“Ta không muốn gả cho Quý Vương.”
Nụ cười ngọt ngào mị hoặc, Ngụy Vô Song càng nhìn càng đau lòng. Hắn muốn biết rốt cuộc vì sao Sĩ Thần phải tự bán đứng thân thể để gả cho một nam nhân. “Đừng như vậy, ngươi đừng như vậy, có việc gì thì nói, ta sẽ làm!”
“Ta không muốn gả cho Quý Vương.” Sĩ Thần áp tai vào ngực Ngụy Vô Song, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, “Gả cho Quý Vương không phải ý kiến của ta, là ta... bất đắc dĩ.”
Ngụy Vô Song vô giác đặt tay lên lưng Sĩ Thần, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm, im lặng nghe hắn nói.
“Vương thất Nam Lương cùng Tư Đồ Gia ân oán cừu thù nhiều không kể hết, nên cho dù tổ tiên ta đã chuyển đến Trung Nguyên, Vương Thượng vẫn không bỏ ý đồ truy đuổi. Giằng co nhiều năm, Việt Vương Kiếm đã là sức cùng lực kiệt, vận số hao tẫn. Quý Vương nắm giữ ba mươi vạn hùng binh, Vương Thượng đối với hắn rất kiêng kị, duy chỉ được hắn che chở Tư Đồ Gia mới có thể tiếp tục tồn tại. Hắn là bằng hữu của cha ta, sau khi cha ta qua đời cũng không giữ quan hệ với Tư Đồ Gia. Cho đến nửa năm trước đột nhiên phái người đến Việt Vương Kiếm cầu thân, ta vốn nghĩ hắn muốn thành thân với Tam tỷ, ai ngờ...”
Tiểu mỹ nhân như ngươi ai lại không muốn có, “Ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Trong tay Quý Vương có một miếng binh phù, lấy được nó có thể hiệu lệnh ngàn quân.”
“Muốn ta lấy nó về?”
“Không, một mình ngươi không có khả năng. Binh phù đặt trong phù đồ tháp của quân đội, chung quanh có ba mươi vạn người bảo hộ, trong tháp cơ quan trùng trùng, thần thánh cũng không xông vào được. Bất quá nếu làm tề quân của hắn, ta có thể tiến vào tháp lấy được binh phù.”
“Nếu đã như vậy,“ lời nói mang một chút chua xót, đối phương rất khó phát hiện ra, “Vì sao còn muốn ta...”
“Ngươi còn chưa hiểu à, ta không muốn gả cho hắn!” Sĩ Thần hai tay bá cổ Ngụy Vô Song, để hình bóng của mình in trong mắt hắn, “Gả cho hắn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, ta tuy không thích nam nhân, nhưng vì Việt Vương Kiếm ta cũng không cảm thấy ủy khuất. Nhưng mà bây giờ, ta lại không muốn như vậy...” Đôi môi đỏ mọng áp lên cổ Ngụy Vô Song vừa liếm vừa cắn.
Tên yêu tinh này! Ngụy Vô Song gầm nhẹ một tiếng, một tay đặt trên gáy Sĩ Thần, kịp thời ngăn chặn hắn ở trên người mình làm càn, “Ngươi thắng, ta đồng ý!”
“Lão gia, Sĩ Thần chưa nói gì cả!” Đã thắng còn giở trò châm chọc.
“Vậy nói mau!”
“Cùng ta theo đoàn đón dâu đến Nam Lương, nội ứng ngoại hợp...”
- ---------
Ngụy Vô Song đồng ý giúp Sĩ Thần, không phải chỉ vì hắn, mà còn vì Kỳ Nhi. Cơ hội không dễ có, nếu lấy được binh phù thống lĩnh ba quân, có thể giải trừ nguy hiểm cho Kỳ Nhi. Đã hạ quyết tâm, Ngụy Vô Song dùng bồ câu nhắn Triển Quần Ngạo giúp hắn mang Kỳ Nhi về Dương Châu, Kỳ Nhi chết sống không chịu, cuối cùng vẫn phải điểm huyệt đạo mới có thể mang hắn đi. An trí cho Kỳ Nhi xong đâu đấy, Ngụy Vô Song mới hẹn gặp Sĩ Thần ở một trạm dịch.
“Mặt của ngươi...”
“Không có gì.” Ngụy Vô Song nhấc tay che mặt, không cẩn thận chạm vào chỗ bị thương, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại. Một trảo này của Kỳ Nhi thật sự rất nặng tay. “Đây là cái gì?” Ngụy Vô Song chỉ vào bộ y phục trên tay Sĩ Thần, Sĩ Thần lại kéo vạt áo bằng gấm chỉ vàng trên người hắn nói, “Người hầu lại ăn mặc thế này sao?”
- ---------
Ngụy Vô Song cải trang thành người hầu của Sĩ Thần, theo đoàn đón dâu tiến vào Nam Lương. Lần đầu tiên hắn gặp mặt Quý Vương Hải Ngọc, Nam Lương đệ nhất dũng sĩ, danh xưng Thiết Huyết Vương Gia, một thân nhung trang anh vĩ bất phàm, dù đã qua bốn mươi nhưng diện mạo hồng hào, phong thái tản ra khí thế bức người, một nhân tài có thể nhất thống thiên hạ.
Ban đầu Hải Ngọc nhìn chằm chằm Sĩ Thần, ánh mắt sáng bừng làm cho người khác rất không thoải mái. Ngụy Vô Song cảm thấy rất không thoải mái.
“Quả nhiên giống...” Hải Ngọc xoa xoa hai má Sĩ Thần.
“Vương Gia,“ Ngụy Vô Song vội chắn trước mặt Sĩ Thần, “Trước mặt người khác thỉnh Vương Gia tự trọng!” Vừa nói dứt lời, Ngụy Vô Song cũng tự thấy mâu thuẫn, người ta đã sắp trở thành phu thê, còn hỏi cái gì là [tự trọng]. “Ý tiểu nhân là Vương Gia cùng công tử vẫn chưa bái đường hành lễ, nên giữ quy củ!”
Hải Ngọc thu tay nhìn Ngụy Vô Song, Ngụy Vô Song kiên cường trừng mắt nhìn hắn, hai người tựa hồ đang cùng phân cao thấp. Hải Ngọc trong mắt ban đầu là phẫn nộ, sau lại là tán thưởng, cuối cùng là đề phòng. “Việt Vương Kiếm quả nhiên khó lường!”
“Vương Gia bớt giận!” Sĩ Thần từ sau lưng Ngụy Vô Song bước ra, chắp tay hành lễ, “Thuộc hạ của ta là đang sốt ruột chứ không có ý khác, thỉnh Vương Gia thứ tội!”
“Bổn Vương sao lại chấp nhất một kẻ hầu. Mời xuống nghỉ tạm, năm ngày sau bái đường!”
Năm ngày sau? Không phải là nửa tháng sau sao? “Vâng!”
- ---------
“Tề quân dùng trà!”
“Đi xuống!” Sĩ Thần đánh đổ chén trà trong tay thị nữ, lệnh cho tất cả người hầu trong khách phòng đều ra ngoài. “Hải Ngọc rốt cuộc muốn cái gì? Đón dâu sớm một tháng, hiện giờ lại quyết định năm ngày sau cử hành hôn lễ, hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?”
“Mặc kệ là hắn làm cái quỷ gì, chỉ có năm ngày, thời gian tuyệt đối không đủ!”
Theo như kế hoạch, trong vòng nửa tháng Sĩ Thần phải lấy được bản đồ quân doanh, Ngụy Vô Song cử người trà trộn vào quân đội để tiếp ứng. Nếu có thể, Hải Ngọc sẽ đưa Sĩ Thần vào tháp phù đồ để duyệt binh, làm tề quân của Vương Gia nghĩa là có được quyền lợi ngang hàng với Vương Gia, nếu một ngày nào đó Hải Ngọc bỏ mình, Sĩ Thần sẽ trở thành thống soái của ba mươi vạn đại quân.
Người Nam Lương nếu muốn thú nam tử làm tề quân, người nọ nhất định phải cùng phu quân nghĩa nặng tình thâm, sinh tử chi giao, nếu không tề quân rất có thể sẽ vì quyền lợi mà hạ thủ.
“Chắc chắn sẽ có cách!” Ngụy Vô Song nắm tay Sĩ Thần, trao cho hắn một nụ cười trấn an, “Ta sẽ không để ngươi gả cho hắn!”
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?”
“Ngươi có muốn tin tưởng ta không?”
“Trong lòng ngươi có chỗ cho ta không?”
Ngụy Vô Song không trả lời. Sĩ Thần cũng không hy vọng có được đáp án. Không có đáp án đôi khi lại là đáp án tốt nhất.
- --------
Dò xét ba ngày, Ngụy Vô Song phát hiện phòng ngự trong tháp cũng không kiên cố như hắn nghĩ. Để đề phòng kẻ khác lẫn vào, quân lính canh gác bốn phía cũng không nhiều, tất cả đều là tướng lĩnh tâm phúc của Vương Gia. Trà trộn vào quân lính thì dễ, nhưng muốn đến gần tháp lại không phải dễ dàng. Mỗi ngày vào giờ Dậu, quân thủ vệ sẽ mang binh khí hư hao trong quân khố ra ngoài quân doanh để sửa chữa, mà quân khố lại nằm ở tầng thứ nhất của tháp phù đồ. Đây là cơ hội duy nhất, không nên đánh thảo kinh xà, chỉ có thể lẳng lặng trà trộn vào đám lính thủ vệ, nếu trên đường phát sinh dị động sẽ không thể quay về doanh, chỉ phải đợi có người kiểm tra mới được chấp thuận tiến vào.
- ---------
Mọi việc thuận lợi không tưởng tượng được, lúc nãy còn ở quân doanh, bây giờ đã dễ dàng tiếp cận tháp phù đồ. Hết thảy những việc kì quái Ngụy Vô Song cũng không để tâm, chỉ chăm chăm lấy được binh phù rời khỏi đây. Chờ ở ngoài này hắn không khỏi cảm thấy rùng mình. Vừa thi triển khinh công tiến vào cửa tháp, bên trong cửa tháp không có thủ vệ, đột nhiên một bóng người từ chỗ tối bước ra, “Kỳ nhi?”
“Ngươi không phải bị nhốt trong tháp sao?”
“Đừng nói nữa!” Ngụy Vô Song ôm chặt Kỳ Nhi, “Thực xin lỗi! Là ta hại ngươi!”
“Ngươi đang nói bậy cái gì...?”
Ánh đuốc ngoài cửa làm Kỳ Nhi lóa mắt, khiến hắn cơ hồ không thể mở mắt được. Giữa ánh lửa, Sĩ Thần một thân y phục đen, bên cạnh là Quý Vương Hải Ngọc.
“Bổn vương sẽ ghi nhớ công lao này của tề quân.”
“Chúng ta sắp làm người một nhà, Vương Gia sao phải khách khí!”
Nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn kia, vốn cũng chỉ dành cho Hải Ngọc. Ngụy Vô Song nhắm mắt, chua xót trào dâng trong lòng, mở mắt ra, ánh mắt hàm chứa một tia sắc lạnh, “Tư Đồ Sĩ Thần, lẽ ra lúc trước nên hỏi ngươi, ta có thể tin tưởng ngươi không?”