Tâm Thủy Dao

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Lại chạy bốn ngày đường, khi màn đêm buông xuống, trước khi cửa thành đóng, Văn Trạng Nguyên mang người tiến vào Hác Phong Huyền Lâm Xuyên trấn. Mà Văn Trạng Nguyên cũng không cho ngựa dừng lại, cứ thế tiếp tục hướng phía trước chạy đi.

“Văn đại ca, trời đã tối sầm, chúng ta không tìm khách *** nghỉ ngơi sao?” Tiểu Tứ lên tiếng, nhắc nhở Văn Trạng Nguyên.

“Đêm nay chúng ta không trọ khách ***.” Văn Trạng Nguyên thản nhiên nói, huy tiên trên tay lại một trận hăng say giục ngựa phi nhanh.

“Không trọ khách ***?” Tiểu Tứ vén rèm lên đi ra ngoài, “Không trọ khách *** vậy thì chúng ta sẽ ở chỗ nào? Văn đại ca, ngài không phải muốn thiếu gia ăn ngủ đầu đường đó chứ? Ai u!”

Gõ đầu Tiểu Tứ một cái, Văn Trạng Nguyên nói: “Ta sao có thể để cho thiếu gia ăn ngủ ngoài trời. Ngươi a, phải tin tưởng ta. Đêm nay nhất định cho các ngươi ăn cơm nóng hầm hập cùng các món ngon mỹ vị, ngủ trên giường nệm thơm tho, mềm mại.”

Xoa xoa cái trán, Tiểu Tứ quay vào bên trong xe, rót cho Bạch Hãn Triệt một chén trà nóng: “Thiếu gia, Văn đại ca vẫn quyết tâm giữ bí mật, chúng ta chỉ có thể theo hắn đi thôi.”

Bạch Hãn Triệt cười cười: “Trạng Nguyên phải giữ bí mật như thế, nhất định đó là nơi rất tuyệt, chúng ta liền kiên nhẫn chờ đi.”

“Đành phải vậy.” Tiểu Tứ nghĩ thông suốt, lại ngã chén trà, đưa ra ngoài, “Văn đại ca, Tiểu Tứ vừa rồi vô lễ, ngài uống chén trà.”

“Tiểu tử ngươi đúng là người hiểu lễ.” Tiếp nhận trà, Văn Trạng Nguyên cao hứng uống xong.

Trời đã hoàn toàn tối đen, xe ngựa đã rời khỏi thị trấn ồn ào náo động, hai bên đường lúc này đều là rừng trúc rậm rạp. Tiểu Tứ lúc đầu không cảm thấy sợ hãi lắm, nhưng Văn Trạng Nguyên càng chạy càng xa, trong lòng hắn dần dần thấy bất an.

“Văn đại ca, ngài có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc là muốn đi đâu không?”

“Tiểu Tứ, lá gan của ngươi sao lại nhỏ như thế? Nhìn xem thiếu gia một chút lo lắng đều không có.” Văn Trạng Nguyên quay đầu lại nhìn, bất đắc dĩ nói, “Nhanh vào trong, nếu ngươi sợ hãi thì hạ mành xuống.” Tiểu Tứ vội vàng buông mành, phóng nhanh đến bên cạnh Bạch Hãn Triệt ngồi xuống.

Bạch Hãn Triệt một chút cũng không sợ hãi. Phụ thân thích rừng trúc, hắn trước kia thường xuyên cùng phụ thân đến rừng trúc ở vùng ngoại ô trong kinh thành, hiện tại cảnh vật nơi này làm hắn nhớ tới chuyện trước kia. . . . . .

“Phụ thân, cây trúc vì sao không có hoa?” Đứa nhỏ ở trong lòng ngực phụ thân hỏi, nghĩ muốn hái một đoá hoa trúc tặng cho phụ thân, nhưng mà hắn cứ tìm, tìm mãi khắp nơi mà không thấy.

“Cây trúc có hoa, thế nhưng cây trúc khi sinh hoa tất sẽ chết héo. Cho nên nếu thấy được trúc nở hoa, chờ sau khi hoa rụng, cái cây đó sẽ chết héo.”

“A!” Đứa nhỏ kinh hãi, chết héo? Không, không thể làm cho cây trúc chết héo được, “Phụ thân, con sẽ cầu Bồ Tát phù hộ cho trúc vĩnh viễn không ra hoa. Để cho phụ thân mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cả rừng trúc xanh tươi.”

“Triệt nhi, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên trong trời đất, trúc nở hoa mặc dù sẽ khô héo, nhưng nó còn lưu lại măng, măng lại trưởng thành, như vậy một thế hệ mới lại ra đời, cứ thế trúc càng không ngừng sinh sản. Bất quá, hiếu tâm của Triệt nhi, phụ thân thật cảm động.”

Sờ sờ cái trán mới vừa được phụ thân thân qua, đứa nhỏ dị thường vui sướng, nhịn không được ở trên mặt phụ thân hôn một cái.

“Hãn Triệt!”

“A!”

“Vận Tranh, Vận Vanh!”

Tóc bị người ở phía sau hung hăng túm lấy, đứa nhỏ đau đến nước mắt đều chảy ra. Mà phụ thân là người hiểu rõ hắn nhất vội vàng giúp tóc hắn thoát khỏi đôi tay đang túm tóc hắn, buông hắn xuống, đứng dậy đem hai người mang đi.

………

“Hãn Triệt! Ngươi hôn chúng ta, phụ thân là của phụ hoàng cùng phụ vương a.”

“Hãn Triệt, không cho phép ngươi thân người khác.”

Hai người túm đầu của hắn lại tìm đến, không để ý tới bàn tay vừa bị phụ thân đánh đỏ lựng cả lên, vây quanh ở bên cạnh hắn cả giận nói.

“Hãn Triệt, ngươi hôn ta.”

“Hãn Triệt, hôn ta!”

Hai đứa nhỏ bảy tuổi bất mãn đem mặt tiến đến trước mặt hắn, muốn hắn thân.

“Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . .” Hắn bị bọn họ làm cho sợ hãi, hướng phía sau lui vài bước, lại bị hai người kéo trở về.

“Hãn Triệt, hôn ta!”

Nhìn ánh mắt hai đứa nhỏ đều trừng lớn, hắn không dám không nghe lời, ở trên má trái của bọn họ hôn một cái.

“Còn có bên này.”

Hai người con trai đồng thời giơ lên má phải, lửa giận dịu xuống.

Lại là mỗi bên khẽ hôn một cái, cánh tay hắn bị họ nắm chặt đến đau điếng lúc này mới được buông ra.

“Không được thân người khác! Phụ thân cũng không cho!”

“Vận Tranh. . . . . .”

“Hôn lại một lần.”

“Hai lần!”

……….

“Thiếu gia? Thiếu gia?”

“A.” Đang chìm đắm trong hồi tưởng Bạch Hãn Triệt vội vàng quay đầu lại, thấy Tiểu Tứ đang lo lắng nhìn hắn, hắn vội vàng nói, “Thật xin lỗi, Tiểu Tứ, ta thất thần.”

Thấy Bạch Hãn Triệt thật không có việc gì, Tiểu Tứ mới an tâm nói: “Thiếu gia, Văn đại ca nói chúng ta sắp đến rồi.”

“Tới rồi?” Bạch Hãn Triệt vội vàng nhìn ra phía ngoài, cách đó không xa có đèn đuốc rất sáng, tựa hồ là một tòa nhà lớn.

“Thiếu gia, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng đối với ngươi, ta cảm thấy được trang chủ nhất định sẽ nghĩ đến nơi này, cho nên ta liền tự chủ trương mang ngươi tới đây.” Văn Trạng Nguyên ở bên ngoài nói, vẫn như cũ bảo trì thần bí.

Bạch Hãn Triệt thật sự quan tâm những lời của Văn Trạng Nguyên, hắn ngồi vào bên cạnh Văn Trạng Nguyên thăm dò: “Giống như rất lớn.”

“Kia đương nhiên.” Văn Trạng Nguyên tự hào nói, cho xe chạy với tốc độ nhanh hơn.

Sau một nén nhang, xe ngựa dừng lại bên ngoài toà nhà. Khi Bạch Hãn Triệt xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển treo trước cửa chính, hắn ngây ngẩn cả người. Mặt trên rõ ràng viết ba chữ to: Bạch Gia Trang.

Bạch Gia Trang. . . . . . Bạch Hãn Triệt không thể tin được trừng lớn ánh mắt.

“Thiếu gia, ngài nhất định đoán ra đây là chỗ nào rồi.” Văn Trạng Nguyên cười nói, “Mau vào đi thôi.”

“Văn đại ca, đây là chỗ nào a?” Tiểu Tứ không hiểu ra sao.

Bạch Hãn Triệt vừa kích động, lại hưng phấn. Sờ lên cánh cửa màu hồng, nơi này là. . . . . . Nơi này là. . . . . .

“Cạch” một tiếng, cửa mở, một vị lão phu nhân nhìn thấy người trước cửa, cao hứng kêu lên: “Trạng Nguyên? ! Ngươi cuối cùng cũng tới rồi! Thiếu gia đâu?” Vội vàng tìm kiếm, nàng phát hiện Bạch Hãn Triệt, “Đây là thiếu gia a. Mau vào, mau vào, chúng ta đều rất lo lắng, còn tưởng rằng ngươi cùng thiếu gia đã lạc đường. Ta đều đi ra nhìn nhìn vài lần.”

Bạch Hãn Triệt đần độn bị lão phu nhân kéo đi vào, hắn cảm thấy đôi chân như muốn nhũn ra, trong óc tất cả đều là: nơi này là nhà của phụ thân, nhà của phụ thân.

“Mọi người mau ra đây a. Trạng Nguyên đưa thiếu gia đến rồi. Mau ra đây gặp thiếu gia ” lão phu nhân nắm tay Bạch Hãn Triệt lớn giọng hô to, lập tức, mấy chục người từ trong phòng khắp bốn phía chạy ra. Bọn họ đều quen biết Văn Trạng Nguyên, đơn giản chào hắn một tiếng, sau đó đều dồn toàn bộ sự chú ý về phía Bạch Hãn Triệt.

“Thiếu gia, trang chủ hiện tại thân mình khoẻ?”

“Thiếu gia, ta làm cho ngươi một bàn đồ ăn, chờ đợi ngươi tới.”

“Thiếu gia, mau mau mau, trên đường chắc đói bụng rồi. Trước hết rửa sạch tay, rồi mời vào trong dùng bữa.”

“Thiếu gia, phòng ở từ sáng sớm ta đã thu thập cho ngài xong rồi, ngài sẽ ở gian phòng mà trước đây chính là phòng của trang chủ.”

“Thiếu gia. . . . . .”

Bị một đám người vây quanh, hỏi han ân cần, hỏi đông hỏi tây, Bạch Hãn Triệt không thể chống đỡ được. Trong lòng kích động làm cho hắn nói không ra lời, hắn không ngờ lại có thể tới nhà của phụ thân.

“Ta nói thúc thúc thẩm thẩm, ông nội, nãi nãi, bà nội, thiếu gia chỉ vừa mới đến, hãy còn mệt mỏi, các ngươi để cho hắn nghỉ ngơi trước một chút được không?” Văn Trạng Nguyên lên tiếng giải vây, “Có cái gì cần hỏi chờ cơm nước xong, hỏi lại cũng không muộn.”

“Đúng đúng, ăn cơm trước, ăn cơm trước.”

Một vị trưởng giả trong trang viện mở miệng, vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình, sau đó nắm tay Bạch Hãn Triệt đến gian phòng bên cạnh, một đám người lại chen chúc theo sau.

“Văn đại ca. . . . . . Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tiểu Tứ vẫn như cũ gãi gãi đầu không hiểu.

Văn Trạng Nguyên khó hiểu: “Lúc vào nhà ngươi không nhìn thấy tấm biển trên cửa sao?”

Tiểu Tứ sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: “Ta không biết chữ.”

“Nga.” Văn Trạng Nguyên đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền giải thích, “Nơi này là Bạch Gia Trang, là nhà của trang chủ. Lúc trước trang chủ chính là rời nơi này theo Hoàng Thượng đi kinh thành. Bất quá trang chủ lúc trước thân mình không tốt, sau đó lại mang thai điện hạ, nên không có trở về nữa.”

“Nguyên lai là nhà của Quốc Công a!” Tiểu Tứ sợ hãi than, rồi hắn mới biến sắc, kinh hoảng nhìn về phía người bên người, “Văn đại ca, ngươi chơi ăn gian!” Nhà của trang chủ, thiếu gia có lý nào lại không thích?

“Ha ha, Tiểu Tứ a ngươi thua rồi ” Văn Trạng Nguyên rung đùi đắc ý, “Nguyện đổ chịu thua, một tháng giặt xiêm y.”

“A ” Tiểu Tứ kêu thảm thiết.

Trên bàn cơm, tình cảnh lại trình diễn giống như thường ngày. Không có cái gì tôn ti trật tự, người của Bạch Gia Trang nhiệt tình tiếp đón Bạch Hãn Triệt, xem hắn như Thiếu chủ nhân, gấp cho hắn miếng rau, bới cho hắn chén cơm…, Bạch Hãn Triệt căn bản không có cơ hội nói chuyện, mà hắn cũng không có tinh lực để nói chuyện. Văn Trạng Nguyên đúng là đã cho hắn một niềm vui không gì sánh nổi, làm cho hắn chưa thể hoàn hồn. Tại nơi đây, hắn tựa hồ có thể ngửi được dược hương đặc biệt có trên người phụ thân, rồi lại tựa hồ có thể nhìn đến thân ảnh phụ thân.

Văn Trạng Nguyên cùng trưởng giả râu bạc dùng ánh mắt trao đổi gì đó, sau đó nhìn về phía hắn gật gật đầu, Văn Trạng Nguyên cười cười.

Trang chủ, tuy ngài không muốn thiếu gia biết nhiều lắm về chuyện quá khứ của ngài, nhưng tiểu nhân cho rằng, có một số việc không cần giấu giếm thiếu gia thì tốt hơn, thiếu gia kỳ thật rất giống ngài, đều rất kiên cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.