, Duy Nhất ở kinh thành hoành hành ngang ngược chẳng cần kiêng nể ai.

- ---------

“....Còn sợ lão tử không trả tiền cho ngươi....”

“Bổn tiệm buôn bán nhỏ, xin thứ lỗi không thể cho thiếu.”

Duy Nhất đang ăn ngọ thiện, bị âm thanh dưới lầu làm cho khó chịu, ló đầu xuống hô to, “Cái gì vậy? Cãi nhau à, không muốn cho bản công tử ăn cơm phải không?”

“Làm phiền Tiểu Hầu Gia, tiểu nhân đáng chết đáng chết!” Tiểu nhị vội vàng cúi người bồi tội.

“Chuyện gì vậy?” Dù sao cũng ăn không vô nữa, cũng không ngại hóng chuyện bọn họ.

“Lưu công tử dùng bữa....nhưng không trả tiền...Ôi!”

Lưu công tử một cước mang tiểu nhị đạp dưới đất, “Đại gia ta hôm nay không muốn trả, có bản lĩnh thì đến Hộ Bộ Thượng Thư mà đòi!”

“Hô Bộ Thượng Thư? Là ngươi sao?” Loại này cũng có thể làm Thượng Thư?

“Hộ Bộ Thượng Thư là cha ta. Tên tiểu tử này muốn tìm cái chết?” Vừa nói dứt lời, xung quanh lập tức xì xào bàn tán. Lưu công tử càng được thể đắc ý, bước đến nắm lấy cổ áo Duy Nhất hỏi, “Vừa rồi tiểu nhị gọi ngươi là Tiểu Hầu Gia, nói xem cha ngươi là cái gì Hầu Gia?”

Ở đất kinh thành này chỉ cần bỏ ra chút vốn liếng, liền có thể mang về một bậc tước vị, Hầu Gia thậm chí là Vương Gia. Bọn họ không phải xuất thân từ hậu duệ vương tôn quý tộc, không quyền không thế, so với chức Thượng Thư chẳng đáng một xu.

“Cho qua cho qua! Tiểu Hầu Gia, bánh nếp nhân táo mới ra lò đây!”

“Mang cho ta!” Duy Nhất lập tức đẩy Lưu công tử ra xa, cầm bánh nếp nhân táo cắn một miếng, chỉ vào người trước mặt nói, “Hắn hỏi cha ta là cái gì Hầu Gia, hỏi nửa ngày cũng không chịu buông tay. Triệu Phúc ngươi nói cho hắn đi!”

“A, thì ra là Lưu công tử!” Triệu Phúc bội phục nói, không thể tưởng được trong kinh thành vẫn có người dám lên mặt giáo huấn Tiểu Hầu Gia, “Lưu công tử vẫn ở Hàng Châu có điều không biết, Lão gia của chúng tôi là ---------Tịnh Khang Hầu Gia!”

Lưu công tử một khắc trước còn đắc ý vạn phần, nghe xong lập tức mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, “Tịnh...Tịnh...Tịnh Khang Hầu Gia...”

“Tiểu Hầu Gia, hôm nay ngài đặc biệt rất nhẫn nại.”

“Bởi vì cha ta nói, làm người không thể quá nhẫn tâm, để hắn chết mà không nhắm mắt ta thật sự làm không được.”

“Vậy......”

Phạch! Quạt vừa mở ra, mười mấy tên lính áo vải xông vào bắt Lưu công tử trói đứng.

“Ân...để ta nghĩ...” Duy Nhất quạt qua quạt lại, thong thả suy nghĩ nửa ngày, “Có rồi!”, [ba] một tiếng gấp quạt, “Nhị Hoàng Tử nói với ta, tên thái giám đang hầu hạ ngài trong cung rất chướng mắt, nhìn ngươi cũng có dáng thái giám, hay là ta mang ngươi tịnh thân đi, cho Nhị Hoàng Tử làm nô tài...”

“Không, không được, Tiểu Hầu Gia tha mạng, tha mạng...Cha ta nhất định sẽ không bỏ qua...” Đến lúc âm thanh gào khóc thảm thiết của Lưu công tử đã đi xa, Duy Nhất mới phát hiện bánh nếp nhân táo của hắn đã nguội lạnh.

“Tiểu Hầu Gia, có người đến hỏi chuyện, nên trả lời thế nào?”

“Đồ ngốc!” Gấp quạt đánh một cái lên đầu Triệu Phúc, “Đương nhiên là nói thật cho hắn biết, dám ăn không trả tiền, đàn áp dân chúng, gặp phải bản công tử xem như hắn chết rồi! Đi thôi!”

“Chính là....” Đàn áp dân chúng.....

“Còn chuyện gì nữa?”

“Chúng ta cũng chưa trả tiền...”

“Ngươi có mang tiền sao?”

“Không có...”

“Vậy thì đúng rồi! Mang mấy thứ nặng nề đó trên người rất phiền!”

- ---------

Duy Nhất cùng Triệu Phúc ra khỏi tửu lâu thoải mái đi trên đường dạo chơi.

“Triệu Phúc, ngươi nói chỗ này có rất nhiều mỹ nữ, như thế nào một người cũng không thấy?”

“Ngài xem người kia thế nào?”

“Ngu ngốc!” Triệu Phúc trên đầu lại trúng một cây quạt, “Như vậy cũng gọi là mỹ nữ? Chưa từng ăn bánh nướng phải không? Tìm người khác!”

“Dạ.”

Đi nửa ngày cũng không tìm được một nàng mỹ nhân, Duy Nhất cơn tức đã lên tới đỉnh đầu, định bụng sẽ giáo huấn Triệu Phúc một trận.

“Tiểu Hầu Gia, hay là đến Vạn Hoa Lâu tìm xem?”

“Không đi, bọn họ ta xem chán rồi!”

“Nghe tú bà nói gần đây có mấy cô nương mới tới, dáng vẻ dung mạo đều thuộc hàng thượng đẳng.”

“Thật sao?”

“Dạ!”

“Vậy thì đi!” Nói xong Duy Nhất ra giữa đường chặn một chiếc xe ngựa, trên xe đã có sẵn hai người, nếu phải ngồi chung sẽ rất chật chội, đành phải đuổi hai người kia xuống, trong bụng cũng có chút áy náy.

Xa phu lái xe quá chậm, Duy Nhất bèn tự mình nắm dây cương. Xe ngựa chạy ầm ĩ trên đường, kéo ngã mấy sạp vải vóc ngọc khí hai bên, chủ quán vừa định mở miệng mắng, trông thấy người đang ngồi trên xe lập tức vội vã che miệng trốn một góc, đợi xe chạy khuất mới dám bước ra thu nhặt đồ đạc.

- ---------

Kỳ Nhi một mình thơ thẩn trên đường, mãi mông lung suy nghĩ, không hay không biết xung quanh cả nam lẫn nữ đều đang nhìn mình ngơ ngẩn. Thế gian này tuyệt sắc thiếu niên (hay thiếu nữ?) như vậy có mấy người đâu.

Ngang qua một sạp nhỏ, Kỳ Nhi dừng bước, cầm một miếng ngọc lên xem, “Ta muốn cái này.”, thanh âm trầm thấp làm vỡ tim bao nhiêu nam nhân.

“Công tử thích thì...cứ lấy!” Nam nhân chủ sạp hiền lành đỏ mặt lắp bắp nói.

Lại là như vậy.........Kỳ Nhi để lại một thỏi bạc rồi cầm ngọc đi.

Một miếng ngọc lam....

Còn ngọc trên chuôi kiếm của ta đâu? Trả lại cho ta!

Ta đốt rồi......

Nó là vật của ta......

Từ khi nào Ngụy Vô Song đối với ta lại phân định rạch ròi như vậy......?

.............

“Kỳ Nhi!”

Ngụy Vô Song gọi to một tiếng, Kỳ Nhi mới sực tỉnh, vừa lúc xe ngựa rầm rập lao đến, muốn tránh cũng không kịp.

“Nằm xuống!” Một bóng đen quỷ mị xông thẳng về phía mã xa, rất nhanh đã nhìn thấy con ngựa ô văng xa hơn một trượng.

“Kỳ Nhi, có bị thương không?”

“Chết được thì tốt!”

Ngụy Vô Song nghe Kỳ Nhi nói, nghĩ hắn vừa rồi thực sự muốn chết, lập tức tim như ngừng đập, “Là ta không tốt, là ta không đúng, muốn chém muốn giết ta đều được, chỉ xin ngươi...”

“Người đâu! Bắt bọn chúng lại!” Triệu Phúc ra lệnh một tiếng, rất đông hộ vệ từ đâu xông ra vây quanh Kỳ Nhi cùng Ngụy Vô song.

“Ôi! Ngã chết ta!” Duy Nhất xoa mông oa oa kêu to.

“Tiểu Hầu Gia, xử trí bọn họ như thế nào?”

“Bắt bọn họ cởi sạch y phục đi...đi...đi...” Hồn cũng bay đi mất!

Duy Nhất nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, trong óc trống rỗng chỉ hiện lên một tia suy nghĩ, mỹ nhân, mỹ nhân, mỹ nhân a!

“Các ngươi cẩn thận một chút!”

“Dạ?” Tiểu Hầu Gia đột ngột thay đổi thái độ, Triệu Phúc cảm thấy rất kì quái.

“Mắt ngươi bị mù à? Mỹ nhân đó!”

“Dạ.” Đúng là mỹ nhân, tuy rằng hắn cũng luyến tiếc nhưng không thể trái lệnh.

“Còn không mau mang về? Cẩn thận đừng phạm vào mặt nàng, lần trước đã bị các ngươi làm cho hỏng chuyện.”

“Dạ!”

Đám hộ vệ của Hầu Gia cũng không phải thấp kém, vừa nhìn đã biết hai người trước mặt võ công không tầm thường, định dồn toàn lực đối phó, “Cùng xông lên!”

“Chờ một chút!” Ngụy Vô Song không chút hoang mang từ trong ngực lấy ra một gói bánh nếp nhân táo đưa cho Kỳ Nhi, “Vừa mua vẫn còn nóng, ăn đi!”

“Nhanh lên! Ta đói bụng!” Này chỉ đủ lót dạ là cùng.

“Ân.”

- ---------

Kỳ Nhi nhảy lên ngồi trên nóc nhà ăn bánh, hai chân đung đưa nhìn Ngụy Vô Song ở phía dưới đánh nhau.

“Mỹ nhân ăn bánh nếp nhân táo a!” Duy Nhất từ đầu đến cuối vẫn tròn mắt nhìn theo Kỳ Nhi.

“Tiểu Hầu Gia, đi mau!”

“Cút ngay!” Tên ruồi bọ vướng víu này.

Bất đắc dĩ, Triệu Phúc đành đứng chắn trước mặt Duy Nhất nói, “Tiểu Hầu Gia, chúng ta chạy mau!”

“Ngươi muốn chết....”

Khoan?-----

Duy Nhất lúc này mới nhớ tới Ngụy Vô Song, quay đầu nhìn đã thấy đám hộ vệ toàn bộ nằm bất tỉnh dưới đất, “Một đám vô dụng!”

“Kỳ Nhi!” Ngụy Vô Song dang tay gọi, Kỳ Nhi rất vững vàng đáp ngay vào lòng hắn.

Mỹ nhân muốn đi, Duy Nhất sao lại cam tâm, “Từ từ!”

“Còn muốn đánh sao?” Kỳ Nhi đã thật đói bụng.

Duy Nhất giơ ra hai ngón tay.

“Cái gì?”

“Không đủ à? Vậy thêm ba mươi vạn lượng nữa!”

“Chúng ta đi!” Đừng để ý tên điên này.

“Được rồi! Một trăm vạn lượng!” Duy Nhất chỉ vào Kỳ Nhi, “Một trăm vạn lượng, ta mượn nàng hai ngày, dùng xong sẽ trả ngươi!”

“Tiện nhân nhà ngươi!” Không đợi Ngụy Vô Song ra tay, Kỳ Nhi đã xông đến ban cho Duy Nhất hai cái tát vang dội.

“Ngươi vì cái gì đánh ta? Ta đã nói sẽ trả tiền......chỉ là mượn thôi......sẽ không mất một miếng thịt...”

“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”

Mỹ nhân tươi cười quỷ dị đến mức Duy Nhất phải trốn ra sau lưng Triệu Phúc, “Ta chỉ muốn mượn......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.