Ngay khi Vương Bảo Nhạc chạy ngang qua thì đôi môi của Lý Di đã hôn lên trên Chân Tức có bộ dạng của mình với vẻ đê mê.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Chân Tức của Lý Di đột nhiên biến đổi, từ nhỏ nhắn đột nhiên phình to ra, hóa thành bộ dạng tròn vo, gương mặt cũng trở nên mơ hồ, không còn là Lý Di nữa mà biến thành... Vương Bảo Nhạc.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Lý Di cũng bị sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc cùng với cả đàn béo núc ních sau lưng hắn làm cho giật mình ngu người, đợi đến khi kịp phản ứng lại thì cô ngơ ngác nhìn mình đang ôm một thân ảnh giống hệt Vương Bảo Nhạc, còn đôi môi của cô thì đang ịn lên mặt của tên béo đó.
Tất cả khiến cho Lý Di mở to hai mắt, đầu óc nổ tung, hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết. Cô ta vội vàng lùi lại, còn thân ảnh Chân Tức đã hóa thành bộ dạng của Vương Bảo Nhạc ở trong ngực cô thì lập tức lao vút ra, đuổi theo bầy Chân Tức đang dí Vương Bảo Nhạc ở phía trước.
Vương Bảo Nhạc đang cắm đầu chạy thục mạng, nghe sau lưng có tiếng hét thì quay đầu lại nhìn thử, hắn không nhìn Lý Di mà nhìn thân ảnh Chân Tức đang vọt tới chỗ mình kia.
- Một tấc! Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!!
Vương Bảo Nhạc lập tức kích động thấy rõ, cuồng hỉ ngửa mặt lên trời cười lớn, lập tức bẻ cua chạy tới chỗ linh căn Chân Tức một tấc kia, ngay khi đến gần thì Vương Bảo Nhạc cười lớn tung ra một quyền, chiến lực toàn thân cũng bộc phát theo đó, một quyền này trực tiếp đánh ra âm bạo đinh tai.
Ầm một tiếng, thân ảnh linh căn Chân Tức một tấc bị nắm đấm của Vương Bảo Nhạc đánh nát, hóa thành một luồng khói xanh lập tức men theo cánh tay chui vào trong cơ thể của hắn.
Luồng khói xanh này tụ lại ở chỗ đan điền, hóa thành một linh căn hư ảo dài một tấc!
Cùng lúc đó, có một cỗ cảm giác muốn đột phá lập tức dâng lên trong người của Vương Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc vui sướng vội vàng áp chế nó xuống, lúc này hắn vô cùng kích động, xoay người bỏ chạy, bầy béo núc ních ở phía sau vẫn đuổi theo sát nút.
Chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi Lý Di kịp phản ứng lại thì Vương Bảo Nhạc cũng đã chạy xa, xung quanh dần an tĩnh lại, hồi lâu sau Lý Di mới hét lên thêm lần nữa.
- Vương Bảo Nhạc, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Thanh âm của cô ta cực kỳ có tính xuyên thấu, dù đã chạy đi xa nhưn Vương Bảo Nhạc vẫn nghe thấy loáng thoáng, nhưng hiện giờ hắn chẳng hơi đâu mà để ý tới nguòi ngoài. Hắn vừa cắm đầu chạy, đầu óc vừa nghĩ tới chuyện tìm kiếm linh căn hai tấc.
Thực ra thì ngoại trừ linh căn hai tấc ra thì gần như hắn đều có đủ...
Chỉ cần tìm và hấp thu được linh căn hai tấc thì hắn cũng có thể quay đầu lại thử đấu một trận với đám béo ục ịch ở phía sau. Hắn có lòng tin có thể chiến đấu hấp thu từng bước từ linh căn ba tấc, bốn tấc, cho đến bảy tấc.
Chỉ là hắn không may mắn lắm, trong lúc liên tục chạy vòng quanh quê hương linh căn này, gặp thêm không ít linh căn Chân Tức, thậm chí cả linh căn chín tấc lúc trước cũng xuất hiện một lần, nhìn đối phương bay lướt qua trên không, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng linh căn hai tấc đâu, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc tức muốn phát điên.
Nhất là khi dần dần, số lượng bóng tròn ở sau lưng hắn đã hơn 1000... Kéo thành một hàng dài tăm tắp, khiến cho Vương Bảo Nhạc trở nên cực kỳ bắt mắt ở trong qiê hương linh căn này, gần như học sinh của các đạo viện cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn liên tục.
- Vương Bảo Nhạc, ngươi chờ đó cho ta!
- Vương Bảo Nhạc, thù này ta nhất định sẽ báo!
- Nhất định là tên béo này cố ý rồi!!
Tiếng hít khí, tiếng gào to, tiếng mắng chửi liên tục phát ra từ miệng của đám học sinh của bốn đạo viện lớn. Trong lòng của họ cũng tức lắm chứ... Bọn họ cũng gặp cảnh y hệt như Lý Di, trong số đó có không ít người còn chưa kịp dung hợp với linh căn chân tức, kết quả vừa nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì đám linh căn kia lập tức làm phản...
Hơn nữa, số lượng linh căn có duyên với Vương Bảo Nhạc lại quá nhiều, cho nên... một mình Vương Bảo Nhạc gần như đã kéo dài tốc độ chấn cấp của rất nhiều người.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không biết làm sao, lúc này hắn cũng đang lo lắng lắm đây. Bên ngoài lẫn bên trong của quê hương linh căn này đều có từ trường, lúc bình thường thì không cảm giác được rõ ràng, nhưng lúc này đang liều mạng chạy trốn thì Vương Bảo Nhạc lại cảm giác được rõ ràng và dữ dội hơn, tựa như nặng nề hơn một chút, nhưng đám linh căn ở phía sau thì không hề bị ảnh hưởng chút nào, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng bực bội, nhưng hắn lại không thể dừng lại, một khi dừng lại, đối mặt với hơn một ngàn bản thân vây quanh, chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi là đã cảm thấy toàn thân run rẩy.
- Vậy phải làm sao bây giờ, hai tấc, hai tấc à cưng đang ở đâu đó...
Vương Bảo Nhạc muốn khóc rống lên đến nơi, hắn cảm thấy cái bí cảnh này vô cùng quỷ dị, bây giờ trời đã vào khuya, người khác thì có thể nghỉ ngơi cho lại sức, nhưng hắn thì không được, chỉ có thể tiếp tục chạy như điên.
- Ôi các tổ tông đừng có đi theo ta nữa, nơi này có biết bao nhiêu là người kìa, các ngươi bám theo bọn họ đi.
Mãi đến khi trời hửng sáng, Vương Bảo Nhạc chạy suốt một đêm cũng bắt đầu đuối sức, chỉ có thể quay lại tính chuyện thương lượng với đám linh căn Chân Tức kia.
Nhưng hắn đã xem thường sức hấp dẫn của mình rồi, đáp án của đám linh căn kia dành cho hắn chính là gào lớn hơn, đuổi nhanh hơn.
Vương Bảo Nhạc câm nín nhìn trời, lúc trước hắn đã dùng rất nhiều cách, dù là nấp hay là muốn gắp lửa bỏ tay người thì đều không thể cắt đứt sự truy đuổi của đám Chân Tức này, thậm chí có một lần hắn đã dùng đến Kim Thân luôn rồi, nhưng Kim Thân vừa ra thì đám linh căn sau lưng hắn lại hưng phấn và cuồng bạo hơn thấy rõ, dọa cho Vương Bảo Nhạc sợ hết hồn vội vàng dừng lại.
Lúc này rơi vào đường cùng, khi đi ngang qua một ngọn núi cao, Vương Bảo Nhạc thật sự mệt chịu không nổi rồi và cũng tức giận thật sự rôi, nên giơ tay phải lấy cái loa của mình ra, chỉnh công suất tối đa quay ra sau hét lớn một tiếng.
- Các ngươi cút hết đi cho ta!!
Tiếng quát này có thể coi như rung trời, tạo thành sóng âm lan ra bốn phương, thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được, khiến cho cả đám linh căn Chân Tức kia chợt khựng lại, Vương Bảo Nhạc thấy hữu hiệu thì mừng lắm, vội kéo dài khoảng cách, nhưng ngay sau đó hắn lại mở trừng hai mắt, đầu óc nổ vang, nghẹn ngào kinh hô, trong giọng nói còn mang theo vẻ sợ hãi.
- Đừng... Đừng như vậy mà...
Chỉ thấy hơn một ngàn tên béo ở sau lưng hắn đều học theo, cả đám biến ra loa lớn, hơn một ngàn cái loa này xuất hiện khiến cho Vương Bảo Nhạc mướt mồ hôi, hét lên một tiếng rồi vội vàng bỏ chạy, nhưng tất cả đều đã muộn...
Trong nháy mắt, hơn một ngàn thân ảnh linh căn Chân Tức biến thành Vương Bảo Nhạc đồng thời giơ cái loa lớn lên hét to với hắn!
Grào!!!!
Cái thanh âm này đã vượt xa thiên lôi, trực tiếp nổ tung ở trong quê hương linh tức này, thứ nó tạo thành đã không còn là sóng âm nữa mà hóa thành gió lốc, trực tiếp quét ngang mọi thứ, ầm ầm lao tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Cơn lốc này quá dữ dội, khí thế ngập trời, đám học sinh khác trong quê hương linh tức dù đứng ở đâu cũng có thể nghe rõ mồn một, ai nấy cũng giật mình cực độ, Vương Bảo Nhạc bị gió lốc đánh trúng hét thảm một tiếng, hắn cảm giác mình như bị một bàn tay khổng lồ vô hình vả cho một cái thật mạnh, lục phủ ngũ tạng đều run rẩy, thân thể cũng bị cuốn lên, bị hất tung ra ngoài như một con diều đứt dây, trực tiếp bay lướt qua ngọn núi rớt xuống phía bên kia.
Bên kia núi là một cánh rừng rậm rạp, Vương Bảo Nhạc rơi xuống cái bịch, cũng may mầm mống thôn phệ trong cơ thể hắn kịp thời bộc phát nên mới khiến thân thể đáp xuống vững vàng, thế nhưng hắn vẫn phun ra một búng máu, mặt mày tái mét vội chui vào trong rừng bỏ chạy.
Mãi đến hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới dừng lại, hắn quay đầu nhìn thử thì phát hiện hình như đám thân ảnh Chân Tức kia không tìm thấy mình nên không đuổi theo nữa, chueyẹn này khiến cho Vương Bảo Nhạc mừng rơn.
- Cắt đuôi được rồi à?
- Nơi này đáng sợ quá, làm ơn đừng có cho ta gặp phải linh căn Chân Tức ba tấc đổ lên nữa!!
Vương Bảo Nhạc nhớ tới nỗi vật vã lúc trước thì chỉ thấy lồng ngực đau nhói, vội lấy đan dược râ uống vào, vừa thở dài vừa khập khiễng chạy đi thật xa.
Cùng lúc đó, bởi vì khoảng cách bị kéo ra quá xa nên đợi đến khi hơn một ngàn linh căn có duyên với Vương Bảo Nhạc chạy qua bên kia núi thì đã mất dấu của hắn. Cho nên chúng đều tản ra tìm kiếm ở xung quanh...
Cho nên, đám học sinh của bốn đạo viện lớn ở trong quê hương linh tức này có thể gặp được linh căn Chân Tức có bộ dạng y chang Vương Bảo Nhạc chạy lon ton trước mặt bọ họ ở khắp các ngóc ngách.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy chóng hết cả mặt, cơn giận tuôn trào.
- Cái bí cảnh ngon lành cành đào của người ta lại bị tên béo kia phá hỏng rồi!!
- Bây giờ cứ thấy tên béo là ta lại thấy mệt!
Trong lúc hơn một ngàn Vương Bảo Nhạc chạy lung tung trong quê hương linh tức khiến đám học sinh của bốn đạo viện lớn phát điên thì Vương Bảo Nhạc đang nhăn nhó ngồi xổm bên cạnh một dòng suối nhỏ ở trong rừng, hắn dựa vào một tảng đá, xoa đầu buồn rầu.
- Rốt cuộc linh căn đang ở đâu đây... Bây giờ ta cũng không dám chui ra ngoài, lỡ như gặp phải linh căn khác...
Vương Bảo Nhạc xoa trán, cân nhắc xem có nên che mặt lại hay không, nhưng cảm thấy như vậy không được nên hắn nhìn quanh rồi cắn răng một cái.
- Nếu muốn trốn thì phải trốn kỹ một chút!!
Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm xong thì lập tức tìm một tảng đá lớn, lấy phi kiếm ra móc rỗng ở bên trong làm thành một cái vỏ trùm trên người, sau đó lại chọn góc độ khoét một lỗ để nhìn, lúc này mới từ từ di chuyển tới...
Nhưng đi được vài bước thì Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, lấy linh thạch bảy màu ra bắt đầu khắc hồi văn che giấu lên khắp nơi rồi dán lên tảng đá, cuối cùng mới thấy yên lòng hơn.
- Thế này thì mới có tác dụng chứ, chỉ cần tìm thấy linh căn hai tấc thì ta sẽ không phải sợ nữa!