Tam Thiên Nha Sát

Chương 14: Chương 14: Cho ta hiến thân đi!




Dạo gần đây Phó Cửu Vân bận rối tinh rối mù, mắt thấy ngày Bạch Hà Long Vương tới làm khách ngày càng gần, việc phân phối bảo vật còn chưa đâu vào đâu, không phải là cái này phối màu chưa được, thì là cái kia kiểu dáng không đẹp mắt. Sơn chủ mấy trăm năm qua tích cực vơ vét các loại bảo vật, sổ ghi chép bảo vật đã dày cồm cộm, không dưới mấy nghìn cái, muốn từ trong đó chọn ra mấy chục cái xếp cùng một chỗ vừa thích hợp vừa trang nhã, lại không thể là bảo vật quá dễ gặp, quả thật là vấn đề nan giải, tinh lực dồi dào như Phó Cửu Vân, cũng bận bịu tối ngày như một con ruồi mất đầu (1), chẳng còn thì giờ mà đấu võ mồm với Đàm Xuyên.

Bên này thì chọn lựa bảo bối, bên kia các nữ đệ tử tập khúc Đông Phong Đào Hoa cũng đã đến giai đoạn chót. Huyền Châu bị sơn chủ trách phạt cấm đoán một tháng, cuối cùng nhiệm vụ múa dẫn đầu vẫn rơi vào tay Thanh Thanh, nàng ta gần đây cũng rạng rỡ mặt mày.

Các đệ tử bận rộn, đám tạp dịch lại càng bận rộn hơn. Đám tạp dịch nam dốc sức tu sửa vô số cung điện phía trong rực rỡ hẳn lên, ngay cả tường vây bốn đại điện đông tây nam bắc cũng đều được quét vôi lại; đám tạp dịch nữ thì cắt sửa hoa cỏ cây cối các loại. Đất lành núi tiên, dù đang giữa trời đông giá rét, cành lá vẫn tươi tốt um tùm, có cây chưa kịp ra hoa, các nàng liền chọn những đóa hoa nở đẹp nhất từ Quỳnh Hoa Hải, tỉ mỉ buộc trên tàng cây.

Giờ phút này vô luận là ai, nhìn thấy núi Hương Thủ ngũ bộ nhất các thập bộ nhất lâu (2), cảnh tượng phồn hoa nguy nga lộng lẫy, đều sẽ bị chấn động nửa buổi nói không nên lời.

Rất rõ ràng, sơn chủ muốn chính là hiệu quả như vậy.Tiên nhân đấu phú (3), xem ra cũng không có gì khác với phàm nhân.

Nếu là ngày thường, Đàm Xuyên rảnh rỗi không có việc gì làm ước chừng sẽ bưng một chén trà, thảnh thơi ngồi ngắm cảnh. Nhưng là Phó Cửu Vân người này rất xảo trá, chính mình bận không có thời gian nhìn đến nàng, liền khiến nàng cũng bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian mà nghịch ngợm lung tung.

Ngoại trừ chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, nàng còn bị ép buộc mỗi ngày tới làm cu li cho Thanh Thanh các nàng, khúc Đông Phong Đào Hoa mỗi đợt luyện xong, hoa đào rơi đầy đất, cũng chỉ có mình nàng chậm rãi thu dọn, một ngày dọn dẹp mấy lần, eo lưng đều muốn đứt rời, trở về phòng chỉ còn muốn ngủ.

Phó Cửu Vân đã ba bốn ngày nay không trở về, nàng sung sướng hưởng thụ thanh tĩnh, buổi tối trở về vui vẻ cơm nước xong xuôi, rửa mặt chải đầu một phen liền trực tiếp lên giường đi ngủ. Đương nhiên, nàng không dám trèo lên giường của Phó Cửu Vân, chỉ có thể rút ván giường phía dưới ra ngủ ở bên cạnh.

Đang ngủ say sưa, chợt thấy có người sờ sờ mặt mình, giọng nói trầm thấp của Phó Cửu Vân mang theo chút mệt mỏi vang lên bên tai: “Tiểu Xuyên Nhi, dậy mau.”

Đàm Xuyên thống khổ rên rỉ một tiếng, che mắt nhỏ giọng van nài hắn: “Đại nhân… Tiểu nhân mệt quá rồi… Ngài đợi lát nữa…”

“Ngoan, dậy mau…” Phó Cửu Vân thổi một ngụm khí vào tai nàng, gai ốc lập tức bò đầy người, nàng hoảng hốt lăn một vòng, vô cùng bất đắc dĩ mà ngồi dậy.

“Tiểu nhân ngày mai còn phải làm việc…” Đàm Xuyên sắp khóc đến nơi, nàng đã mệt nhũn cả tay chân, lương tâm người này quả là bị chuột gặm hỏng rồi, không hành hạ nàng là không chịu được.

Phó Cửu Vân kéo áo choàng của chính mình, bọc kín nàng từ đầu đến chân, bế xốc lên: “Đại nhân mang ngươi đi xem một thứ thú vị.”

Đàm Xuyên chỉ thấy tay hắn vòng qua ngực, bàn tay to cách một lớp y phục dán chặt trên lưng nàng, theo bản năng rụt người lại, vội la lên: “Đừng đừng! Tiểu, tiểu nhân tự mình đi!”

Nàng luống cuống tay chân thay áo đi giày, tóc còn chưa kịp chải, đã bị hắn túm gáy xách lên, nhẹ nhàng bay ra cửa.

Phía trong núi Hương Thủ phía đông là Chân Lan cung, nơi đó an trí Vạn Bảo các, chính là để những khi có khách tới chơi, sẽ đem bảo bối đặt trên Vạn Bảo Các, tạo điều kiện cho các khách nhân thưởng ngoạn.

Phó Cửu Vân một đường vừa túm vừa xách, kéo theo nàng lên trên lầu, cánh cửa kia tuy rằng đang đóng, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy ánh sáng lấp lánh xuyên qua khung cửa sổ giấy chậm rãi lay động, bên trong không biết cất giấu bảo bối gì.

“Vạn Bảo các bài trí xong xuôi rồi, giúp đại nhân ta nhìn xem thành quả ra sao.” Hắn cúi đầu nở một nụ cười mờ ám với nàng, đẩy cửa ra.

Trăng sáng giữa trời, thiên hà lộng lẫy, Đàm Xuyên giống như đột nhiên gặp phải chuyện gì kinh hãi, toàn thân cứng đờ, mở to đôi mắt ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng kỳ diệu trong phòng.

Chính giữa Vạn Bảo dựng một tòa san hô đỏ cao cỡ nửa người, bên trên điểm xuyết vô số viên minh châu ngũ sắc rực rỡ, lấp lánh tỏa sáng, như mộng như ảo. Chung quanh hoặc là bình hoa bạch ngọc gốm bạc, hoặc là tiên thảo linh chi tỏa ra hương thơm kỳ diệu tràn ngập căn phòng, quét sạch tục khí thế gian, chỉ còn vẻ thanh lịch tao nhã khôn cùng.

Có điều cảnh tượng này so với khung cảnh kỳ diệu bên trong phòng kia, thì quả thật không đáng nói. Hai bên trái phải Vạn Bảo Các mỗi bên đều treo một bức tranh, một bên là cảnh đẹp ngày xuân, hoa bay man mác như mưa; bên kia là gió thổi hiu hiu, trăng sáng giữa trời, thiên hà lộng lẫy.

Ánh sáng xanh thẳm tràn ngập Vạn Bảo các, hai bức tranh kia đã được bày qua tiên pháp, một khi cuộn tranh được mở ra, cảnh sắc trong tranh sẽ làm cho người ta có cảm giác như đi lạc vào chốn thần tiên. Rõ ràng là một gian phòng rộng rãi, lại có thể thấy sao sáng lung linh, hoa bay đầy trời, ánh trăng trong bức tranh chiếu xuống, dường như thấy được cả cây hoa xung quanh, giữa chốn núi rừng, thanh nhã làm người ta không thốt nên lời.

Đàm Xuyên ngây người thật lâu thật lâu, đột nhiên tiến về phía trước, chậm rãi bước vào, chưa được hai bước, hai đầu gối lại vô cớ mà nhũn ra, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Hết thảy trước mắt dường như đều trở nên hỗn loạn, trong khoảnh khắc kia, nàng cứ ngỡ mình đã trở lại hoàng cung Đại Yến.

Không lâu trước kia, vào những đêm hè, nàng thích nhất là bảo A Mãn đem mở cuộn tranh “Minh Nguyệt” đó đặt trước đầu giường, trong tranh gió mát thổi hiu hiu, xua tan cơn nóng bức. Nàng thích mát, thường thường liền cứ vậy mà ôm gối ngủ thiếp đi. A Mãn luôn chờ cho nàng ngủ say, mới lặng lẽ khép cuộn tranh lại, tránh cho tiểu công chúa thân thể mảnh mai này phải chịu một đêm gió lạnh, hôm sau lại nhiễm phong hàn.

Mùa đông Đại Yến luôn đổ những trận tuyết cực lớn, nàng liền lén lút chạy tới cung Cẩm Tú, đem bức “Cảnh đẹp ngày xuân” mở ra, lúc đó thì chậu than cũng trở nên thừa thãi, ngủ vô cùng ngon giấc.

Chỉ là cho tới bây giờ, những chuyện tốt đẹp ấy đều đã trở thành quá khứ, trôi qua tựa như dòng nước chảy, không sao tìm lại được. Chuyện duy nhất nàng có thể làm, cũng chỉ là ngơ ngẩn nhìn vật cũ, nghĩ chuyện xưa, tuy rằng vẫn sống, lại giống như đã chết qua rất nhiều lần.

Phó Cửu Vân đóng cửa lại, khoanh tay đứng phía sau, mỉm cười nói: “Tiểu Xuyên Nhi, ngươi thấy đại nhân bài trí Vạn Bảo Các thế nào?”

Đàm Xuyên không trả lời, tâm trí nàng đều đặt tại hai bức tiên họa kia, không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe môi cong cong giương lên, mỉm cười hạnh phúc. Hạnh phúc một cách cô đơn.

Phó Cửu Vân ngồi xổm bên cạnh nàng, sờ sờ đầu nàng, thấp giọng nói: “Hai bức tiên họa này là trân phẩm được cất giấu kỹ lưỡng trong hoàng cung Đại Yến, ngươi là người Đại Yến, ta nghĩ nhất định sẽ thích.”

Đàm Xuyên chậm rãi quay đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như có rất nhiều lời muốn hỏi, đến cùng lại không hỏi ra.

Hắn cười cười, lại hỏi: “Có thích hay không?”

Đàm Xuyên thụ động gật đầu, hít hít mũi, cúi đầu gượng gạo cười nói: “Rất đẹp… Tiểu nhân thích lắm.”

Giọng nói của Phó Cửu Vân mềm mại như nước: “Thích sao còn khóc?”

Nàng chống đất toan đứng dậy: “Tiểu nhân đâu có khóc! Đại nhân ngài nhìn lầm rồi…”

“… Ngươi nhìn kìa.” Phó Cửu Vân chợt đưa tay chỉ về phía trước, Đàm Xuyên ngẩng đầu nhìn theo, thân thể lại đột nhiên bị hắn siết chặt, một đôi môi nóng rực ập tới.

Nàng ngã xuống, hoảng hốt đến độ quên cả kháng cự, cứ thế trợn tròn mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn kề sát đến vậy, chỉ có thể thấy con ngươi đen nhánh của hắn dưới ánh trăng phản chiếu ra sắc lưu ly nhàn nhạt. Đôi mắt xinh đẹp ấy lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, trong đó chất chứa bao nhiêu tâm sự thầm kín mà nàng không hiểu. Hai đôi môi dán cùng một chỗ, không một tiếng động, nàng biết có rất nhiều điều, hắn đều biết cả, lại không nói nên lời, chỉ im lặng môi kề môi như vậy.

Trong cổ họng phát ra một âm thanh như rên rỉ, Đàm Xuyên đột nhiên nhắm mắt lại, tùy ý để hắn ôm chính mình thêm chặt, cơ hồ như muốn siết nàng vào trong ngực. Thế nhưng nụ hôn của hắn lại hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi nàng, đầu ngón tay vuốt ve gò má, mềm mại mà không hề ngả ngớn, chậm chạp mà không hề do dự, từng chút từng chút dẫn dụ nàng, xâm chiếm nàng.

Đàm Xuyên cảm nhận một cơn rã rời êm ái từ đầu đến chân, run run dựa vào ngực hắn, đôi tay hoang mang không biết nên để đâu, bị bắt lấy vòng qua cổ hắn. Nàng phảng phất không còn nghe thấy thanh âm chung quanh, lọt vào trong tai chỉ còn tiếng trái tim dồn dập, đôi môi cắn chặt bị hắn dụ dỗ buông lỏng, để hắn có thể thâm nhập chiếm thành đoạt đất, gieo xuống ngọn lửa trong miệng nàng, rồi thiêu đốt toàn thân.

Nàng cơ hồ không chịu nổi, muốn ngã về phía trước, hắn thuận thế nằm xuống, để nàng nằm dựa trên người hắn. Theo bản năng nàng hơi tránh né, lại bị hắn đè lại sau gáy, làm sâu thêm nụ hôn, dùng đầu lưỡi vuốt ve nàng, không ngừng không nghỉ, giống như đang dẫn dụ, lại như đang vỗ về.

Lòng bàn tay nóng như lửa đốt, dọc theo tấm lưng mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng trượt xuống, vòng quanh bờ eo tinh tế, bàn tay còn lại lặng yên tháo mở núi thắt đầu tiên trước ngực nàng, đầu ngón tay chạm tới da thịt trên xương quai xanh, tựa như chạm đến một cánh hoa mềm mại.

Đàm Xuyên chỉ cảm thấy choáng váng mê hoặc, nàng sắp hít thở không thông, lẽ ra phải thấy khó chịu, có điều từ sâu trong cơ thể lại có một cảm giác vui thích tột độ. Không biết bám víu vào đâu, phảng phất như từng sợi từng sợi tơ nhện, uyển chuyển triền miên dựa vào hắn, nhất thời quên mất phải thoát ra, nên né tránh.

Phó Cửu Vân thở dốc nặng nề, đột ngột rời khỏi môi nàng, hôn nhẹ lên mặt một cái, thanh âm khàn khàn: “… Đại nhân mệt rồi, bồi ta ngủ một giấc.”

Đàm Xuyên còn chìm trong trạng thái choáng váng ngây dại, gật đầu theo bản năng. Hắn lại lưu luyến trên đôi môi ướt át của nàng một chút, siết chặt thân thể trong lòng, mở rộng áo choàng bao lấy hai người, trở mình ôm nàng vào trong ngực, chôn mặt trong mái tóc thơm dịu của nàng, cuối cùng nằm bất động.

Đàm Xuyên sửng sốt hồi lâu, dường như đột nhiên hiểu ra vừa rồi phát sinh chuyện gì, lập tức hoảng hốt lo sợ, giãy giụa tránh ra một chút, nhỏ giọng nói: “Đại, đại nhân… Ngài, ngài ngủ, ngủ rồi?”

Phó Cửu Vân uể oải “Ưm” một tiếng: “Đại nhân hôm nay mệt lắm rồi, không cách nào thỏa mãn ngươi, hôm khác đi.”

Nàng đỏ bừng cả mặt, toàn thân tựa như bốc hỏa, lắp bắp giải thích: “Ta, ta không phải có ý đó… Ta là muốn nói… Ngài, ngài có thể buông ta ra hay không? Thế này… ta, ta không ngủ nổi…”

Hắn quay mặt sang, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Không ngủ nổi? Ý tiểu Xuyên Nhi là, hôm nay muốn hiến thân cho đại nhân?” Nói xong thở dài một hơi, duỗi cái lưng mỏi, xoay xoay cần cổ động động cánh tay, bắt đầu cởi y phục: “Vậy tới đây đi, liều mạng bồi Xuyên Nhi.”

Đàm Xuyên gắt gao che cổ áo, ra sức lắc người trốn tránh: “Không không! Thế này tốt lắm rồi! Ngủ thôi ngủ thôi!”

Hắn vuốt vuốt đầu nàng, bàn tay bao trùm gương mặt nóng bừng của nàng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Ngủ đi, ta ở ngay đây.”

Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Đàm Xuyên suýt nữa vọt ra từ cổ họng, muốn hỏi hắn vì sao lại hôn nàng, vì sao những lúc đáng ghét lại đáng ghét đến vậy, những lúc dịu dàng lại làm người ta muốn rơi lệ… Vì sao vì sao? Những câu hỏi vì sao dành cho hắn có nhiều lắm, nàng không biết câu trả lời, có lẽ cũng không muốn biết.

Dè dặt nắm lấy tay hắn, hắn lập tức ôm trọn năm ngón tay nàng, đặt lên ngực mình. Trái tim của hắn đập mạnh mẽ vững vàng, cứ dựa vào hắn như vậy, phảng phất giờ khắc này nàng chẳng còn sợ hãi điều gì.

Qua hồi lâu, Đàm Xuyên rón rén mở miệng, dè dặt đề nghị: “Đại nhân, ta, ta hay là cứ hiến thân đi?”

Bàn tay thoáng chấn động, Phó Cửu Vân mở mắt, bình tĩnh nhìn nàng.

May mà trời tối, hắn không thấy được khuôn mặt nóng cháy của nàng, nhắm chặt mắt tựa như sắp anh dũng hy sinh vì đại nghĩa, cắn răng một cái: “Ta nguyện ý hiến thân!”

Phó Cửu Vân lại ngáp một cái, uể oải nói: “Mệt chết đi, hôm khác nói sau.”

“Hôm khác… Không có hôm khác đâu!” Lá gan nàng đột nhiên phình lớn, “Cho ta hiến thân đi!”

Hắn vỗ vỗ đầu nàng, xoay người tiếp tục ngủ, cất giọng vô cùng khinh bỉ: “Tỉnh lại đi, hôm nay đại nhân không có hứng, ngươi muốn hiến, đại nhân lại chẳng thèm đâu. Ngủ đi! Không nói nữa!”

“Không có hôm khác thật đó nha?” Nàng thầm thì khe khẽ.

Hắn đáp lại bằng cách ra sức nhéo nhéo tay nàng, đau tới mức nàng phải nhe răng trợn mắt, sau đó rốt cuộc không ai lên tiếng nữa.

–––––

(1) con ruồi mất đầu: ruồi không đầu thì bay loạn xì nhặng :”> Anh Cửu Vân, dù anh có là con ruồi thì em vẫn thích :”>

(2) ngũ bộ nhất các thập bộ nhất lâu: năm bước lại bắt gặp một tòa các, mười bước bắt gặp một tòa lầu ~~~ Cái này khỏi phải giải thích :’>

(3) đấu phú: đọ giàu, khoe của

Trên đời còn zai nào được như Cửu Vân không ta, người mình thích nguyện ý hiến thân mà còn nhất định không chịu =)))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.