Tâm Thủy Dao

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

“Trạng Nguyên, tháng trước ta thu được thư tín của Danh Thuận. Hắn nói Tang Vận lại có thai, nhưng dường như là bởi vì chuyện của thiếu gia, hắn cùng hai vị điện hạ cãi nhau một trận, tức giận mà suýt nữa đẻ non, làm cho ta vô cùng sợ hãi. Việc này ngươi có biết không?”

Trưởng giả râu bạc, là Nhị thúc của Bạch Tang Vận, Bạch Mạnh Viễn ở trong phòng của mình hỏi.

“A? Trang chủ đẻ non?” Văn Trạng Nguyên kinh ngạc, “Ta không biết. Lúc ta cùng thiếu gia ra kinh, trang chủ còn rất tốt. Ta chỉ biết trang chủ đột nhiên lại có bầu thôi.”

“Ai. . . . . .” Bạch Mạnh Viễn vuốt vuốt hàm dài râu của mình, cảm thán nói, “Vừa nhìn thấy thiếu gia, có thể nhận ra ngay hắn là một đứa nhỏ tốt, nếu hắn không có xuất thân như vậy, cũng không đến nỗi chỉ có danh hiệu thiếu gia, ngay cả phong vị đều không có.”

“Thiếu gia không cần những thứ ấy.” Văn Trạng Nguyên không còn vẻ cợt nhả như ngày thường, nghiêm mặt nói, “Trước đây trang chủ từng cùng Hoàng Thượng nói qua, nhưng thiếu gia không cần. Nhị lão gia, lần này mang thiếu gia tới chỗ này là chủ ý của riêng ta. Thiếu gia ở trong cung bị Thái tử điện hạ cùng Vương gia làm cho chịu nhiều ủy khuất, trang chủ lệnh ta mang thiếu gia ra ngoài giải sầu, ta nghĩ thiếu gia nhất định thích nơi này. Trang chủ đối thiếu gia luôn yêu thương đến tận tâm khảm, thiếu gia đối trang chủ cũng là hiếu thuận đến cực điểm. Nếu không nói, ai cũng đều cho rằng thiếu gia là đứa con thân sinh của trang chủ.”

Bạch Mạnh Viễn điểm đầu: “Tang Vận là người có tâm địa Bồ Tát, người tốt ắt có hảo báo, tuy rằng nói là làm bạn ở bên cạnh Hoàng Thượng cùng Khuyết Dương, nhưng Tang Vận cũng vì bọn họ chịu nhiều khổ sở, nay được Hoàng Thượng chuyên sủng cũng không có gì đáng trách. Huống chi Khuyết Dương có thể được như hôm nay, cũng là nhờ Tang Vận. Ta tuy đã già, cũng không hồ đồ. Đứa nhỏ Tang Vận kia đáng giá được bọn họ yêu thương. Nếu không có Khuyết Dương ở bên cạnh hắn, ta còn thật lo lắng khi đem Tang Vận giao cho Hoàng Thượng.”

Văn Trạng Nguyên “xì” một tiếng cười rộ lên: “Nhị lão gia, trang chủ cùng Hoàng Thượng và Vương gia đã ở bên nhau hơn mười năm, tại sao tới giờ ngài mới nói lời này?”

“Ai. . . . . .” Bạch Mạnh Viễn lại thở dài, “Tang Vận lúc trước ở cùng với Hoàng Thượng và Khuyết Dương, không ít người nói xấu sau lưng, bọn họ đương nhiên không dám nói Hoàng Thượng, đều chỉ đổ hết lên người Tang Vận. Ta đau lòng thay hắn a, đối với Nhị thúc như ta, loại này nói sao cũng không tốt cùng hắn giảng. Nương của Tang Vận chết sớm, cũng không có tỷ muội. Tuy đã mười mấy năm, nhưng trong lòng ta vẫn luôn lo lắng cho hắn.”

Văn Trạng Nguyên lộ ra biểu tình kính nể, nói: “Nhị lão gia, nếu không ngài viết cho trang chủ phong thư, ta sẽ cho người mang về.”

“Không tốt không tốt.” Bạch Mạnh Viễn lắc đầu, “Ta nói nói với ngươi, đã nghĩ ngươi có cơ hội cùng thiếu gia đề đề. Xem bộ dáng kích động của thiếu gia đêm nay, ta đã biết hắn có bao nhiêu hiếu thuận với Tang Vận. Thái tử điện hạ cùng tiểu vương gia làm cho thiếu gia chịu ủy khuất, ta cũng có thể đoán được là đã xảy ra cớ sự gì. Ngươi nói với hắn, gần nhất là làm cho thiếu gia nghĩ thông một chút, thứ hai, hắn cùng Tang Vận thân phận quả thật cũng rất thích hợp. Thái tử cùng Vương gia nói những lời kia là không đúng.”

“Vâng, ta sẽ tìm cơ hội nói cùng với thiếu gia.” Văn Trạng Nguyên đem lời nói của Nhị lão gia chặt chẽ ghi tạc trong lòng, nghĩ nghĩ lại nói, “Nhị lão gia, trong khoảng thời gian ta mang thiếu gia đi Dĩnh Quang trấn, Thái tử điện hạ có tới, nói là thuận đường, nhưng ta đoán là đặc biệt vì thiếu gia mà đến. Thái tử điện hạ đối thiếu gia có thể nói là săn sóc tỉ mỉ, nhưng thiếu gia giống như đối Thái tử điện hạ rất kiêng dè. Trang chủ tuy rằng giận điện hạ cùng Vương gia, nhưng khẳng định cũng muốn bọn họ hảo hảo bên nhau, ta cũng đáp ứng điện hạ giúp hắn khuyên thiếu gia, nhưng tình trạng thiếu gia như bây giờ, ta thật không biết có nên khuyên giải hay không.”

“Khuyên, đương nhiên phải khuyên. Không chỉ phải khuyên, mà còn phải tận lực giúp điện hạ bọn họ. Tang Vận cùng Hoàng Thượng và Khuyết Dương được như ngày hôm nay, chính là đã trải qua sinh tử phong ba, cho nên Tang Vận chắc chắn cũng muốn nhìn thấy kết cục tốt đẹp giữa thiếu gia cùng hai vị điện hạ giống như hắn.”

“Ta đã biết, nhị lão gia.”

Suốt một đêm, hai người hàn huyên đến khuya, gà gáy, Văn Trạng Nguyên mới rời đi.

Ngay lúc Văn Trạng Nguyên cùng Bạch Mạnh Viễn ở trong phòng nói chuyện, Bạch Hãn Triệt sớm bị mọi người “đuổi” trở về phòng nghỉ tạm lại không thể nào đi vào giấc ngủ. Ở trong cung, tuy rằng hắn thường cùng phụ thân ngủ, nhưng lại không nghĩ tới có một ngày hắn có thể ngủ ở trong phòng mà quá khứ phụ thân đã từng ở.

Đây là văn chương mà phụ thân đã đọc qua . . . . . . ghế dựa mà phụ thân đã ngồi qua . . . . . . cây quạt phụ thân đã dùng qua . . . . . . cái chén mà phụ thân dùng để uống trà . . . . . . cái giường phụ thân đã ngủ qua. . . . . .

Trong phòng mỗi một thứ đồ vật, Bạch Hãn Triệt đều luyến tiếc rời tay. Từ trước, hắn sợ phụ thân không cần hắn, sợ phụ thân không thích hắn, hiện tại, ở trong phòng phụ thân, hắn mới khắc sâu cảm giác chính mình là đứa con của phụ thân.

“Triệt nhi, ngươi là đứa con thật tốt của phụ thân. Nhưng phụ thân không muốn ngươi quên cha mẹ chính mình. Triệt nhi, nương cùng cha ngươi mặc kệ bọn họ làm đúng hay sai, nhưng ngươi phải tin tưởng một chút, bọn họ là bởi vì yêu, mới sinh hạ ngươi.”

“Phụ thân, Triệt nhi chỉ cần phụ thân.”

Phụ thân có phải không cần Triệt nhi hay không? Hắn thật sợ hãi, ôm chặt phụ thân.

“Triệt nhi, đây là cha mẹ của ngươi, Triệt nhi hãy dập đầu lạy và gọi một tiếng cha mẹ.”

“Phụ thân, Triệt nhi là đứa con của phụ thân.”

Hắn khóc, hắn không phải nghiệt chủng, hắn có phụ thân, phụ thân của hắn là Bạch Tang Vận.

“Triệt nhi, ngươi là con của phụ thân, là đứa con tốt nhất của phụ thân.”

Cha. . . . . . Ngồi ở trên ghế, cẩn thận sờ qua cây bút mà phụ thân từng dùng qua, xem qua quyển sách, còn có nghiên mực. Con biết cha mẹ là yêu nhau mới có thể sinh hạ con, nhưng mười mấy năm qua, yêu thương con , chăm sóc con chính là cha, là ngài.

“Cha. . . . . .” Nằm sấp xuống bàn, nghĩ đến bộ dáng phụ thân đã ở trong này đọc sách cùng viết chữ, Bạch Hãn Triệt càng thêm tưởng niệm phụ thân ở kinh thành xa xôi.

“Hãn Triệt, ngươi không phải là thích phụ thân đúng không?! Ngươi không phải yêu phụ thân đúng không? !”

Bên tai vang lên lời chất vấn đêm đó của bọn họ, hắn lại nhịn không được toàn thân run rẩy.

Đêm đó, hắn lần đầu tiên đánh Vận Tranh. Một nửa là tức giận, một nửa là hoảng loạn. Phụ thân. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn sao dám đối phụ thân có loại tâm tư vũ nhục ghê tởm ấy.

Bạch Hãn Triệt, ngươi sợ, ngươi sợ người mà ngươi thích chính là phụ thân của ngươi.

“Không phải! Không phải!” Phụ thân là người mà hắn tối kính yêu, không có phụ thân sẽ không có hắn.

Bạch Hãn Triệt, ngươi nói dối, ngươi quả thật đối phụ thân có tâm tư xấu xa kia, bằng không ngươi vì sao đối với chuyện phụ thân có thai cảm thấy khổ sở?

“Không phải! Không phải!” Phụ thân có thai, sẽ rất nguy hiểm, hắn không thể, không thể mất đi phụ thân.

Bạch Hãn Triệt, vậy ngươi vì sao không thể nhận Vận Tranh cùng Vận Vanh? Vì sao sợ hãi bọn họ thân cận? Vì sao luôn nghĩ muốn bên cạnh phụ thân, mà không nghĩ đến bọn họ?

“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Bởi vì. . . . . .

Bạch Hãn Triệt, ngươi liền thừa nhận đi, ngươi yêu chính là phụ thân.

“Không phải. . . . . . Không phải. . . . . .” Hắn chính là thích dược hương trên người phụ thân, thích sự ấm áp của phụ thân, thích phụ thân đối hắn nói: Triệt nhi, ngươi là đứa con thật tốt của phụ thân. . . . . .” Cha. . . . . . Con. . . . . . Nên làm thế nào đây?

Ghé vào trên bàn, Bạch Hãn Triệt ở trong phòng phụ thân khóc rống. Khi hắn nghĩ đến Vận Tranh cùng Vận Vanh thật sự thích hắn, bọn họ lại ngang nhiên trước mặt hắn cùng người khác hoan ái lúc hắn biết phụ thân có thai, bọn họ hỏi hắn có phải thích phụ thân hay không lúc hắn hạ quyết tâm cả đời phụng dưỡng phụ thân sống hết quãng đời còn lại, bọn họ lại trở nên không hề giống với bọn họ trước đây, bọn họ vẫn là không buông tay. Hắn thật ngu ngốc, tâm nguyện duy nhất của hắn chính là không bị phụ thân vứt bỏ.

Yêu, yêu là cái gì? Chẳng lẽ người mà hắn yêu, thật là phụ thân?

Nếu là như vậy, nếu là nói vậy, hắn chỉ có thể nhảy xuống sông hoàng hà, mới có thể tẩy đi một thân tội nghiệt.

Bạch Hãn Triệt một đêm không ngủ, hắn nằm ở trên giường, trong lòng đầy lo sợ bất an, trong đầu tất cả đều là tình cảnh khi ở cùng với phụ thân.

Nếu có thể ở lại chỗ này, vĩnh viễn không quay về, thật là tốt biết bao nhiêu. Nơi này mỗi người đều nhiệt tình như vậy, tựa như hắn thật là thiếu gia, con của phụ thân. Không ai đàm luận thân thế của hắn, không ai xem thường hắn, không ai nghị luận chuyện của hắn cùng Vận Tranh và Vận Vanh , không ai. . . . . .

Cha mẹ là yêu nhau, hắn biết, nhưng cha mẹ bỏ chạy vì sao ngay cả hắn cũng không mang đi cùng? Lập tức, Bạch Hãn Triệt hung hăng gõ vào đầu mình, không thể, hắn không thể chết được. Nếu chết đi sẽ không được gặp phụ thân nữa.

Cứ như vậy hồ tư loạn nghĩ một buổi tối, thẳng đến trời gần sáng, Bạch Hãn Triệt mới chậm rãi ngủ.

. . . . . . . . . .

“Thiếu gia, ta nói với ngươi, trước kia a, Khuyết Vương gia đặc biệt thích đến trong rừng trúc này lấy măng cho trang chủ, còn hái một ít nấm.”

“Chúng ta đây hôm nay cũng đi lấy một ít măng, hái nấm đi.”

“Hảo.”

Bạch Hãn Triệt bắt đầu cúi đầu tìm kiếm măng, trước kia phụ thân cũng dẫn hắn đi tìm măng trong rừng trúc. Nghĩ đến phụ thân, Bạch Hãn Triệt vội vàng đi mau vài bước, từ đêm đó sau khi đã khóc, hắn cũng không dám nghĩ nhiều đến phụ thân, sợ suy nghĩ nhiều, sự tình liền thật sự là như vậy.

“A! ! Văn đại ca!”

Đột nhiên, cách đó không xa nghe được Tiểu Tứ thét chói tai. Bạch Hãn Triệt khẩn trương ngẩng đầu nhìn quanh quất, đã thấy Văn Trạng Nguyên vẻ mặt không bình thường chạy đi ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Bạch Hãn Triệt cũng chạy đến vội vàng hỏi.

“Thiếu gia, ngài đừng nhìn!”

Tiểu Tứ có phần lo sợ xoay người che ánh mắt Bạch Hãn Triệt lại, phía sau là thân thể của một nữ nhân, huyết nhục mơ hồ, tóc tai rũ rượi, không biết là chết hay sống.

“Sao lại là nữ nhân. . . . . .?” Tiểu Tứ vẫn che lấy hai mắt Bạch Hãn Triệt đem hắn mang đi, chán nản nói, “Thiếu gia, ngài trước đừng nhìn, sẽ làm cho ngươi sợ đó. Cứ để cho Văn đại ca bọn họ tra xem có phải còn sống hay không.”

“Không có việc gì, ta. . . . . . Không sợ.” Đi được hai bước, Bạch Hãn Triệt lấy tay của Tiểu Tứ xuống, hít sâu mấy hơi thở, “Tiểu Tứ, ta đi nhìn xem, ta không sợ.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ cũng hít sâu mấy hơi thở: “Hảo, Tiểu Tứ bồi thiếu gia cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.