Tam Thốn Nhân Gian

Chương 97: Chương 97: Vui qúa hóa buồn




- Linh căn mà cũng biết giả thần giả quỷ à?

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, nhìn cái thân ảnh hư ảo đang phát ra tiếng cười kia với vẻ hồ nghi, thật ra hắn cũng chẳng sợ hãi gì nhiều, dù sao thì trước khi tới đây hắn đã biết được phần nào về linh căn Chân Tức từ thẻ ngọc của chưởng viện cho, biết rõ chúng nó cũng có linh trí.

Lúc này hắn đang định bước lên nhìn cho rõ thì thân ảnh hư ảo đó như phát giác ra được điều gì, chợt quay phắt người lại... Lộ ra một gương mặt trắng toát không có ngũ quan cùng với căn tu dài bảy tấc trong cơ thể nó.

- Bảy tấc kia á!

Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận, hắn biết thứ mình cần phải tìm bây giờ chính là linh căn một tấc có duyên với mình.

- Lúc đến đây thì cảm thấy chẳng khó khăn gì, nhưng tới khi chính thức trải qua rồi thì mới biết nó khó tới cỡ nào.

Vương Bảo Nhạc gãi đầu, thở dài một hơi rồi định quay đầu rời đi, nhưng đúng lúc này, cái linh căn vốn không có mặt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xong thì thân thể phát sáng, gương mặt lập tức trở nên mơ hồ, thân thể nhanh chóng phình to ra.

- Ớ?

Cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải sửng sốt một phen, hắn trơ mắt nhìn linh căn bảy tấc kia biến hình chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, thân thể biến thành tròn vo, ngũ quan cũng xuất hiện, thậm chí cuối cùng ngay cả quần áo cũng bị huyễn hóa ra, cuối cùng... biến thành y chang hắn!

Thấy thế thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc lập tức sáng ngời, kích động hẳn lên.

Vì hắn đã đọc qua thẻ ngọc của chưởng viện đưa cho nên biết rõ, một khi Chân Tức lựa chọn người có duyên thì sẽ ra tay với kẻ đó, chỉ có đánh tan nó thì mới có thể hấp thu được.

Nhưng nếu gặp được một linh căn cấp cao mà mình lại không có căn cơ gì để hấp thu thì dù có đánh tan cũng không thể nào hấp thu được, cho nên đối phương có thể ngưng tụ lại ngay lập tức rồi bám riết lấy...

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện tốt, linh căn bám riết lấy chẳng khác nào không rời xa mình, đợi đến khi hấp thu được phần căn bản thì lại hấp thu nó là được.

- Ha ha, ngươi đúng là tinh mắt thật đấy! Biết rõ ta là người đẹp trai nhất, xuất sắc nhất trong đợt này cho nên mới chọn ta đúng không.

Vương Bảo Nhạc đắc ý cười vang, thân thể lập tức lùi lại, muốn dẫn linh căn đuổi theo, gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc xoay người lại thì ánh mắt của linh căn bảy tấc này lóe lên, gào lên một tiếng rồi cũng nhanh chóng vọt tới, hai người nháy mắt đã va mạnh vào nhau, tiếng vang lớn lan ra xung quanh, linh căn bảy tấc bị Vương Bảo Nhạc đánh bay ra hơn mười trượng, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng phải lùi lại mấy bước, trong lòng giật mình.

- Khí lực của linh căn bảy tấc này mạnh tới vậy sao!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng kinh ngạc, hắn biết rõ chiến lực của mình bây giờ, một quyền ban nãy, chưa chắc học thủ của hệ Chiến Võ đã có thể đỡ nổi. Nhưng con linh căn bảy tấc này lại có thể đỡ được, mặc dù vẫn bị mình đánh bay, nhưng lực phản chấn đó cũng khiến cho ngũ tạng lục phủ của Vương Bảo Nhạc cuộn trào.

- Nếu đổi lại là người khác thì e là không chịu nổi rồi, nhưng ta có thể kiên trì được.

Vương Bảo Nhạc lập tức quay người chạy ra khỏi cánh rừng, phía sau hắn truyền đến tiếng gào to, linh căn có duyên với hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.

- Tới đi, tiểu linh căn, ta ở đây này, mau đuổi theo ta đi!

Vương Bảo Nhạc sợ linh căn bảy tấc không biết đường đuổi theo nên thi thoảng còn hô lên ột tiếng để thu hút sự chú ý của nó.

Cứ thế, kẻ chạy kẻ đuổi ở bên ngoài cánh rừng, lâu lâu lại đánh vài quyền, hô vài tiếng, tạo nên động tĩnh khá lớn.

Vương Bảo Nhạc vừa chạy vừa thấy đắc ý, mỗi lần quay lại nhìn thấy đối phương vẫn đang đuổi theo mình thì càng thấy đối phương đẹp trai khỏi chê, trong lòng hớn hở, ngay cả thanh âm quát gọi cũng mang theo niềm sung sướng hân hoan.

- Tiểu linh căn đẹp trai ơi, cố gắng lên, đừng có nản lòng, ngươi sắp đuổi kịp ta rồi!

Dường như là bị thanh âm của Vương Bảo Nhạc kích thích cho nên tiếng gào của linh căn bảy tấc càng dữ dội hơn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

- Ta ở đây nè, tới đây đi...

Theo phạm vi chạy trốn của Vương Bảo Nhạc tăng lên, một số học sinh của các đạo viện khác ở gần đó cũng nghe thấy giọng hắn, lúc đầu ai cũng thấy lạ, đến khi thấy được Vương Bảo Nhạc và linh căn bảy tấc chạy sau lưng hắn thì không khỏi đực mặt ra.

- linh căn bảy tấc!! Tên béo này... Vận khí kiểu gì thế này, lại có thể gặp được một linh căn bảy tấc có duyên với hắn!!

- Mẹ ơi, linh căn bảy tấc vốn đã ít rồi, tên này gặp được thì thôi đi, lại còn có duyên với hắn nữa... Ôi vận khí nghịch thiên kiểu gì đây!

- Hắn lại còn dẫn linh căn bảy tấc đi theo nữa kìa, cách này phần lớn chỉ dùng được với linh căn năm tấc đổ xuống thôi, chiến lực của đám linh căn bảy tấc này mạnh lắm, hắn làm vậy khác gì đùa với lửa chứ.

Nếu như chỉ là bị linh cănl đuổi theo thì thôi, nhưng vẻ mặt với kiểu hô hoáng dụ linh cănl của hắn rất lạ, lại có cảm giác gian gian thế nào ấy, vậy nên đám người trông thấy đều lấy làm lạ...

Theo Vương Bảo Nhạc một đường chạy thẳng tới, đụng phải nhiều học sinh hơn, sau khi người ta nhìn thấy hắn và linh cănl sau lưng hắn thì đều giật mình.

Trong số đó cũng có học sinh của pm, khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc chạy vèo qua cùng với linh cănl đã biến ảo thành bộ dạng của hắn thì đều khiếp sợ và cảm khái với vẻ hâm mộ.

- Không hổ là tam bảng học thủ của hệ Pháp Binh trong pm chúng ta, đúng là không tầm thường chút nào, ngay cả cách dụ linh căn cũng khác hẳn người thường!

Vương Bảo Nhạc phần lớn đều chú ý tới những người mình gặp phải trên đường cùng với những lời bàn tán của họ, trong lòng hắn lại càng đắc ý hơn. Hắn thầm nghĩ mình đúng là lợi hại, có linh cănl này đi theo, mình chẳng khác nào có được ưu thế lớn hơn những người khác.

- Nếu có thể gặp thêm được một linh căn sáu tấc thì tốt biết mấy.

Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang hớn hở thì đột nhiên chú ý thấy trong sơn cốc ở phía trước hình như có một thân ảnh hư ảo xuất hiện, vậy nên hai mắt hắn sáng rực lên, vội chạy tới định thử cơ may. nhưng ngay khi hắn chạy tới sơn cốc thì nhìn thấy bên trong có ba đạo thân ảnh hư ảo đang bay đi xa...

Hình như ba đạo linh căn đó cũng có phát giác gì cho nên chợt dừng lại, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, chúng nó đột nhiên run lên, thân thể trực tiếp phình to, mặt mày biến dạng, trong lúc Vương Bảo Nhạc cảm thấy không dám tin nổi thì ba cái linh căn đó lại nhanh chóng biến ảo thành bộ dạng của hắn!

- Ba cái năm tấc!

Vương Bảo Nhạc ngu người, nhìn ba cái linh căn năm tấc đã biến ảo thành hình dạng của mình đang gào thét vọt tới, hắn cảm thấy những gì diễn ra trước mắt có phần không tưởng.

- Sao cái nào cũng thích với có duyên cùng ta thế này!

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, tuy có phần kinh hỉ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, chẳng qua lúc này không tiện nghĩ nhiều, linh cănl ở phía sau vẫn luôn đuổi theo hắn, vậy nên hắn tranh thủ đứng dậy chạy thục mạng, còn ở sau lưng hắn lúc này đã có bốn linh căn biến thành bộ dạng tròn vo của hắn đang gào to đuổi theo.

- Chẳng lẽ thật sự do ta quá sức đẹp trai à!!

Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc, dù vẫn cảm thấy sai sai, nhưng hắn vẫn thấy vui mừng và đắc ý hơn, chỉ là... Sự đắc ý này không giữ được bao lâu, Vương Bảo Nhạc đã có phần luống cuống.

Thật sự là... Bốn linh căn đuổi theo thì thôi đi, nhưng điều khiến cho chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy điên cuồng chính là trong lúc hắn chạy trốn có gặp phải một số linh căn, mà bất kỳ cái linh căn nào, phàm là nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì sẽ lập tức biến thành bộ dạng của hắn rồi rượt theo.

Cuối cùng Vương Bảo Nhạc cảm thấy rợn tóc gáy, phải biết rằng số lượng linh căn béo đuổi theo sau lưng hắn đã hơn ba mươi cái rồi... Ở đây phần lớn là ba tấc đổ lên, cả đám đỏ mắt liên tục gào to rồi đuổi theo.

- Chuyện quái gì thế này!

Vương Bảo Nhạc run rẩy, lúc này hắn đã không còn thấy hớn hở hay đắc ý gì nữa, chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị, nhất là đám linh căn đuổi theo đằng sau hắn đều cực kỳ mạnh mẽ, đánh trúng hắn đau khỏi nói, hơn ba mươi cái tụ lại một chỗ thì càng ghê gớm hơn, lúc chạy còn phát ra tiếng vang ầm ầm như sấm đánh.

Tiếng động lan ra, không ngờ lại thu hút thêm nhiều linh căn khác xuất hiện, khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xong thì chúng cũng lập tức biến thân... Số lượng liên tục kéo lên đến cả trăm!

- Má ơi!!!

Vương Bảo Nhạc sợ hết hồn, nhất là không thể nào hủy được đám linh căn này, hắn cũng thử đánh rồi, nhưng căn bản đánh không chết, mỗi lần tiêu tán xong đều lập tức ngưng tụ lại...

Vương Bảo Nhạc đổ mồ hôi hột, vừa nghĩ tới chuyện lỡ mà mình dừng lại thì sẽ bị cả trăm linh căn tấn công thì hắn đã cảm thấy vô cùng quỷ dị.

- Nhất định là có vấn đề, chết tiệt, tại sao trong số hơn trăm cái linh căn này lại không có cái nào dưới ba tấc chứ, ta muốn tìm linh căn một tấc mà!!

Vương Bảo Nhạc sốt ruột, tốc độ nhanh hơn, dắt theo một hàng linh căn béo núc ních vẫn đang liên tục gia tăng số lượng ở sau lưng chạy trối chết.

Bởi vì thanh thế quá lớn cho nên dần khiến nhiều người chú ý tới, nhất là sau khi thấy cảnh này thì tất cả học sinh đều mở to hai mắt, hít sâu một hơi, bởi vì cảnh tượng này khiến người ta rúng động cực mạnh!

- Đây... Đây là tư cách cỡ nào chứ!!

- Chẳng lẽ thiên phú của tên béo này vô cùng nghịch thiên, lại có nhiều linh căn hữu duyên với hắn như thế!

linh căn sau lưng Vương Bảo Nhạc giống như tạo thành một đội quân, liên tục đuổi theo, nơi nó đi qua, cỏ cây đều bị đè bẹp...

Cùng đường, Vương Bảo Nhạc liên tục thở dời, thời gian trôi qua, số lượng linh căn sau lưng hắn lại tăng thêm,d dã đạt đến hơn mấy trăm, thậm chí trên đường có không ít linh căn vốn hữu duyên với người khá, cũng đã biến thành bộ dạng của đối phương và tranh đấu với nhau rồi. Nhưng khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xong thì lập tức thay đổi cái vèo y như làm phản, trực tiếp biến thành bộ dạng của Vương Bảo Nhạc gia nhập quân đoàn đuổi theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, có không ít người của bốn đạo viện lớn bị hắn hại thảm, nơi Vương Bảo Nhạc 'dẫn quân' đi qua đều có vô số tiếng oán trách chửi bới, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng rảnh để quản mấy chuyện đó, lúc này hắn còn lo lắng hơn ai hết, đang điên cuồng tìm kiếm linh căn một tấc.

Cũng đúng lúc này, ở phía trước đó có một vùng đất trùng. Hiện giờ cái cô Lý Di linh thể lửa trời sinh của đạo viện Bạch Lộc vừa mới chế phục cái linh căn một tấc đã biến ảo thành mình xong, trên mặt cô đầy vẻ kích động, ánh mắt sáng rỡ lên, nhìn thân ảnh giống mình như đúc kia.

Chân Tức một tấc này cô đã phải tìm lâu lắm mới gặp, lúc này chế phục xong, nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương, Lý Di cũng cảm thấy si mê, nhịn không được bèn cúi xuống muốn hôn một cái...

Nhưng ngay khi bờ môi mọng của cô ịn xuống thì mặt đất chấn động, bên cạnh có một... Vương Bảo Nhạc tròn vo dắt theo một đám béo núc ních trực tiếp chạy vút qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.