Phó Cửu Vân mặc nguyên quần áo ngủ bên nàng, một ngón tay còn bị ngón út của
nàng móc lấy. Sắc mặt chàng tái nhợt gần như trong suốt, trên môi một chút huyết
sắc cũng không có, hơi thở nhịp nhàng yếu ớt.
Đàm Xuyên vuốt ve gương mặt chàng, cảm giác không hề ấm áp, ngược lại còn có
chút mát lạnh.
Nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vội vàng gọi chàng: “Cửu Vân? Chàng đang
ngủ sao?”
Bờ mi dài rậm của chàng hơi run lên, đôi mắt xinh đẹp kia mở ra, con ngươi
xao động, cuối cùng dừng lại trên mặt nàng. Chàng cười cười, xoay người tới gần
ôm trọn vai nàng.
“Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
“… Chàng bị bệnh?” Đàm Xuyên gạt những sợi tóc trên gò má chàng, muốn dùng
hơi ấm trong lòng bàn tay sưởi ấm cho da thịt hơi lạnh của chàng.
Phó Cửu Vân gật đầu: “Hình như bị chút phong hàn, ha ha, ta đã rất nhiều năm
không sinh bệnh, việc này thật có chút mất mặt.”
Nàng kéo cao chăn, che kín cho chàng. Chàng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cũng
không nói chuyện, nàng thế là cũng không định nói gì nữa, chỉ giúp chàng gài mái
tóc dài ra sau tai. Hơi ấm của lòng bàn tay nàng không thể nào làm ấm được tay
chàng, tay chàng rất lạnh, ủ trong tay, mà cảm giác như đang nắm một khối ngọc
thạch lạnh buốt.
“Hay là đi gọi một đại phu nhé?”
Đàm Xuyên xoay người định xuống giường, lại bị chàng yếu ớt kéo vai: “Đừng
đi, ta chỉ muốn nhìn nàng.”
Nàng lại nằm xuống, ôm nửa người trên của chàng vào trong ngực. Từng hơi thở
dài ấm áp của chàng phả lên xương quai xanh ngưa ngứa, sau đó đôi môi chàng nhẹ
nhàng dán lên da thịt chỗ đó, thanh âm rất thấp: “Xuyên Nhi, có cơ hội… múa lại
một lần khúc Đông Phong Đào Hoa nhé? Chỉ cho một mình ta nhìn.”
Đàm Xuyên nở nụ cười: “Không có đào kép tấu nhạc, múa làm sao được? Huống hồ
đã qua nhiều năm như vậy, ta sớm quên rồi.”
Chàng nặng nề cười hai tiếng: “Thế à? Thế thì thôi vậy…”
Nàng ôm chàng, nhìn mặt trời chiều dần dần chìm xuống, mặt trăng như cái mâm
bạc treo trên đỉnh đầu. Hồn đăng bị cho vào túi Càn Khôn, những dị tượng về thời
tiết phút chốc liền biến mất. Tất cả đều an tĩnh êm ả, bóng đêm đẹp đến vậy,
nàng từ nhỏ đến lớn đã nhìn vô số lần, nhưng chưa từng giống như bây giờ, cảm
thấy không muốn dời tầm mắt, thậm chí lưu luyến không rời.
“Cửu Vân, ba bấc đèn của hồn đăng đều được châm rồi. Bấc cuối cùng kia phải
được châm trong vòng mười hai canh giờ, nếu không… bao nhiêu công sức đều đổ
sông đổ bể. Trước khi trời sáng, ta phải đi.”
Chàng ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt thoáng cười, dịu dàng nói: “Được rồi, đêm
nay ta làm một chầu dê nướng nguyên con nhé. Đừng để bụng đói mà đi.”
Trong cổ họng nàng như có vật gì kịch liệt run rẩy, khiến cho toàn thân cũng
trở nên đau đớn.
Khi tiên sinh còn sống, từng kể một chuyện xưa cho Đàm Xuyên. Có người này từ
nhỏ đã sợ quỷ, cả ngày trốn trong nhà không bước chân khỏi cửa, còn mời những kẻ
võ công cao cường tới gác cửa cho mình, cho rằng như vậy là có thể an tâm. Há
biết bị quỷ biết được nhược điểm này, liền chờ thời cơ đến hù doạ hắn, người này
chuẩn bị nhiều như vậy, cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng lại vẫn bị quỷ dọa
chết.
Tiên sinh bảo, trong lòng ngươi càng sợ cái gì, càng không được lảng tránh,
nghiệt trái đều từ tâm mà ra, hết thảy thuận theo tự nhiên mới là chính đạo.
Chỉ là khi đó nàng chưa thể hiểu ý của tiên sinh, giờ đây hết thảy bụi bặm
đều bị xóa sạch, kết cục dần trở nên rõ ràng, nàng mới biết trong lòng mình sợ
nhất điều gì.
Là ly biệt.
Nàng vẫn tận lực lảng tránh, buộc chính mình phải dùng trái tim sắt đá mà đối
mặt mọi người, càng tận lực, kết quả lại càng đi ngược. Cố tình lạnh lùng vô tâm
chỉ càng tố cáo tâm hồn yếu đuối, cuối cùng buông bỏ hết thảy tình cảm yêu mến,
đảo mắt đã phải ly biệt, những ngày thực sự được nở nụ cười lại ít ỏi đến
vậy.
Đây gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy.
***
Mi Sơn Quân đã quay về, có lẽ là bị Phó Cửu Vân đuổi về, Đàm Xuyên nhớ rõ lúc
mình sắp ngủ vẫn còn nghe thấy y ồn ào. Không biết Tả Tử Thần và Huyền Châu nghe
được chuyện gì, buổi tối lúc ăn dê nướng, không một ai lên tiếng, bầu không khí
vô cùng nặng nề, ngay cả Huyền Châu cũng hiếm khi không dõi mắt nhìn Tả Tử Thần
đắm đuối.
Mọi người ngột ngạt vùi đầu ăn thịt, cho dù trong thôn trang thường thường
bay tới tiếng mắng chửi “Tên khốn nạn nào trộm dê nhà ta”, chốc lát vẫn chén hết
nửa con dê.
Phó Cửu Vân trong người có bệnh, cơm nước xong liền vào phòng nghỉ ngơi.
Đàm Xuyên ngồi bên lu nước rửa bát, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng bước
chân rất khẽ, nàng thuận miệng cười nói: “Thật không ngờ chàng thật sự đi trộm
dê, trong thôn trang mắng cũng lâu thật đấy.”
Người kia đứng sau lưng nàng, cách hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Kỳ thật
ngươi không cần bức bách chính mình như vậy.”
Cái bát trong tay Đàm Xuyên thiếu chút nữa rơi xuống đất, đứng bật dậy, ngạc
nhiên há hốc miệng trừng mắt nhìn người trước mặt, lắp bắp: “Ách… Ngươi, ngươi
đang nói chuyện với ta sao?”
Huyền Châu mà chủ động tới tìm nàng nói chuyện, không thua gì trời đổ mưa đỏ.
Từ khi nhớ được chuyện, Huyền Châu trong ấn tượng đối với nàng vĩnh viễn chỉ có
hai biểu tình: thù hận và cười lạnh. So với cô nương bây giờ đứng trước mặt
mình, vẻ mặt còn mang theo một tia bi thương quả thực tựa như hai người.
Huyền Châu nhíu nhíu mày, khẽ nói: “Tên tiên nhân hèn nhát kia… nói cho bọn
ta biết cả rồi. Ngươi đã vì Đại Yến làm nhiều như vậy, cũng không cần tiếp tục
thêm nữa. Ngươi phải biết rằng, sẽ không ai tiếp nhận cái tình này của ngươi,
người đời phần lớn đều ích kỷ ác nghiệt, chỉ biết tìm lợi cho mình.”
Nàng ta đột nhiên bàn luận mấy chuyện này với mình, nói không kinh hãi là
không thể, Đàm Xuyên mãi sau mới khép lại được miệng: “Ngươi xác định là đang
nói chuyện với ta?”
Huyền Châu lạnh lùng cười khẩy —— quả nhiên vẫn là cười lạnh thích hợp với
nàng ta ——ánh mắt nàng ta có chút phức tạp, vẻ xem thường chán ghét không giảm
chút nào, nhưng giờ này lại thêm chút cảm thông và ôn nhu, thấp giọng nói: “Ta
quả thực rất căm ghét ngươi, trước kia ta chỉ ngày đêm mong ngóng ngươi chết,
bây giờ ngươi thực sự muốn chết, ta lại mong ngươi vẫn tiếp tục sống cho tốt.
Không phải ngươi đã thích người khác rồi sao? Cùng hắn mà sống nốt quãng đời còn
lại. Ngươi đã cứu ta hai lần, nhân tình này, ta nhất định sẽ trả cho ngươi.”
Đàm Xuyên im lặng hồi lâu, đột nhiên cười khổ: “Chuyện cho tới bây giờ, nói
mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩ gì. Ta cứu ngươi cũng không phải để ngươi báo
ân, ngươi chịu an phận là tốt lắm rồi.”
Huyền Châu xoay người liền đi, chỉ bỏ lại mấy lời: “Ta chỉ muốn nói có thế,
ngươi bảo trọng. Ta sẽ ngày ngày cầu khấn ông trời, kiếp sau đỡ phải gặp
ngươi.”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng nàng ta, bỗng nhiên cảm thấy kích
động: “Huyền Châu!”
Nàng ta không quay lại, chỉ ngừng một chút, loáng thoáng như có tiếng thở
dài: “Ngày đó ngươi đã bảo ta… Con người phải trưởng thành một chút… Ta vẫn luôn
bị vây nhốt, thật không ngờ chui ra khỏi kén, lần đầu tiên mọc cánh, lại sắp bị
cắt đứt…”
“Huyền Châu, ngươi đang nói gì?”
Nàng quay đầu lại, không ngờ lại nở nụ cười, không còn vẻ căm ghét khắc cốt
ghi tâm, cũng không có vẻ châm biếm khó coi.
“Ta quả thực rất căm ghét nước Đại Yến, từ trên xuống dưới, từ đầu tới đuôi.
Đế Cơ, ta chẳng phải loại người vĩ đại gì, không có khát vọng như ngươi. Một kẻ
như ta, có thể làm được gì cơ chứ?”
Nàng ta bỏ đi, mặc kệ Đàm Xuyên ở phía sau khó hiểu gọi thế nào, cũng không
quay đầu lại.
Đàm Xuyên trở lại phòng, Phó Cửu Vân đã ngủ, ước chừng còn chưa ngủ say, nghe
tiếng bước chân liền chậm rãi mở mắt ra. Ánh nến trên bàn nhảy nhót, trong mắt
chàng phảng phất như có những đốm lửa nhỏ, sáng lên lấp lánh.
Nàng ôm một góc chăn, mỉm cười với chàng: “Sao còn chưa ngủ? Ta vào ngủ cùng
chàng đây.”
Phó Cửu Vân ôm lấy eo nàng, gối đầu lên đùi nàng, có vẻ làm nũng hiếm thấy:
“Đợi lát nữa… Đợi lát nữa ngủ tiếp. Cho ta nhìn nàng.”
Đàm Xuyên nắm tay chàng, dựa người sát vào chàng, trong lòng mong đợi chàng
có thể giống như trước đây dùng lực ôm lấy nàng, toàn thế giới chỉ còn có hai
người bọn họ cứ ôm nhau như vậy. Thế nhưng chàng suy yếu tới nỗi ngón tay cũng
chẳng còn sức lực.
Đợt ốm này thật nghiêm trọng, không ngờ nổi một người như chàng mà cũng bị
phong hàn quật ngã.
“Ta rất ít khi kể về tiên sinh với chàng phải không?” Nàng thấp giọng nói,
“Chuyện về hồn đăng là tiên sinh nói cho ta biết. Thế nhưng đến tận lúc chết ông
vẫn hối hận, không nên nói cho ta việc này.”
Phó Cửu Vân buông hàng mi dài, chỉ ừm một tiếng.
“Khi ấy ông sợ ta coi thường mạng sống bản thân, cho nên mượn chuyện hồn đăng
để ta có hy vọng muốn sống.” Đàm Xuyên dừng một chút, “Thắp sáng hồn đăng cần
dũng khí và ý chí vô hạn, ông cho rằng ta chắc chắn không làm được.”
“Thế nhưng gan nàng còn lớn hơn tưởng tượng của ông ấy nhiều?”
Ánh mắt Đàm Xuyên chạm ánh mắt chàng, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Không,
lá gan của ta cũng rất nhỏ. Chí ít, lúc thắp sáng hồn đăng, có những người ta
không dám gặp. Cửu Vân, chỉ tiễn ta đến đây thôi, đoạn đường tiếp theo tự ta đi
tiếp, chàng hãy sống cho thật tốt.”
Phó Cửu Vân cười có chút mê ly: “Tìm vài cô nương xinh đẹp chơi bời, phong
lưu phóng khoáng mà sống? Được thôi.”
“Ách…” Đàm Xuyên nhất thời không nói được gì.
“Đương nhiên là nói giỡn.” Phó Cửu Vân nháy mắt mấy cái với nàng, vỗ vỗ tay
nàng, giống như đang vỗ về một con thú nhỏ, “Muốn thế nào, đều theo ý nàng.”
Đàm Xuyên cố gắng kìm nén những giọt nước mắt vô dụng, nàng đã để vuột qua
rất nhiều lần ly biệt, có cố tình lảng tránh có vô ý lảng tránh. Lúc này đây,
cuối cùng người ấy cũng muốn cùng nàng cáo biệt, không còn ai bên cạnh. Nàng chỉ
có thể dùng hết dũng khí mà đối mặt.
“Ai, quay qua đây một chút. Cửu Vân, ta muốn nhìn chàng.”
Chàng rướn người tới gần, cho nàng một nụ hôn mềm nhẹ như gió thoảng, đôi môi
hơi lạnh.
Nàng chợt cảm thấy chính mình thực sự nhìn chàng bao nhiêu cũng không đủ, hai
hàng lông mày này, đôi mắt này, những khi cười rộ lên lại mang một vẻ ngây thơ
riêng biệt, nhưng khi không cười vì nốt ruồi lệ nơi đáy mắt kia, lại làm chàng
có vẻ u buồn.
“Chàng ngủ đi, ta sẽ ở đây nhìn chàng. Trước khi trời sáng ta sẽ không
đi.”
Chàng nhất định là bị bệnh không nhẹ, hầu như ngay sau đó liền rơi vào một
giấc ngủ thật sâu, đôi môi tái nhợt nỉ non thốt ra mấy chữ mơ hồ: “Hồn đăng… Chờ
ta…”
Đàm Xuyên cúi người hôn lên gương mặt chàng, bao nhiêu âm vang ồn ã trong
lòng bỗng nhiên im bặt.
Chàng ở ngay đây ngủ say trong lòng nàng, tuy rằng bình minh ngày mai không
quan hệ gì tới nàng, thế nhưng hiện tại sao vẫn thấy không hạnh phúc?
Người ta yêu, chàng hãy mơ những giấc mơ thật đẹp.
***
Cuối giờ tý, cửa phòng ngói bên trái lặng yên mở ra, mãnh hổ ngủ dưới bệ cửa
sổ hiếu kỳ quay đầu nhìn một cái, trong họng phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ, như
thể muốn nói gì.
Một người mặc y phục tím chậm rãi bước tới trước mặt, cúi người lắc lắc đầu
với nó, nó quả nhiên không kêu gì nữa, chỉ trợn tròn đôi mắt màu vàng nhìn hắn.
Tả Tử Thần sờ sờ đầu nó, nói rất khẽ: “Được rồi, ngủ đi. Không nên làm kinh động
chủ tử ngươi.”
Hắn bước ra khỏi rừng trúc, đang muốn gọi linh cầm, thình lình phía sau vang
lên giọng nói của Huyền Châu: “Tử Thần, chàng muốn làm cái gì?”
Hắn lấy làm kinh hãi: “Đã trễ thế này, sao còn không ngủ?”
Huyền Châu đứng đối diện, ánh mắt sắc nhọn như kiếm, im hơi lặng tiếng đâm
xuyên người hắn. Nàng không hỏi lại, hắn cũng không nói thêm, giữa bọn họ quả
thực không có gì hay ho để nói. Muốn khóc muốn nháo, vài năm trước nàng đã làm
cả. Muốn quấn muốn quít, những rụt rè của người con gái nàng đã vứt bỏ từ lâu,
vẫn chẳng đổi lại được gì.
“Lúc dùng bữa khi nãy, ta đã thấy chàng động chân động tay.”
Phó Cửu Vân không khỏe, Đàm Xuyên nỗi lòng ngổn ngang, không ai chú ý Tả Tử
Thần dùng thuật che mắt, len lút đánh tráo túi Càn Khôn.
Hắn cười nhẹ: “Đừng nói bậy.”
“Có nói bậy hay không tự chàng biết.”
Nàng đứng thẳng lưng, lần đầu tiên kiêu ngạo mà thỏa mãn nhìn thẳng hắn. Từ
trước nàng cũng sẽ đứng thẳng lưng, làm ra vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm,
thế nhưng ở trước mặt hắn lại vĩnh viễn muốn cúi đầu, như là thiếu nợ hắn cái
gì, lúc nào cũng cảm thấy chột dạ.
Bây giờ nàng nghĩ chính mình có thể chân chính nhìn thẳng hắn rồi.
“Chàng làm gì ta đều biết nói, ta vĩnh viễn là người đầu tiên phát hiện những
cử động rất nhỏ của chàng. Chàng có biết vì sao không? Bởi vì ta mỗi thời mỗi
khắc đều vẫn nhìn chàng… Ta hiểu chàng, hiểu hơn bất kỳ kẻ nào trên đời này. Cho
nên chàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ giấu diếm ta chuyện gì.”
Tả Tử Thần không động đậy, thậm chí không hề lộ ra một tia cảm động. Từ lâu
trước đây vẫn luôn là như vậy, bất kể nàng có làm gì, đều không sao rung động
được hắn. Nàng chỉ là không muốn thừa nhận với chính mình, kỳ thực người này
thực sự không thích nàng chút nào, thậm chí hoàn toàn không có khả năng sẽ
thích.
Nàng đối với hắn, là một khối nam châm cùng chiều, xưa nay chưa từng để vào
trong mắt.
“Chàng định hi sinh chính mình, châm hồn phách cuối cùng của hồn đăng, thành
toàn cho Đế Cơ và Phó Cửu Vân?”
Nàng cất giọng hỏi mỉa mai.
Tả Tử Thần cúi đầu chốc lát, thấp giọng nói: “Hồn đăng là do muội ấy dùng máu
tươi mở ra, đã lập khế ước với thần tiên trên trời, cho dù ta cố tình cũng không
thể nào châm được. Việc trả thù Thiên Nguyên quốc cũng nên dừng ở đây, thái tử
và quốc sư đều đã chết, những gì cần làm đều đã được làm, không đáng phải chịu
khổ sở vĩnh viễn để đổi lấy thiên hạ không còn yêu ma. Ta sẽ mang hồn đăng đi,
mãi mãi không xuất hiện.”
Trong mắt Huyền Châu chợt lóe sáng, tựa như ánh lửa của ngôi sao vừa không
cam lòng vừa tràn ngập chờ mong mà bùng cháy lên lần cuối.
“Tử Thần…” Thanh âm của nàng run rẩy, “Vậy, vậy chàng dẫn ta theo có được hay
không? Ta xin thề, tuyệt đối không bao giờ tùy hứng hồ đồ nữa, ta…”
“Tốt hơn hết nàng hãy quay về núi Hương Thủ.”
Hắn hờ hững xoay người, cũng không nhìn nàng thêm một lần, “Ta sẽ không dẫn
nàng theo. Đừng làm phiền ta lần nữa.”
Huyết sắc trên gương mặt Huyền Châu từng chút một rút dần, cuối cùng trở
thành tái nhợt như khối ngọc lạnh lẽo.
Nàng gật đầu, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi. Vậy ta tiễn chàng một đoạn
đường.”
“Không cần.”
Hắn gọi linh cầm, xoay người toan nhảy lên.
Một đôi tay bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, vòng qua eo hắn.
“Tử Thần…” Nàng lưu luyến không rời.
Hắn không nói gì, cũng không động đậy.
Cánh tay nàng dần dần siết chặt, sau đó trong nháy mắt bỗng nhiên buông lỏng
ra. Tả Tử Thần chỉ cảm thấy trước ngực trống rỗng, bỗng nhiên xoay người, đã
thấy trong tay nàng nắm chặt túi Càn Khôn da trâu, trên mặt lộ một nụ cười quỷ
dị, vội vàng lùi về sau mấy bước.
“Huyền Châu!?”
Hắn theo bản năng vươn tay ra túm, lại túm được một nhúm tóc lạnh buốt. Nàng
không trả lời, lòng bàn tay chợt lóe sáng, cắt đứt đoạn tóc dài bị hắn túm được,
nhún người nhảy lên lưng linh cầm kia, bay mất dạng đầu cũng không thèm quay
lại.
Tả Tử Thần vô cùng hoảng sợ, lại không dám kinh động hai người đang ngủ say
trong phòng, linh cầm đã bị nàng cướp đi, đành phải gọi ra linh thú trừ tà, một
đường xuyên núi vượt sông mà đuổi theo.
Huyền Châu trình độ tiên thuật không cao, bởi vì chưa từng nỗ lực học cho tử
tế, bản lĩnh điều khiển linh cầm cũng không bằng hắn, không lâu sau liền bị hắn
bắt kịp. Trong tiếng gió thét gào, hắn lớn tiếng gọi: “Huyền Châu! Không được
làm bậy!”
Nàng dường như quay đầu trào phúng nhìn hắn, ngay sau đó lại nghiêng người từ
trên lưng linh cầm rơi xuống. Bóng đêm mờ mịt, y phục màu vàng nhạt của nàng
phút chốc biến mất, không còn thấy bóng dáng. Tả Tử Thần vội điều khiển linh thú
trừ tà lao theo, lại thấy bốn phía cung điện rực rỡ, mái cong lầu cao, rõ ràng
là hoàng cung Thiên Nguyên. Nếu bị người trong cung phát hiện, không biết sẽ
chuốc thêm bao nhiêu phiền toái.
Linh cầm đậu xuống bên một bờ hồ, khoảng cách rất xa, mơ hồ chỉ thấy Huyền
Châu nằm bên bờ hồ, trong tay giơ cao hồn đăng bị giấu trong túi Càn Khôn kia.
Bị thần lực của hồn đăng cảm nhiễm, mây đen nhất thời bắt đầu dày đặc, sấm chớp
nổi lên, trời lại đổ mưa như trút nước. Đám âm hồn dã quỷ du đãng trong hoàng
cung hoảng sợ tru lên chạy trốn, phát ra những thanh âm rợn người.
“Huyền Châu!” Hắn không biết là tức giận hay là kinh hãi, thân ảnh vừa lóe
lên đã đến bên cạnh nàng, lại không đề phòng hồn đăng tỏa ra một tầng kết giới
màu máu, hắn đụng phải lập tức lùi lại mấy bước.
Rơi từ độ cao như vậy, Huyền Châu đã toàn thân đẫm máu, nửa người dưới động
cũng không thể động, chỉ là nhìn hắn cười lạnh, một lúc sau, mới thấp giọng nói:
“Chàng không còn cách nào đâu… Hồn đăng dính máu của ta rồi… Trên đời này, chỉ
có, chỉ có ta và Đế Cơ là quan hệ huyết thống, cô ta có thể thắp sáng hồn đăng,
ta đương nhiên cũng có thể thắp…”
Mưa to như trút nước, nàng rất nhanh bị xối ướt, mái tóc dài dính trên má,
máu đầy mặt và cổ cũng bị nước mưa xối sạch. Có lẽ là bởi vì sắc mặt quá tái
nhợt, trên mặt nàng lần đầu tiên hiện ra biểu tình có thể xem là yếu ớt, thanh
âm đứt quãng: ” Tả Tử Thần, chàng lúc nào cũng máu lạnh hơn ta tưởng… Chàng,
chàng muốn quên ta… Ta sẽ không cho chàng như nguyện…”
Tả Tử Thần cái gì cũng không nói, chỉ rút kiếm ra, từng nhát từng nhát ra sức
chém vào kết giới kia, lại không khác nào dã tràng xe cát, chẳng thể phá hư chút
nào.
Huyền Châu nở nụ cười, sau một khắc nước mắt lại tuôn xuống như mưa, thì thào
nói: “Ta vẫn thật hoang đường… Sắp chết đến nơi, còn muốn chàng nhớ kỹ ta để làm
gì? Đế Cơ… Đế Cơ là Đế Cơ của Đại Yến… Ta cũng là… công chúa. Chuyện cô ta có
thể làm… Ta cũng có thể làm… Khi còn sống chưa làm được gì… Chí ít, chí ít khi
ta chết… muốn… thiên hạ không còn yêu ma…”
“Keng” một tiếng, là tiếng thanh kiếm trong tay hắn bị kết giới đánh văng,
bay ra xa rơi trên mặt đất.
Hắn chống tay lên kết giới, đôi môi nôn nóng mấp máy, chỉ là gió rất lớn, mưa
cũng rất to, nàng chẳng thể nghe được điều gì.
“Tử Thần… Trong lòng chàng liệu có phải…”
Liệu có phải đã có chút thích nàng rồi?
Nàng giơ hồn đăng lên cao, trong tiếng mưa rền gió dữ dùng lực đâm phần sắc
nhọn thẳng vào trái tim, chỉ một thoáng, ngọn lửa trên hồn đăng đều bị dập tắt,
máu của nàng chậm rãi chảy theo những hoa văn trên hồn đăng, rồi lại chậm rãi bị
hồn đăng hút vào. Mỗi một lần hút, đèn lại biến màu đỏ hơn một chút, trong màu
đỏ còn lộ ra một vầng sáng trong suốt, như là đang sống.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên mãnh liệt, làm cho hắn đứng không vững, tiếng
âm hồn gào khóc theo gió truyền tới không dứt. Hồn đăng ầm vang một tiếng, hút
đủ máu, trở nên sáng ngời như thái dương, tanh nồng như máu đông.
Huyền Châu phát ra một tiếng rên rỉ như than vãn, y phục trên người đều bị
cuồng phong xé thành mảnh nhỏ. Nàng nâng tay hướng về Tả Tử Thần, như là muốn
bắt lấy hắn: “Tả Tử Thần, chàng hãy nhìn ta!”
Thân thể tái nhợt của nàng nháy mắt hóa thành một đống máu thịt lẫn lộn, bị
cuồng phong thổi tan, vài mảnh xiêm y chầm chậm rơi xuống. Ngay sau đó, gió êm
sóng lặng, chỉ còn lại hồn đăng đã thực sự được thắp sáng bồng bềnh giữa không
trung, ngọn lửa màu trắng nhạt gần như trong suốt, quanh đèn dường như tỏa ra
một vầng sáng màu đỏ tươi mang tới tử vong và tuyệt vọng, an tĩnh chập chờn
trước mặt Tả Tử Thần.
Hắn nhìn qua giống như một người chết.
Từ nay, hắn thật sự vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không thể quên nàng, không bao
giờ quên được nữa.