Ngày hôm sau Đàm Xuyên tỉnh lại, đã thấy mình được đưa về sân viện của Phó
Cửu Vân, ngủ trên giường hắn, bản thân hắn chẳng biết đã đi đâu. Đàm Xuyên ôm
chăn mền ngây ngốc một hồi lâu, có chút thấp thỏm bất an, có chút nghĩ lại mà
sợ, lại có chút nhẹ nhõm khi sắp được giải thoát, nhưng mà nhiều nhất vẫn là tâm
tư rối loạn mà chính nàng cũng không hiểu rõ.
Như vậy không tốt tẹo nào. Nàng giở túi lấy chiếc gương đồng nhỏ trong đó ra,
nhìn soi nửa ngày, không thích nữ hài tử do dự hổ thẹn ở trong gương kia, dùng
tay véo véo hồi lâu.
Phó Cửu Vân lần này lặn mất tăm hơi, không hề thấy quay lại, lúc Đàm Xuyên
giúp Thanh Thanh các nàng quét dọn hoa đào, nghe nói chuyện mới biết Thanh Thanh
cũng không biết dạo gần đây hắn bận rộn chuyện gì, thậm chí sơn chủ còn miễn cho
hắn khóa học hàng ngày. Khi Thúy Nha tới tìm nàng tán gẫu, khó thấy cô nhóc có
lúc than thở nỉ non, tựa như núi Hương Thủ mà không có Phó Cửu Vân, cuộc đời
cũng mất hết thú vui rồi. Lâu dần, ngay cả Đàm Xuyên cũng bị cảm hóa, những lúc
một mình làm việc kiểu gì cũng phải ngây ngốc vài lần, giống như không có hắn
trêu ghẹo bên cạnh, lại cảm thấy mất đi hứng thú.
Hơn nửa tháng nháy mắt trôi qua, ngày đầu tháng, Bạch Hà Long Vương tới. Long
Vương tới, đáng lý ra đám tạp dịch phía ngoài bọn họ vốn chỉ phụ trách công tác
chuẩn bị phải bị đuổi về bên ngoài, tránh quấy rầy thanh tịnh của các quý nhân.
Có điều lần này sơn chủ rất đỗi từ bi, tán thưởng bọn họ tu sửa đẹp đẽ, chấp
thuận cho chúng tạp dịch lưu lại mở mang tri thức, cho đến khi Long Vương rời đi
mới phải trở về.
Đàm Xuyên vài ngày trước đó đã bận bù đầu, hiếm có dịp Long Vương tới không
phải làm việc, nàng mừng rỡ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, lúc Thúy Nha
trang điểm xinh đẹp lộng lẫy tới gọi, nàng còn đang mộng đẹp, cười khúc kha khúc
khích.
“Xuyên tỷ làm sao tỷ vẫn còn ngủ được?!” Thúy Nha tức giận, ra sức lay gọi
nàng, “Chuyện náo nhiệt trăm năm khó gặp, tỷ lại muốn ngủ cho qua! Ông trời cũng
không tha cho tỷ đâu!”
Đàm Xuyên thống khổ bụm mặt: “Để ông trời không tha ta cũng được… Cho ta
ngủ…”
Thúy Nha vừa lôi vừa kéo, cuối cùng thẳng tay kéo nàng xuống giường, tự mình
đun nước giúp nàng rửa mặt, vừa làm vừa nói dông dài: “Xuyên tỷ tỷ không thể như
vậy, tuy rằng sơn chủ không nói rõ tạp dịch chúng ta có nhất định phải có mặt
hay không, nhưng nếu tỷ không đi, há không phải cô phụ lòng tốt của sơn chủ hay
sao?”
Đàm Xuyên vừa ngáp vừa rửa mặt, tùy tiện thay một bộ xiêm y màu xám tro, đầu
tóc buộc qua loa sau đó chuẩn bị rời đi, lại bị Thúy Nha giương nanh múa vuốt
kéo lại, nhất định phải bắt nàng đeo vàng đội bạc, trang điểm long trọng mới cho
đi.
Đợi tới lúc tới điện Phi Hương, chung quanh sớm đã tụ tập đầy người, các đệ
tử đứng trên bình đài trước điện, đám tạp dịch thì tản mát dưới các bậc thang.
Tuy là có đến mấy trăm người, nhưng lại an tĩnh dị thường, chỉ nghe tiếng gió
thổi vi vu.
Thúy Nha ra sức kiễng chân nghển cổ nhìn lên trên, thấp giọng nói: “Sơn chủ
là ai vậy ta? Sao không thấy rõ?”
Đàm Xuyên tùy ý ngó qua: “Sơn chủ còn chưa xuất hiện, hẳn là Long Vương còn
chưa tới đi.”
“Sao tỷ biết sơn chủ chưa xuất hiện? Xuyên tỷ gặp rồi sao?” Thúy Nha vô cùng
kinh ngạc.
Đàm Xuyên cười cười: “Bên trên đó toàn là người trẻ tuổi, sơn chủ nhất định
là một ông già, bằng không sao thu nhận được nhiều đệ tử như vậy?”
Thúy Nha bán tín bán nghi, vẫn không ngừng nghển cổ nhìn ngó, lẩm bẩm: “Cửu
Vân đại nhân đâu? Sao em còn chưa thấy hắn…”
Đàm Xuyên chỉ biết cười khổ.
Không lâu sau, tiếng gió trên đầu bỗng lớn dần, khiến mọi người đều phải
nghển cổ nhìn lên, giữa không trung truyền tới một tiếng gầm tựa như sấm dậy,
trong chớp mắt một cỗ xe khổng lồ xuất hiện trên bình đài, kéo xe là một sinh
vật đầu ngựa mình trâu mang móng vuốt hổ, không biết là loại quái thú gì, cao
bằng hai người bình thường, bộ dạng cực kỳ dữ tợn. Đám tạp dịch chưa từng thấy
qua cảnh này, đều bất giác nhao nhao hoảng sợ.
Ngay sau đó hơn mười cỗ xe nhỏ hạ xuống bình đài, các đệ tử lần lượt lùi về
phía sau, cung kính khom người hành lễ. Từ trong điện Phi Hương truyền tới tiếng
cười sang sảng, cửa điện mở ra, sơn chủ khoác trên mình bộ áo dài làm bằng tơ
vàng, râu tóc bạc phơ, chòm râu dài tới thắt lưng, vừa nhìn liền thấy rõ vẻ tiên
phong đạo cốt, tuyệt không phải một người trần tục.
Lão tiến thẳng lên nghênh tiếp, từ trong cỗ xe đi đầu kia cũng truyền tới
tiếng cười sang sảng, Bạch Hà Long Vương thản nhiên bước xuống, nắm lấy tay sơn
chủ.
Thúy Nha đứng dưới kích động phát run cả người, nắm chặt tay Đàm Xuyên, luôn
miệng kêu: “Xem kìa xem kìa! Sơn chủ! Long Vương! A! Hôm nay có chết em cũng
nhắm mắt!”
Bạch Hà Long Vương tuổi trẻ hơn một chút, bộ dạng ước chừng năm mươi, tướng
tá cực kỳ phúc hậu, một cái bụng thật lớn, trên đường đi không ngừng dập dềnh
như có sóng gợn bên trong. Từ trong những cỗ xe kia bước xuống, đều là thiếu nam
thiếu nữ xinh đẹp lão ta thu thập được. Khác với các đệ tử sơn chủ thu nhận,
những thiếu niên này đều có thân phận đào kép, chuyên ca vũ tấu nhạc, mua vui
cho người.
Mười một mười hai tuổi đứng một chỗ, mười bốn mười lăm tuổi đứng một chỗ,
mười tám mười chín tuổi lại tụ tập ở một chỗ khác. Có nhóm nam nữ tách biệt, có
nhóm lại là nam nữ trộn lẫn, mặt ai cũng tươi sáng tựa trăng rằm, so với đệ tử ở
núi Hương Thủ còn hơn một phần quyến rũ nhu thuận.
Sơn chủ dắt tay Long Vương vào trong điện Phi Hương ôn chuyện, những người
còn lại đều đợi ở bên ngoài. Có mấy đệ tử hiếu kỳ tìm cách kết thân với người
của Long Vương, tiếc là đối phương được giáo huấn vô cùng nghiêm khắc, kẻ nào kẻ
nấy đều cúi thấp đầu, miệng câm như hến, làm cho bọn họ cực kỳ thất vọng.
Đám tạp dịch ở dưới bậc thang, không được nhìn rõ, ai cũng sốt ruột muốn
chết, vất vả lắm mới chờ được sơn chủ và Long Vương nói chuyện xong, mang theo
chúng đệ tử và các đào kép chậm rãi đi tới điện Thông Minh phía Bắc, nơi đó đã
chuẩn bị tiệc rượu sẵn sàng, chỉ còn chờ khách đến.
Từ giữa trời bỗng nhiên xuất hiện hàng vạn đóa hoa vàng rực rỡ, bụi phấn bay
lả tả như mưa, chính là do sơn chủ dùng tiên pháp tạo nên xem như nghi lễ hoan
nghênh giai khách. Mắt thấy đoàn người chậm rãi bước xuống, đám tạp dịch hỗn
loạn cả lên, người thì tránh né, người thì núp trong góc khuất nhìn lén, có kẻ
lại lặng lẽ bám theo.
Đàm Xuyên bị Thúy Nha lôi kéo đuổi theo, trong lúc vội vội vàng vàng lại đột
nhiên nhìn thấy Phó Cửu Vân đã lâu không gặp. Hắn hôm nay mặc một bộ áo dài màu
ngọc bạch, đội Thanh Mộc quan, đẹp đến độ trời nộ người oán, lúc này đang thủng
thà thủng thỉnh đi theo đoàn người, vừa đi vừa cúi đầu mỉm cười nói chuyện cùng
mấy nữ đệ tử, trong vẻ ôn nhu còn mang theo chút ngả ngớn, nhìn cái bộ dạng kia
là biết ngay trong bụng khẳng định không nghĩ được việc gì tử tế.
Đàm Xuyên không hiểu sao đột nhiên cảm thấy tức giận, giống như là bị người
ta lừa gạt đùa giỡn, chính mình cũng mù mờ chẳng rõ, chờ tới lúc phản ứng kịp,
liền quay ngoắt đầu sang một bên không thèm nhìn nữa.
Thật là rối loạn, nàng không đâu lại đi bực tức gì chứ? Đàm Xuyên cào cào
đầu, buồn bực chau mày, thình lình bên cạnh có mấy nam tạp dịch muốn xem náo
nhiệt mà xô đẩy, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thúy Nha xui xẻo
hơn nàng, trực tiếp ngã lộn cổ, kêu đau oai oái, bò trên đất nửa ngày cũng không
dậy nổi.
Nàng vội vàng tới đỡ, lại không ngờ trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên giọng
nam xa lạ: “Cô nương, không sao chứ?”
Hai người ngẩng đầu, đã thấy một đào kép nam mỉm cười đứng ở một bên, một đôi
mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch, thanh tú như hoa lê. Đàm Xuyên thấy trên đỉnh đầu
hắn mọc đôi tai cáo, cái đuôi dài phía sau cũng chẳng thèm giấu diếm, đúng là
một con hồ ly tinh, không khỏi thầm giật mình. Tuy nói người và yêu hỗn tạp sớm
đã không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng yêu tinh lại làm đào kép cho Long Vương,
quả thật hiếm thấy.
Mặt Thúy Nha lập tức đỏ lên, nửa ngày không nói nên lời, chỉ biết si ngốc ngơ
ngác nhìn hắn. Kẻ nọ khe khẽ mỉm cười, cúi xuống chìa tay, thanh âm ôn hòa: “Vịn
vào ta đi.”
Cũng không chờ nàng mở miệng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, đem nàng kéo lên.
“Cô nương là đệ tử của sơn chủ?” Kẻ nọ lại coi Đàm Xuyên như không khí, thản
nhiên bắt chuyện với Thúy Nha.
“Ta… Ta chỉ là tạp dịch phía ngoài…” Thúy Nha lắp ba lắp bắp, cuống quít xua
tay.
Hắn ta cũng chẳng bận tâm, ngược lại cười càng thêm ôn nhu: “Ta cũng chỉ là
một đào kép. Ta tên Hồ Thập Cửu, cô nương tên gì?”
Đứa nhỏ Thúy Nha kia xem chừng đã đơ cả người rồi, chân bước liêu xiêu, như
đang đi trên mây, thấy thế Đàm Xuyên âm thầm lắc đầu.
Cánh tay đột nhiên được ai đỡ lấy, Tả Tử Thần ở phía sau thấp giọng nói: “Cẩn
thận một chút, đừng đi gần như vậy.” Đàm Xuyên lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn
hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tử Thần đại nhân…”
Hắn hôm nay tinh thần không tệ, vẻ tiều tụy mấy ngày trước đều biến mất hoàn
toàn, trên mặt lộ ý cười, nói khẽ: “Mắt sưng cả lên rồi, ngủ không ngon
sao?”
Nàng lúng túng xoa xoa: “Là do quá hưng phấn ấy… Tiểu nhân chưa từng thấy qua
cảnh náo nhiệt đến vậy.”
Tả Tử Thần bỗng nhiên giơ tay, sờ sờ đầu nàng, Đàm Xuyên còn chưa kịp lộ ra
vẻ mặt kinh ngạc, chính hắn đã thấy kì quái trước, cúi đầu nhìn tay chính mình,
lẩm bẩm nói: “Kỳ quái… Ta chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy… Xin lỗi.”
Đàm Xuyên vội cười cười, cũng không nói gì.
Tả Tử Thần chỉ trầm mặc phút chốc, đột nhiên hỏi: “Đàm Xuyên, ngươi vốn không
phải diện mạo này phải không?”
Nàng kinh sợ đứng cả tim, há hốc miệng nhìn hắn. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng
nói cũng hời hợt: “Lại là ta cảm thấy chuyện nên là như vậy. Ta cảm giác đã từng
gặp ngươi, nhưng ngươi cũng chẳng phải là ngươi. Đàm Xuyên, ta chỉ không nhớ rõ,
chứ không phải kẻ ngu. Ngươi giấu diếm ta điều gì?”
Nàng khép miệng lại, chớp chớp mắt, quay đầu đi, cất giọng lạnh lùng: “Lời Tử
Thần đại nhân vừa nói, ta nghe không hiểu.”
Tả Tử Thần cũng không thèm để ý, đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao siết
chặt, buộc nàng phải dừng bước lại.
Hắn hơi chau mày, mang theo một chút phân vân do dự, một chút đau khổ bi
thương, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy, ngươi là người sẽ làm ta đau lòng.”
Tiếng ồn ào huyên náo chung quanh dường như biến mất, Đàm Xuyên không còn
nghe thấy gì, cổ họng nghèn nghẹn, bẵng đi hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: “Ngài
suy nghĩ nhiều rồi… Ta chẳng biết gì cả.”
Hắn vẫn nắm cổ tay nàng, lúc đầu nắm thật chặt, rồi từ từ buông lỏng lực đạo,
trượt dần xuống dưới. Cuối cùng, hắn nở nụ cười : “Ta nhất định sẽ nhớ ra, Đàm
Xuyên, ngươi chờ xem. Trước khi ta nhớ ra hết thảy, ta sẽ không để ngươi rời
khỏi núi Hương Thủ.”
Trái tim nàng lại bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực, cơ hồ đã không chịu
nổi, chớp mắt liền xoay người bỏ chạy, lớn tiếng nói: “Ta chỉ là một tạp
dịch!”
Không ai đáp lại nàng, Thúy Nha và Hồ Thập Cửu không biết đã biến đâu mất,
nơi nơi đều là bóng người, lại chẳng thấy họ đâu. Đàm Xuyên cố gắng đè nén tâm ý
hoảng loạn trong lòng, đầu óc trống rỗng tìm kiếm bóng hình hai người bọn họ
giữa biển người.
Bỗng nhiên lại thoáng thấy Phó Cửu Vân, hắn đang kéo tay một nữ đệ tử, cười
cười nói nói, đôi mắt lại chằm chằm nhìn hướng nàng. Thấy nàng nhìn qua đây, hắn
nháy nháy mắt trái, mặt vẫn đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy rõ ràng hắn đang
không vui, cực kỳ không vui.
Quái đản, là ai vẫn đang nắm tay nữ đệ tử nhà người ta không buông? Hắn dựa
vào cái gì mà không vui?! Lòng dạ Đàm Xuyên rối như tơ vò, cảm thấy chính mình
thật giống một đứa ngốc hết thuốc chữa, thật sự không muốn đối mặt với đoạn tình
cảm bối rối hỗn loạn này, giả bộ như không chú ý, lẩn trốn vào đám người phía
sau.