Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 50: Chương 50




Ngụy Vô Song để Kỳ Nhi ở lại Phiêu Hương Viện một mình, trong lòng rất phiền não, nhưng cũng không thể không đi. Lấy cớ là đi tìm hiểu đoàn người Nam Lương vừa tới, kỳ thực muốn làm chuyện gì chính mình cũng không biết rõ.

Hôm ấy hắn đã đến Việt Vương Kiếm một lần, ở đây không lớn hơn Vương Phủ là bao, nhưng muốn tìm một người cũng không phải dễ dàng. Đi lần theo mái hiên, rốt cuộc đã tìm được người mà hắn muốn gặp.

“Không phải đoàn đón dâu cuối tháng mới đến sao?” Là giọng nói của người đó, Tư Đồ Sĩ Thần.

“Nếu họ đã đến, ngươi cứ chuẩn bị đi!” Thanh âm thật lạnh lùng.

“Đại ca,“ Giọng nữ nhân ôn nhu, “Để ta thay Sĩ Thần đến Nam Lương!”

“Việc này ngươi làm chủ được sao?” Lại một giọng nam uy nghiêm.

“Sĩ Hiểu muốn tranh ngôi vị Vương Phi với ta à?” Sĩ Thần khẽ ôm lấy vai tỷ tỷ, thì thầm vào tai nàng, “Đừng lo cho ta, tỷ tỷ!”

“Nhưng ngươi cũng không thích nam tử.” Tư Đồ Sĩ Hiểu lắc đầu, hoa tai trân châu đung đưa ánh lên màu bạch ngân. Chẳng lẽ vì là con thứ, bọn họ phải hy sinh cho Tư Đồ gia? Bọn họ không thể có được hạnh phúc hay sao?

“Quyết định như vậy rồi! Sĩ Thần xuống dưới chuẩn bị đi!” Tư Đồ Sĩ Nhật muốn nói thêm gì đó, cuối cùng không nói được, bước nhanh ra cửa. Danh tiếng võ lâm là cái gì, vẫn không so sánh được với Vương Gia nắm giữ binh quyền. Tay không lay chuyển được chân, người thân của mình hắn cũng không bảo hộ được...

- ---------

“Ai?”

Nhuyễn kiếm lạnh lẽo rung rung kề trên cổ Ngụy Vô Song.

“Là ngươi?”

Sĩ Thần thu kiếm, trên mặt hơi phiếm hồng. Ngày hôm ấy sau khi tỉnh lại, phát hiện môi mình sưng đỏ, hắn không phải thiện nam tín nữ, tự nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi tới đây làm gì? Lại muốn bắt ta sao?”

“Không phải.”

Câu trả lời của Ngụy Vô Song lại khiến Sĩ Thần có chút thất vọng. Sĩ Hiểu nói hắn không thích nam nhân, hắn cũng không rõ có đúng hay không, ít nhất hắn biết là hắn không thích Quý Vương. Nếu bắt buộc phải gả cho một nam nhân, hắn tình nguyện gả cho người đang đứng trước mặt. Nghĩ gì vậy? Hắn điên rồi sao?...

“Đi đi!”

“Ta tới là muốn...” Muốn cái gì, hắn muốn cái gì?

“Chuyện trước kia xem như chưa từng xảy ra. Ta hiện tại không có tâm tư truy cứu.” Hắn đang nghĩ làm thế nào ứng phó với Quý Vương.

Ngụy Vô Song không còn gì để nói. Nếu Sĩ Thần cầm kiếm đuổi giết hắn, bọn họ còn có thể dây dưa thêm mấy chiêu. Hiện giờ người ta lại không truy cứu, hắn còn có lý do nào để tiếp tục, bình thủy tương phùng vốn không có gì để níu kéo.

Nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra, “Ngươi thật sự phải gả cho Quý Vương?”

“Không gả cho hắn chẳng lẽ gả cho ngươi?”

Nụ cười quyến rũ đến bách hoa thất sắc, trong mắt Ngụy Vô Song cũng chỉ có thê lương buồn bã.

“Chuyện hôm ấy đã đắc tội! Cáo từ!”

“Khoan đã.... Ta là Tư Đồ Sĩ Thần.”

“Ta biết. Ngụy Vô Song.”

- ---------

“Tham kiến tề quân!”

“Mật tổng quản xin đứng lên! Ta cùng Vương Gia vẫn chưa hành lễ!”

“Đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Nếu đã là tề quân của Vương Gia, thỉnh Tứ công tử nên học thêm về quy củ của Nam Lương!” Mật tổng quản dù đang quỳ, trên mặt vẫn không có một chút tôn kính.

“Ân. Ta sẽ học.”

Buồn cười, vẫn chưa thành thân đã muốn dạy dỗ ta sao? Buồn cười, thật đáng buồn a!

- ---------

Ngụy Vô Song hứa với Kỳ Nhi sẽ dạy hắn Lưu Vân Kiếm thức thứ mười, Kỳ Nhi mới quên đi chuyện Việt Vương Kiếm. Cả chín thức Lưu Vân Kiếm của Bạch Gia Kỳ Nhi đã học hết, có trời mới biết thức thứ mười như thế nào, sợ là phải đợi tổ tông của Vân Phi nằm trong mộ sáng tạo ra đã.

Nếu Kỳ Nhi không còn muốn bắt cóc người ta, bọn họ cũng không cần ở lại đây. Đang chuẩn bị thu thập hành lí rời đi, một bóng người lướt vào phòng, chạy đến ôm cổ Ngụy Vô Song vùi mặt vào ngực hắn...

“Ô ô ô...”

Kỳ Nhi đầu tiên là cả kinh, sau mới tức giận đến nghiến răng run rẩy, kiếm cầm trong tay đã vang lên thanh âm loảng xoảng chuẩn bị ra khỏi vỏ.

“Dẫn ta đi... ô ô...”

“Tư Đồ Sĩ Thần?”

Đang diễn trò gì vậy?

- ---------

Nữ nhân xinh đẹp khóc có thể bảo là đẹp như hoa lê trong mưa, nam nhân xinh đẹp khóc dĩ nhiên không thể gọi là đẹp. Nhưng nếu là Tư Đồ Sĩ Thần [khóc], không thể không mở miệng tán dương. Tuy có tiếng gào thét, lệ cũng chỉ ướt đẫm mắt phượng, miệng khép mở chừng mực tuyệt không một chút quá đà, thanh âm nức nở nhưng không giống dáng vẻ kệch cỡm của nữ nhân, cũng không thô tục hèn nhát như nam nhân, vừa giống dương liễu phất phơ trong gió, lại vừa giống bạch liên run rẩy trong mưa. Nếu Triệu Duy Nhất biết được trên thế gian có người thế này, nhất định sẽ phá vỡ quy tắc không vẽ nam tử mà mang hắn về họa tranh.

“Ngụy Vô Song, ngươi nói rõ ràng cho ta ngươi với hắn là có chuyện gì?”

“Kỳ Nhi... Tứ trang chủ có thể buông tại hạ ra trước không?” Khóc thương tâm như vậy, Ngụy Vô Song thật sự không đành lòng đẩy hắn ra.

Sĩ Thần khóc thêm một lúc mới chịu buông tay, vẫn như cũ dựa vào ngực Ngụy Vô Song, “Ta là người của ngươi, ngươi phải dẫn ta đi!”

“Cái gì?” Kỳ Nhi lẫn Ngụy Vô Song đều kêu lên sợ hãi.

“Ngụy Vô Song------!” Kỳ Nhi hét lớn một tiếng, hốc mắt có một màn nước đảo quanh.

“Chuyện không phải như vậy...”

“Sĩ Thần bái kiến tề quân!” Quỳ bằng đầu gối chân phải, tay phải đặt lên gối trái, cúi đầu trán chạm vào mu bàn tay phải. Sĩ Thần quay về phía Kỳ Nhi, dùng quy tắc thiên thiếp đối với chính thất của Nam Lương mà hành lễ.

Ngụy Vô Song lập tức hộ trước mặt Kỳ Nhi, “Ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?”

“Ta không có làm trò. Hắn là tề quân của ngươi, mà ta là người của ngươi, dĩ nhiên đối với hắn phải hành đại lễ. Ngươi không cần kinh ngạc, Tư Đồ Gia vốn là người Nam Lương, biết được lễ tiết Nam Lương cũng là lẽ thường.”

“Tổ tiên Tư Đồ Gia đúng là người Nam Lương.” Ngụy Vô Song rút kiếm đặt lên vai Sĩ Thần, nhưng không để thân kiếm đè nặng hắn, “Không đúng ở chỗ ngươi làm sao biết được chúng ta có quan hệ với Nam Lương?”

“Ngươi không có quan hệ, là tề quân!”

“Ta không phải tề quân của hắn! Hắn không xứng!” Kỳ Nhi ra khỏi phòng, Ngụy Vô Song cũng không đuổi theo.

Hắn không xứng... Ba chữ như mũi tên cắm vào tim Ngụy Vô Song, đau đến không thể hô hấp, cũng không thể suy nghĩ được gì...

“Ngươi có ổn không?”

“Không ổn.”

Sĩ Thần tiến lên ôm lấy Ngụy Vô Song, để đầu hắn gục trên vai mình, “Như vậy tốt hơn không?”

“Ân.”

“Ngươi vẫn chưa mang tiểu quỷ kia ra ăn?”

“Ta cùng Kỳ Nhi không phải như ngươi nghĩ.”

“Vậy như thế nào? Nhìn ngươi là biết đã sớm muốn hắn đến phát điên rồi!”

“......” Im lặng nửa ngày, Ngụy Vô Song mới nói, “Hắn là do một tay ta nuôi lớn, ở trong lòng hắn ta giống như thân nhân. Nhưng ta không muốn... ta không muốn làm thân nhân của hắn.”

“Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn!” Sĩ Thần ôm đầu Ngụy Vô Song, ra sức gõ hai cái, “Cả bá bá bị mù ở đối diện Phiên Hương Viện cũng nhìn ra được tiểu quỷ đối với ngươi như thế nào!”

“Hắn đối với ta như vậy cũng vì nghĩ ta là thân nhân.” Hắn sợ người khác cướp đi thân nhân duy nhất của hắn, nên vừa rồi mới tức giận, là thân nhân thôi...

Sĩ Thần biết muốn làm cho tên đầu gỗ này nghĩ thông suốt là không có khả năng, huống chi hắn hôm nay cũng không phải đến để làm mai.

“Lão gia---------”

Một tiếng [lão gia] khiến cho Ngụy Vô Song lông tơ đều dựng thẳng lên.

“Ngươi định an trí cho Sĩ Thần thế nào? Nếu tiểu quỷ không muốn, hay để ta làm tề quân cho ngươi?”

“Đừng nói lung tung! Ta và ngươi không có chuyện gì!”

“Không có chuyện gì là thế nào? Chuyện mỹ tửu mỹ nhân trong hầm rượu ngươi quên nhanh như vậy à? Người ta ba ngày vẫn không xuống giường được!” Thật ra là vì say rượu!

“Ta chỉ bất quá...” Chẳng qua là hôn vài cái.

“Bất quá cái gì?”

Sĩ Thần lại một lần nữa ôm cổ Ngụy Vô Song, chân phải giúp chân trái tháo giày, ngón chân như bạch ngọc dọc theo khố quản của Ngụy Vô Song từ từ trườn lên cao. Đầu lưỡi đỏ hồng nhẹ trượt giữa đôi môi mọng, bỗng nhiên vươn đến lướt qua môi Ngụy Vô Song, làm cho hắn cả người đều run rẩy, cười quyến rũ, dùng lưỡi thấm ướt đôi môi kia, bướng bỉnh tiến sâu vào trong miệng...

“Không được!” Ngụy Vô Song đẩy hắn ra, “Ngươi đừng như vậy! Muốn gì thì nói, ta sẽ làm!”

“Ta không muốn gả cho Quý Vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.