Tay của Đàm Xuyên đến ngày thứ hai thì khỏi hẳn, tháo băng gạc rửa tay sạch
sẽ, cảm thấy so với trước kia còn tốt hơn nhiều, ngay cả vết sẹo khi nàng năm
tuổi nghịch ngợm bị ngã bậc thang cũng hoàn toàn biến mất.
Nàng cảm động rớt nước mắt dập đầu quỳ lạy Phó Cửu Vân mấy cái, nước mắt lưng
tròng nịnh nọt: “Đại nhân ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta nha! Tiểu nhân
một nghèo hai trắng, không có gì báo đáp ngài, chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho
ngài!”
Phó Cửu Vân còn đang bận rộn tra xét những ghi chép trong bảo khố, thuận
miệng nói: “Đứng lên, đại nhân ta không quen nhìn cái đức hạnh này của ngươi.
Chỉ cần ngươi đừng có phá nát sân viện của đại nhân lần nữa, ta cũng cảm tạ trời
đất rồi.”
Đàm Xuyên lén lén lút lút nhìn trong tay hắn, thấy trên đó chi chít viết tên
gọi và vị trí các loại bảo vật, trong lòng không khỏi kinh hoàng, vô tình hỏi
một câu: “Đại nhân ngài đang bận gì vậy? Có cần tiểu nhân giúp đỡ không?”
Phó Cửu Vân cuối cùng cũng rời mắt khỏi quyển sách dày nặng, nhìn nàng một
cái: “Trước mặt đại nhân ngươi rất thông minh lanh lợi, vì sao lại đắc tội với
Huyền Châu? Lần này nếu ta không tới kịp, cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ
được.”
Đàm Xuyên vẻ mặt oan khuất: “Tiểu nhân cái gì cũng không biết nha!”
“Bản lĩnh giả ngu cũng không nhỏ.” Phó Cửu Vân cười lạnh một tiếng, cúi đầu
tiếp tục xem sổ sách, “Đi! Ra chỗ khác mà ngây ngốc, đừng làm phiền ta.”
Đàm Xuyên rón ra rón rén hướng ra ngoài cửa, vừa mới thò chân ra, giọng nói
của hắn lại cất lên: “Muốn đi đâu?”
“Ngài bảo tiểu nhân ra chỗ khác mà ngây ngốc…” Nàng vô tội nhìn hắn, mắt đột
nhiên sáng lên, “Tiểu nhân giúp ngài giặt quần áo bên cửa sổ nha?”
Sách trong tay Phó Cửu Vân thiếu chút nữa thì rớt xuống đất, vội vàng ngăn
cản: “Đợi đã! Không cần ngươi làm!”
Y phục của hắn cũng chẳng còn vài chiếc tử tế, lại bị nàng giặt hỏng cả, sau
này biết mặc cái gì đi gặp người?
“A… Vậy, xin đại nhân cho phép, tiểu nhân muốn đi thăm Thúy Nha, còn có vài
thứ đồ muốn tới chỗ nàng đem về.”
Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ, gật đầu bảo: “Được, đừng có đi lung tung, trở về sớm
một chút.”
Đàm Xuyên lề mà lề mề bước ra sân, đi một đoạn về phía đông, lúc gần đến dãy
phòng ở dành cho tạp dịch, đột nhiên dừng bước, nhìn xung quanh một lượt, xác
định không có ai đi theo, lúc này mới đổi phương hướng, đi về phía nam.
Tận cùng phía nam là Thái Vi lâu, do địa thế không được đẹp, cả ngày âm u
lạnh lẽo, bình thường chỉ dùng để giam lỏng những đệ tử mắc tội. Hôm qua nghe
Thúy Nha nói, sơn chủ biết chuyện Huyền Châu dung túng tỳ nữ dùng hình phạt
riêng với tạp dịch bên ngoài, nổi trận lôi đình, lệnh cho Huyền Châu tự hối lỗi
tại Thái Vi lâu một tháng, trong khoảng thời gian đó không được phép ra
ngoài.
Đàm Xuyên chậm rãi bước từng bước trên bậc thang, gỗ xây nơi này đã mọt cũ
cả, vô cùng ẩm thấp, vừa giẫm chân lên liền phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ
thảm thương, dường như bất cứ khi nào cũng có thể sụp đổ.
Trên lầu là một loạt cánh cửa khép chặt, trong đó có một cánh cửa phát ra
luồng ánh sáng màu xanh, đó là kết giới do sơn chủ đặt, để đề phòng những đệ tử
trong thời gian hối lỗi tự ý đi ra ngoài. Huyền Châu xưa nay là kẻ không chịu bị
chèn ép, giờ lại bị bắt đến một nơi xoàng xĩnh thế này, chắc hẳn vô cùng tức
giận.
Ngừng lại trước cánh cửa, Đàm Xuyên cũng không vội gõ cửa, chỉ đứng im lặng
một hồi, bên trong rất nhanh đã có người chạy tới, giật phăng cánh cửa, mừng rỡ
thấp giọng hỏi: “Tử Thần? Chàng tới thăm ta?”
Nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt dần trở nên tái mét của Huyền Châu, hờ hững
chào hỏi một câu: “Huyền Châu, xem ra ngươi rất khỏe.”
“Cút!” Huyền Châu hung hăng đóng sập cửa.
Đàm Xuyên đứng trước ván cửa cười nói: “Ngươi không nhận ra ta nữa rồi?”
Cánh cửa kia lại bị mở ra, Huyền Châu nghi hoặc nhìn nàng từ trên xuống dưới,
vẻ mặt u ám, nhưng vẫn không nói lời nào. Đàm Xuyên sờ sờ khuôn mặt chính mình,
cúi đầu khẽ cười: “Cũng khó trách ngươi không nhận ra, đây là gương mặt của A
Mãn, huống chi ta và ngươi đã bốn năm không gặp.”
Huyền Châu run rẩy chỉ vào nàng, loạng choạng lùi hai bước, thanh âm khàn
khàn: “Ngươi… Ngươi không chết?!”
Đàm Xuyên cười tít mắt nói: “Để ngươi thất vọng rồi, thật ngại quá. Ta sống
cũng không tệ lắm.”
Huyền Châu tựa như bị kinh hãi tột độ, há miệng thở hổn hển, đến khi phản ứng
kịp, đột ngột cất cao giọng hô: “Người đâu! Người đâu!”
“Ngươi cứ tiếp tục gọi như vậy, Tả Tử Thần tới, sẽ khó xử lắm nha?” Đàm Xuyên
đứng khoanh tay, “Nếu như hắn biết ta ở ngay trước mặt hắn, không biết sẽ phản
ứng thế nào?”
Huyền Châu lập tức im bặt, oán hận trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Giỏi
lắm, Đế Cơ, ngươi lúc nào cũng giỏi như vậy! Vậy ngươi nói thử xem, ngươi cải
trang bộ dạng khác, hao tổn tâm tư trà trộn vào đây, là muốn làm gì? Trả thù
chúng ta ư?!”
“Ngươi yên tâm, ta không tới để tranh giành Tả Tử Thần với ngươi.” Đàm Xuyên
cười cười trấn an, “Ngươi coi hắn còn quan trọng hơn tính mạng, ta tự nhận không
sánh bằng, xem như ngươi lợi hại.”
Huyền Châu cười khẩy: “Ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận có chuyện không sánh
bằng ta? Thật nực cười, đường đường Đế Cơ, hôm nay nay rốt cuộc cũng nhận thua
ta! Phải rồi, ngươi bây giờ cũng chẳng còn là Đế Cơ gì nữa, không chốn dung
thân, so với tiện dân cũng chẳng hơn được là bao, hèn chi chẳng còn kiêu ngạo
được nữa!”
Đàm Xuyên không để ý tới khiêu khích của nàng ta, im lặng hồi lâu, mới nhẹ
giọng nói: “Huyền Châu, bỏ qua chuyện Tả Tử Thần không nói, ta tự thấy chưa hề
đắc tội ngươi, vì sao ngươi vẫn hận ta như thế?”
“Ngươi xứng sao?!” Huyền Châu ngoảnh mặt đi, hô hấp cũng dần ổn định lại.
“Từ khi còn nhỏ, ngươi đã việc gì cũng không chịu thua kém ta, hận ta tới mức
nói chuyện cũng không nói với ta một câu, hễ ta thích cái gì, ngươi nhất định
phải đoạt cho bằng được ——ta vẫn không hiểu vì sao?”
Huyền Châu cười lạnh một tiếng: “Ta từ nhỏ đã mong ngươi chết, tới giờ cũng
chưa hề thay đổi. Sao ngươi còn chưa chết?”
Đàm Xuyên nhìn nhìn nàng ta, nói thờ ơ: “Trước đây ta không hiểu vì sao, sau
này ta nghĩ rất lâu, rốt cuộc hiểu rõ. Lúc trước dì vẫn luôn mong ước được gả
cho phụ hoàng ta, ai dè cuối cùng tâm nguyện chưa thành, đã phải gả sang một
nước chư hầu. Trong lòng bà nhất định thập phần không cam lòng đi?”
“Câm miệng!” Huyền Châu lớn tiếng ngắt lời nàng, “Ngươi cút! Cút mau! Ta
không muốn thấy mặt ngươi!”
“Dì muốn làm hoàng hậu, lại không làm được; mong ngóng sinh được một hài tử
mang huyết thống hoàng tộc, cũng không sinh được. Nhất định là bà đối xử với
ngươi không được tốt cho lắm? Trong lòng ngươi hận ta, luôn muốn chèn ép ta, ta
đều hiểu cả, ta không trách ngươi.”
Huyền Châu đột ngột ngẩng đầu, giống như không nhận ra nàng, mỉa mai nhìn
nàng: “Ngươi tới tán gẫu những chuyện xưa này, có ý nghĩa gì chứ? Ngươi dựa vào
đâu mà nói ngươi không trách ta? Ngươi nghĩ mình là ai? Ta chán ghét ai, không
bao giờ phải để ý xem trong bụng kẻ đó nghĩ gì.”
Khuôn mặt Đàm Xuyên không lộ chút cảm xúc: “Ta không trách ngươi, nhưng ta
rất căm ghét ngươi, ngươi nợ ta quá nhiều, ngươi phải đền bù cho ta.”
“Ta nợ ngươi?!” Huyền Châu tức giận bật cười, “Ta nợ ngươi cái gì?!”
“Tả Tử Thần.” Đàm Xuyên lạnh lùng nhìn nàng ta, “Hắn là do ta nhường lại,
bằng không ngươi cho là ngươi có thể cướp được sao?”
Sắc mặt Huyền Châu lập tức trở nên trắng bệch, trong sắc trắng bệch lại lộ ra
một chút tái nhợt, cuối cùng lại đỏ bừng như máu, điềm nhiên nói: “Đế Cơ, hôm
nay ngươi tới tiết lộ thân phận với ta, chỉ để nói những lời này?”
Đàm Xuyên khe khẽ mỉm cười: “Ta vẫn luôn chờ cơ hội này, có thể kín đáo nói
chuyện với ngươi, cũng không để ngươi làm lộ ra ngoài, hôm nay rốt cuộc cũng có
cơ hội. Huyền Châu, ta tới núi Hương Thủ không phải vì ngươi và Tả Tử Thần, khi
nãy đã nói rồi, ngươi có thể yên tâm, ta có mục đích khác.”
“Ngươi cứ vậy mà yên tâm ta sẽ không nói lộ ra sao?” Huyền Châu châm biếm
hỏi.
“Hiện tại khẳng định ngươi sẽ không, bởi vì ngươi không dám để Tả Tử Thần
biết chuyện. Tuy rằng lúc này hắn không nhớ được chuyện gì, nhưng một khi hắn
nhớ được những chuyện trước đây, ngươi cảm thấy hắn có thể vì bốn năm cùng ngươi
làm một đôi uyên ương mà cảm thấy phẫn nộ hay không?” Đàm Xuyên dừng một chút,
lại nói: “Ta tới tìm ngươi, là có việc muốn ngươi giúp đỡ, báo đáp ngươi chính
là ta làm xong việc sẽ lập tức rời khỏi núi Hương Thủ, vĩnh viễn không xuất hiện
trước mặt ngươi và Tả Tử Thần, từ nay về sau có gặp lại cũng là người dưng nước
lã, thế nào?”
“Ta nên tin tưởng ngươi?”
“Ngươi phải tin tưởng ta.”
Huyền châu trầm mặc rất lâu, không nói gì, nhưng vẻ mặt đã có vẻ buông
lỏng.
Đàm Xuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, dịu dàng cười nói: “Chuyện này kỳ thực
rất đơn giản…”
***
Đàm Xuyên tới chỗ Thúy Nha thu thập quần áo và tư trang còn lại, tâm tình
khoái trá quay về.
Đại để là mọi chuyện đều quá suôn sẻ, nàng còn có chút không dám tin tưởng,
vừa đi vừa véo ngón tay của mình, cảm giác hơi hơi đau đớn mới cho nàng biết
chính mình còn tỉnh táo.
“Đàm Xuyên.” Có người phía sau nhẹ nhàng gọi nàng, nàng hơi cứng người, xoay
người lại, quả nhiên thấy Tả Tử Thần đang ở phía sau. Hắn nhìn qua có chút tiều
tụy, giống như mấy ngày mấy đêm chưa được ngủ ngon, dưới mắt là hai quầng thâm
rõ rệt.
“Tử Thần đại nhân.” Đàm Xuyên cung kính hành lễ, ngay sau đó lại bị hắn dùng
lực bắt lấy cổ tay, túm lấy dắt về phía trước.
“Đại nhân? Đại nhân! Ngài làm gì thế?” Đàm Xuyên cuống quít kêu la, gắng sức
hất tay, nhưng vô luận ra sao cũng không vùng ra được. Tả Tử Thần chỉ cúi đầu
nói một câu “Đi theo ta”, một đường dắt lấy nàng giống như cơn gió, chân không
chạm đất bay tới một góc xa tĩnh lặng hẻo lánh, bấy giờ mới đột nhiên buông tay
nàng, Đàm Xuyên bị va vào tường, thiếu chút nữa đứt hơi.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, hắn đã chống hai tay lên tường, đem nàng
vây trọn trong một không gian nhỏ hẹp.
“Ngươi biết những gì?” Giọng nói Tả Tử Thần hơi hơi khàn khàn, dáng điệu đoan
chính tao nhã ngày thường hoàn toàn biến mất, nhìn qua có chút nguy hiểm, “Nói
cho ta nghe!”
Đàm Xuyên không được tự nhiên rụt rụt bờ vai, ngó trái nhìn phải, đoán chừng
chính mình lần này trốn không thoát, không thể làm gì khác đành giả ngu: “Ngài
đang nói gì cơ? Tiểu nhân không hiểu…”
Hắn không lên tiếng, cảm giác áp bách càng thêm nặng nề, rất rõ ràng, nếu như
nàng không nói, hắn tuyệt đối có bản lĩnh ở chỗ này cùng nàng ba ngày ba đêm. Tả
Tử Thần chính là người như vậy, hắn không đánh người cũng không mắng chửi người,
những lúc cố chấp sẽ không chịu nói chuyện, cứ thế nhìn ngươi, vây hãm ngươi,
không cho ngươi đi.
Đàm Xuyên cười khan nói: “Đại nhân, những chuyện ngài đã quên, hỏi tiểu nhân
thì có ích lợi gì? Tiểu nhân nói, ngài sẽ tin sao? Loại chuyện này, chỉ có tự
mình nhớ ra là tốt nhất?”
Tả Tử Thần trầm giọng nói: “Ngươi biết rõ hai mắt ta vì sao mà mù, có phải
hay không?”
“Ấy, tiểu nhân chỉ biết hai mắt ngài là bị ai chọc mù, còn nguyên nhân do
đâu, tiểu nhân cũng không rõ…”
Hắn trầm mặc, dần dần gục đầu xuống, lông mi run nhè nhẹ, hồi lâu sau, mới
thấp giọng nói: “Ta có ấn tượng mơ hồ, người con gái đâm ta bị thương kia, về
sau còn kiên cường xông tới núi Hương Thủ tìm ta. Nhưng ta không nhớ được khuôn
mặt nàng, tên của nàng… nàng và ta có quan hệ gì… Ngươi biết nàng là ai?”
Đàm Xuyên mừng rỡ nói: “A! Thì ra ngài cũng biết rõ nha! Chuyện đó, chuyện đó
tiểu nhân cũng chỉ biết từng ấy! Mắt của ngài là bị một cô nương chọc mù, nàng
ta dường như rất căm thù ngài, nhưng mà sau này nàng ta lại hối hận, tới nơi này
tìm ngài, quỳ xuống xin ngài tha thứ, ngày hôm đó mưa cũng thật lớn nha… Những
chuyện về sau tiểu nhân thật sự không rõ, ngài có gặp nàng ta không?”
Tả Tử Thần không trả lời, đôi tay hắn chậm rãi buông xuống.
“Ngươi đi đi.” Hắn nói xong, tự mình xoay người đi trước.
Đàm Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, nếu
trở về muộn, không biết Phó Cửu Vân lại giở thủ đoạn gì xử nàng, người này mới
thực khó chơi.
Đi chưa được mấy bước, không biết vì sao, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Tả Tử
Thần đang đứng không xa, dựa vào tường, trầm mặc nhắm mắt “nhìn” nàng.
Đàm Xuyên bỗng thấy chột dạ: “Ngài… Ngài còn có gì phân phó?”
Tả Tử Thần chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “…Ngươi đi đi, ta chỉ là… cảm thấy
giống như phải nhìn thấy ngươi đi, như vậy mới có thể an tâm.”
Ta nhìn muội đi trước, như vậy ta mới an tâm —— hồi ức cũ chợt ùa về, trái
tim Đàm Xuyên như bị rắn cắn một ngụm, đột nhiên đau đớn vô cùng, gượng gạo nở
nụ cười, trong nháy mắt xoay người, mũi cũng chua xót lên, gắt gao cắn chặt
răng, không để nước mắt rơi xuống.