Một lát sau, có thiếu nữ một thân y phục đỏ rực bung dù từ trong rừng chầm
chậm bước ra, màu đỏ ấy như màu của lửa, rất hiếm có người ngày thường mặc y
phục màu này. Thế nhưng lúc này nàng mặc lại khiến người ta không tìm ra một
điểm xấu, dường như màu sắc tươi đẹp ướt át này chính là vì nàng mà chuẩn
bị.
Trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười, thậm chí không nhìn ra chút nào ác ý, chậm rì
rì ngồi xổm bên ngoài kết giới, nghiêng đầu đánh giá quốc sư, mở miệng nói:
“Ngươi quá coi thường ta, suýt chút nữa mất nửa cái mạng mới đổi lấy một cơ hội,
lẽ nào ta lại lãng phí?”
Quốc sư lạnh nhạt đáp: “Đế Cơ, ngươi nhốt ta lại có ích lợi gì? Trong kết
giới có cả ba trăm mười chín người, ta có thể giết rồi ăn, ăn rồi lại giết,
ngươi nhốt ta vài ba năm ta cũng sẽ chẳng có chuyện gì. Chỉ sợ ngươi không sống
được đến vài ba năm.”
Đàm Xuyên khẽ mỉm cười: “Ấy, ta nhân từ một chút, cho ngươi ngắm nốt bình
minh ngày mai. Nhớ phải ngắm cho kỹ, bởi vì sau này ngươi không được ngắm nữa
đâu.”
Nàng rút ra giấy trắng, biến thành một cái ghế dựa, cứ thế ngồi bên ngoài kết
giới, cắn hạt dưa, hai chân bắt chéo, cười tít mắt nhìn những kẻ giãy dụa gào
khóc bên trong, bình sinh chưa bao giờ hưởng thụ đến thế, thích ý đến thế.
Quốc sư há mồm đang muốn nói gì, chợt thấy đỉnh đầu phảng phất có một áp lực
vô hình đè xuống, lão tựa như bị hung hăng vò nát, mặt cắm thẳng xuống nước bùn,
dù có ra sức giãy dụa thế nào, cũng không tránh nổi áp lực vô hình mà khổng lồ
kia. Lồng ngực lão bị đè nén ngột ngạt cơ hồ muốn nổ tung, đột nhiên nghĩ đến
cái gì, vội vàng lục lọi trong lòng, lấy ra một nhúm tóc bạc, thuật che mắt từ
khi lão bị vây trong kết giới đã được giải trừ, đó căn bản không phải một nhúm
tóc, mà là một nhúm lông được cắt từ lưng dê.
Tròng mắt lão cơ hồ muốn nứt hốc mắt mà ra, gắt gao chỉ vào Đàm Xuyên, gân
xanh trên trán phập phồng, không nói được một câu.
Đàm Xuyên chậm rãi nói: “Đừng vội, thời gian còn sớm. Phụ mẫu ta, cộng thêm
năm vị huynh trưởng, còn có một tỳ nữ, tổng cộng tám cái mạng. Ta sẽ cho ngươi
chết đủ tám lần. Còn lại những gì ngươi thiếu nợ con dân Đại Yến, ta cũng sẽ bắt
ngươi chậm rãi trả cho bằng hết.”
Quốc sư rốt cuộc không chịu nổi lực đạo chú sát, lăn một vòng trên mặt đất,
hiện ra dáng vẻ yêu quái, ba mươi hai cái tay yêu đỏ như máu quơ loạn xạ, dọa
cho đám binh lính bên trong kết giới kêu gào không ngừng, nháo nhác chạy
trốn.
Yêu lực nhanh chóng cạn kiệt, lại thêm uy lực của chú sát, làm lão cần cấp
bách bổ sung máu thịt tươi sống. Lão bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt đỏ như
máu, như thể sắp nứt tròng mắt mà ra, gắt gao trừng mắt nhìn bọn lính đang trốn
vào góc xó trong kết giới.
Cánh tay yêu vung lên, không biết túm một lúc bao nhiêu người, đưa tới miệng
hung hăng nhấm nuốt, bỗng cười bật cười ha ha: “Đế Cơ! Ngươi chờ xem! Sớm muộn
gì ta cũng sẽ nhai ngươi nát bấy!”
Đàm Xuyên nhìn không chớp mắt gương mặt đẫm máu của lão, thấp giọng nói:
“Trước đó, ta sẽ cho ngươi bị đập vụn.”
***
Không biết trải qua bao lâu, mưa dần dần tạnh, chân trời bắt đầu hé ra một
tia nắng sớm yếu ớt. Quốc sư đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cả
người đầy vết thương và máu tươi, chung quanh đầy rẫy những thi thể đứt đoạn,
đều là của các binh lính Thiên Nguyên chết dưới tay lão.
Gió lạnh thổi qua, tuy đã có kết giới vây quanh, Đàm Xuyên vẫn cảm thấy chính
mình ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, nàng có chút mệt mỏi day day thái dương.
Phía sau vươn tới một đôi tay, thay thế tay nàng xoa bóp các huyệt vị trên đầu.
Nàng không quay đầu lại, chỉ cười cười, khẽ nói: “Huyền Châu sao rồi?”
Phó Cửu Vân ôm đầu nàng vào trong ngực, hôn khẽ lên trán nàng: “Tỉnh lâu rồi,
hiếm khi không khóc cũng không làm ầm ĩ, có điều cũng không nói chuyện.”
Nói xong lại nghĩ đến cái gì, bảo: “Mi Sơn nói chú sát đã cơ bản hoàn thành,
chỉ thiếu một bước cuối cùng, hỏi nàng khi nào muốn đoạt tính mạng lão.”
Đàm Xuyên lạnh lùng nhìn quốc sư đã hôn mê, tên yêu quái dã tâm bừng bừng, kẻ
đầu sỏ làm Đại Yến diệt vong, rốt cục cũng chết trên tay nàng.
“… Trời sáng rồi, chờ lão tỉnh lại, ngắm nốt bình minh đi.” Trên mặt nàng
thoáng hiện một nụ cười nhợt nhạt, là sự giải thoát cùng mệt mỏi rã rời sau khi
được hài lòng thoả dạ.
“Đế Cơ, ngươi có lương tâm hơn ta đấy. Ta không định để lão ngắm nhìn bình
minh hôm nay.” Trong kết giới bỗng nhiên vang lên một giọng nam ôn hòa, thật sự
quá bất ngờ, ngay cả Phó Cửu Vân cũng sửng sốt phút chốc.
Phải biết rằng kết giới thanh oánh thạch có thể hấp thu thể lực, bị nhốt cả
một đêm, ngay cả cọp cũng chỉ biết nằm bẹp mà thở dốc, không ngờ còn có người có
thể nói chuyện, quả thực phải dùng từ kỳ tích để hình dung.
Bóng người trong kết giới thoáng động, như một tia chớp lẻn tới bên cạnh quốc
sư, trường đao giơ lên cao, rõ ràng là ánh đao rét lạnh sắc bén, thế mà lại được
người đó sử dụng tao nhã ôn nhu đến thế. Một đao chém xuống, cái đầu của quốc sư
lăn ra rất xa. Người đó vẩy sạch vết máu trên đao, nâng tay chống vào kết giới,
cười dài đối diện hai người qua ánh sáng bạc, chính là nhị hoàng tử Đình
Uyên.
“Ngươi vẫn cử động được ư?” Đàm Xuyên kinh ngạc đứng bật dậy.
Đình Uyên không trả lời, chỉ nháy mắt mấy cái: “Ta muốn cảm ơn các ngươi,
thay ta trừ bỏ mối họa lớn trong lòng, giúp ta tiết kiệm không ít sức.”
Trường đao xẹt qua kết giới, kết giới có thể so với kim cương cứ vậy im ắng
vỡ vụn ra. Hắn bước ra khỏi hố, quay đầu nhìn thoáng qua, nhân mã mang theo
chết hơn phân nửa, không chết cũng bị kết giới hút mất nửa mạng, sống sót cũng
là phế nhân.
Hắn xoay người nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Đàm Xuyên, cười đến là ôn
hòa: “Như vậy, ta đi nhé. Đầu có thể cho ta mang đi chứ?”
Trong tay hắn còn nắm đầu quốc sư, yêu quái thuộc Nam Man hai mươi bốn động
cho dù bị chặt đầu cũng sẽ không chết, môi lão vẫn đang mấp máy, như thể bất cứ
khi nào cũng có thể tỉnh lại nói chuyện.
Đàm Xuyên cả người cứng ngắc, trơ mắt nhìn hắn sải bước đi thật xa, đột nhiên
kêu lên: “Vì sao… kết giới lại vô dụng với ngươi?!”
Đình Uyên ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cất tiếng cười sang sảng, mang theo
chút ngại ngùng: “Có lẽ là vì ta ghét nhất mấy thứ thần tiên ma quái gì đó
chăng. Bảo trọng, tái kiến.”
Nàng theo bản năng định đuổi theo, Phó Cửu Vân lại nắm chặt tay áo nàng.
“Đừng đuổi!” Hắn thấp giọng nói, “Vị hoàng tử này rất cổ quái…”
Nhị hoàng tử trong vòng ba thước chung quanh hoàn toàn không có tiếng động và
quỷ mị, tới chỗ nào quỷ thần cũng đều né tránh, tiên lực yêu lực không thể phát
huy trên người hắn.
Phó Cửu Vân thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua thân thể không đầu của quốc sư,
lão từng muốn phá vỡ lời tiên đoán của Thiên Nguyên, đè ép người mang thiên mệnh
chân chính vĩnh viễn không thể ngóc đầu?
Quả thật thiếu chút nữa là thành công rồi, quốc sư so với tưởng tượng của hắn
còn giỏi hơn nhiều.
“Đừng dính dáng gì đến người đó, nàng không động vào hắn được đâu.” Phó Cửu
Vân sờ sờ gương mặt Đàm Xuyên, chợt bật cười, “Ngoan ngoan, nghe lời ta một lần
đi mà.”
Đàm Xuyên đờ đẫn gật đầu, bước tới cạnh quốc sư dùng lá bùa rút lấy hồn
phách, hồn đăng trong túi Càn Khôn da trâu phảng phất cảm ứng được hồn phách có
yêu lực cường đại này, lại khẽ run lên.
Ngọn lửa linh hồn trên hồn đăng đã sáng hơn lúc trước nhiều, hồn phách Tả
tướng và thái tử đã bị đốt, để hồn phách quốc sư vào ngọn lửa, ngọn lửa kia
thoáng chốc cao thêm ba tấc, có màu như bầu trời trong suốt những ngày quang
đãng.
Phó Cửu Vân đột nhiên lùi một bước, há mồm như thể muốn nói gì, trong rừng
trúc chợt truyền tới thanh âm gào thét của Mi Sơn Quân: “Là ai?! Ai quấy nhiễu
nghi thức chú sát của ta?! Ta còn chưa hoàn thành bước cuối cùng người đã chết
mất rồi!” Y vung chân múa tay nhảy nhót chạy ra.
Phó Cửu Vân túm vai y, thì thào gì đó, vẻ mặt Mi Sơn Quân thay đổi hẳn, vội
vàng đỡ lấy hắn, quay đầu nhìn Đàm Xuyên một cái, nàng đang ngồi chồm hỗm trên
mặt đất ngây ngốc nhìn chằm chằm hồn đăng, không biết đang nghĩ gì.
Thần khí chỉ thiếu một hồn phách cuối cùng là có thể phát huy tác dụng, bị
thần lực của nó lây nhiễm, bầu trời vừa mới quang đãng một chút lại trở nên âm
u, rào rào đổ mưa xối xả. m hồn trong núi kêu khóc, phát ra âm thanh làm cho
người ta bủn rủn.
Ô che rơi ở một bên, Đàm Xuyên rất nhanh ướt đẫm cả người.
Nàng nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện, ngày trước khi Đại Yến chưa diệt
vong, nàng đã được hưởng bao nhiêu sung sướng hạnh phúc, chỉ là hết thảy đều
không thể trở về. Đốt hồn đăng đi! Khiến cho tất cả hồn phách yêu ma ở mười
phương, bọn lệ quỷ khắp hoàng tuyền bích lạc sẽ phải vì thần lực khiến người ta
run rẩy kia mà hiện thân, từ nay thiên hạ sẽ không còn yêu ma.
Đây là mục đích duy nhất để nàng sống cho tới giờ, rốt cuộc không thể nghĩ ra
con đường thứ hai.
Ngọn lửa xanh biếc kia phảng phất như đang dụ dỗ hồn phách nàng giấu trong
sâu thẳm, phảng phất có vô số đôi tay nhỏ bé dịu dàng vuốt ve, kêu gọi nàng:
Ngươi tới đây, ha ha, ngươi tới đây mau!
Thân thể nàng không khỏi run lên, không chống đỡ nổi trước mê hoặc, giơ hồn
đăng lên cao, nhắm ngay ngực toan dùng lực đâm xuống.
Một bàn tay lãnh lẽo nắm lấy cổ tay nàng, Đàm Xuyên mờ mịt ngẩng đầu, đối
diện với gương mặt có phần tái nhợt của Phó Cửu Vân, nụ cười trên gương mặt hắn
mang theo vẻ mỏi mệt không nói rõ, không hỏi nàng vừa định làm gì, chỉ thấp
giọng nói: “Cả người ướt hết rồi, quay về phòng rồi nói.”
Đàm Xuyên mờ mịt nhìn hắn, thì thào: “Cửu Vân…”
Phó Cửu Vân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn chưa bao giờ mệt mỏi nhợt nhạt như
vậy, thậm chí có thể thấy rõ cả mạch máu màu xanh dưới da, cả người như thể sắp
trở nên trong suốt.
Hắn nói: “Ngoan, chúng ta về nhà.”
Đàm Xuyên mông mông lung lung cong cong khóe miệng, phảng phất như muốn mừng
rỡ vì thắng lợi sau cùng của mình. Thế nhưng nước mắt của nàng lại rơi xuống
trước, bỗng nhiên che mặt, ngồi xổm xuống, ôm chặt hồn đăng lạnh buốt vào trong
ngực.
“Ta thắng… Ta thắng rồi…” Chỉ không ngừng lặp lại những lời này.
Người thân trên trời có linh, những con dân Đại Yến chịu đủ chà đạp, nàng rốt
cục cũng có thể thanh thản ngẩng đầu, không xấu hổ, không khổ sở, mỉm cười mà đi
gặp bọn họ.
Một bàn tay đặt lên vai nàng.
“Nàng thắng rồi, nàng rất dũng cảm, là nàng công chúa xuất sắc nhất.”
Đàm Xuyên ngước đôi mắt đẫm lệ, mỉm cười với hắn: “Ta kiệt sức rồi, Cửu Vân
bế ta về nhà có được không?”
“Được.” Một nụ cười ôn nhu.
Hắn bế nàng lên, hai tay phảng phất như đang run kịch liệt, đi rất chậm rất
chậm, hết sức khó nhọc.
Nàng không hề phát giác, nàng cho rằng người đang run rẩy là chính mình.
Giống như trước đây, nàng ôm chặt lấy cổ hắn, chôn mặt vào lồng ngực ẩm ướt của
hắn. Nơi đây là nhà nàng, nơi mà dù có tùy hứng thế nào cũng chẳng sao, dù có
làm nũng thế nào cũng có người nuông chiều hết mực.
Nỗi lòng chất chứa bao năm vừa được giải tỏa, Đàm Xuyên bỗng mệt mỏi đến nỗi
không muốn mở mắt ra, trong mơ mơ màng màng cảm thấy có người nhẹ nhàng đặt nàng
lên giường, dùng khăn khô lau mái tóc ướt sũng của nàng.
Có người đang kịch liệt nói gì đó, có người cấp thiết hỏi, có người thấp
giọng giải thích.
Thế nhưng nàng chẳng thể nghe rõ điều gì, ngón út nắm lấy ngón tay Phó Cửu
Vân, lưu luyến lẩm nhẩm: “Cửu Vân, chàng đừng đi…”
Tất cả thanh âm đều ngừng lại, nàng nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Mọi người trong nhà đã nhiều năm chưa từng đi vào mộng đều tới gặp nàng,
người đầu tiên chính là nhị ca, hắn thì thầm nói rất nhiều, nói lộn xộn làm cho
người ta nghe không rõ, trên mặt lúc nào cũng cười hì hì, cuối cùng tặng nàng
một cái ôm mạnh mẽ.
A Mãn vẫn giống như trước đây, ngậm cười rưng rưng mà hành lễ với nàng.
Phụ hoàng mẫu hậu đứng bên nàng, bàn tay dịu dàng khẽ vuốt mái tóc nàng, các
hoàng huynh khác khoanh tay đứng hai bên trái phải, cười dịu dàng thân
thương.
Những nụ cười này thực sự đã lâu không thấy rồi.
“Hoàng tuyền… có lạnh hay không?” Nàng thấp giọng hỏi.
Nhị ca lắc đầu.
“Sau khi chết đi, cảm giác thế nào?”
“Cũng như khi còn sống, nhắm mắt lại lại sống đến giờ.”
Đàm Xuyên cảm thấy chính mình chưa từng hạnh phúc như vậy, thấp giọng nói:
“Vậy là tốt rồi… Muội, muội có lẽ phải rất lâu sau mới có thể đoàn tụ cùng mọi
người… Không cần đợi muội cũng được.”
“Yến yến…” Nhị ca ôm lấy nàng, “Như vậy là đủ rồi. Đừng tiếp tục nữa, không
nên khiến bản thân hối hận…”
Thanh âm hắn đột ngột không còn nghe thấy, Đàm Xuyên bỗng nhiên hoảng sợ giật
mình, mở mắt ra mới phát giác trời đang tối dần, từng ánh chiều tà nhè nhẹ xuyên
thấu qua tấm màn che nhuộm vàng chăn đệm.