Tâm Thủy Dao

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34

Xe ngựa đi được một ngày, trời đột nhiên mưa tầm tã. Tiểu Hổ lại có chút nóng lên, Bạch Hãn Triệt quyết định trước hết tìm chỗ ở, chờ tình trạng Tiểu Hổ chuyển biến tốt đẹp rồi mới tiếp tục lên đường. Bởi vì đang ở giữa đường, Trương Dũng cùng Văn Trạng Nguyên liền tìm một hộ nông gia. Không giống như lần trước, lần này hộ gia đình là một đôi vợ chồng, nam nhân họ Quan tên Vệ, Quan phu nhân có một nam hài mười tuổi, lại mới vừa sinh một nữ oa, sau khi nghe nói việc của Tiểu Hổ, lập tức đem Tiểu Hổ ôm vào trong ngực, cho nó cùng đứa nhỏ chính mình uống sữa.

“Tiểu Hổ ngủ rồi, đêm nay cứ cho nó ngủ cùng với tiểu nhi nữ đi, nếu đói bụng ta liền cho chúng cùng uống sữa.” Tiểu Hổ sau khi ăn no liền say ngủ, Quan đại tẩu ôm đứa con chính mình từ trong phòng đi ra.

“Quan đại tẩu, cám ơn ngươi.” Bạch Hãn Triệt đứng dậy nói lời cảm tạ, Quan đại tẩu vội vàng làm cho hắn ngồi xuống, thở dài, “Ai, người nhà giàu chính là thị phi nhiều. Giống chúng ta này cửa nhỏ nhà nghèo, tuy nói rằng cũng không phúc quý, nhưng nếu chăm chỉ làm việc, con trẻ còn có thể đến trường học chữ, ngày qua cũng tốt đẹp mĩ mãn, cũng không thể nói là khổ, nhưng có thể thoải mái sánh bằng tại nơi nhà giàu.”

“Cũng không đúng lắm đâu.” Hút hoàn tẩu thuốc Quan Vệ mở miệng, “Nhà giàu người ta, chú ý cái gì mà môn đăng hộ đối, khinh thường chúng ta người thường gia. Nữ nhân cũng liền thôi, vẫn là một nam tử, khẳng định là muốn làm khó dễ.”

Thiết Đầu hô: “Kì đại ca mới không thích vương gia đâu, khi đó Vương Hâm đại ca mỗi ngày đến tìm Kì đại ca, gửi cho Kì đại ca tình thi viết thật ướt át.”

Thằng nhóc vừa nói xong, mọi người trong phòng cười rộ lên, Văn Trạng Nguyên trêu ghẹo nói: “Ai nha, Thiết đại ca còn hiểu tình thi a.”

“Ha ha ha. . . . . .” Trương Dũng cùng mấy thị vệ cười lớn hơn nữa, mặt Thiết Đầu hồng lên, nói, “Là lúc Vương Hâm ca đọc cho Kì đại ca nghe, ta ở ngoài cửa sổ nghe được. . . . . .”

“Ngươi đúng là tiểu tử hư. Còn nhỏ tuổi đã dám nghe lén ngoài cửa sổ.” Văn Trạng Nguyên thói quen tính nhấc tay muốn đánh, Thiết Đầu ôm lấy đầu né tránh, lại rước lấy một trận cười vang.

Quan đại tẩu nói tiếp: “Cho dù không thể nhận cháu dâu chính mình là một nam tử, nhưng không thể ngay cả tôn tử cũng không nhìn a. Bạch Quốc Công xem như người thứ nhất của Huệ Diệu quốc lấy nam nhi sinh hạ ba đứa con. Này Thái tử điện hạ cùng hai vị Vương gia lúc đó chẳng phải hảo hảo sao? Nghe nói Thái tử điện hạ không thua đương kim hoàng thượng đâu. Hoàng Thượng đối Quốc Công thật tốt, chúng ta đều hâm mộ. Kia Vương lão thái thái có thể nào ngay cả Thái tử cùng Vương gia cũng không để vào mắt?”

“Đã nói mà. Chiếu theo ý này, nếu Thái tử điện hạ hoặc Vương gia đi vương gia trang bọn họ, vương lão thái thái này chắc gì bằng lòng gặp đâu.” Quan Vệ phụ hoạ nói. Những người khác không khỏi nhìn về phía Bạch Hãn Triệt.

Lúc này, nha đầu lanh mồm lanh miệng nói: “Bạch Quốc Công là phụ thân của Bạch lão gia. Bạch lão gia nhất định có thể lấy lại công đạo cho Kì đại ca cùng Tiểu Hổ!”

Tẩu thuốc trên tay Quan Vệ rớt xuống, động tác chụp con gái của Quan đại tẩu ngừng lại. Bạch Hãn Triệt thoáng xấu hổ đối hai người cười cười, hắn nguyên bản tính giấu giếm thân phận không nói.

Kinh thành, hoàng cung

Nhìn tín Bạch Hãn Triệt gửi về, Bạch Tang Vận hơi hơi nhíu mày, làm cho nam tử đối diện đang hoạ tranh cho hắn dừng bút.

“Quốc Công? Xảy ra chuyện gì?” Trầm Hành Chi buông bút, hỏi.

Bạch Tang Vận đứng lên buồn bã nói: “Hành Chi, theo ta ra ngoài một chút đi.” Không cho người trong phòng phụ trách giám thị Trầm Hành Chi theo, Bạch Tang Vận đi ra ngoài.

“Vâng!” Buông tay áo, Trầm Hành Chi đi theo phía sau Bạch Tang Vận.

“Triệt nhi gởi thư.” Bạch Tang Vận chủ động mở miệng, “Dọc theo đường đi, Triệt nhi gặp rất nhiều sự, tuy nói có thời điểm kinh hoảng, nhưng Triệt nhi thật kiên cường, đi một bước học được nên giải quyết như thế nào, thay đổi như thế nào, điều này làm cho ta thật vui mừng, cũng thật cao hứng.”

“Thế Quốc Công lại vì sao mà phiền não?” Trầm Hành Chi hỏi. Hôm nay là ngày hắn tiến cung vẽ tranh cho người này, Hoàng Thượng cùng Khuyết vương không ở đây, người này lại nguyện ý nói cùng hắn, hắn cảm thấy cuộc đời này không uổng.

Đỡ lấy bụng đã hơn năm tháng, Bạch Tang Vận thong thả bước đi, trong lòng trầm buồn.

“Hành Chi. . . . . . Đối với chuyện nam nhân sản tử, ngươi nghĩ như thế nào?”

Vấn đề này làm cho Trầm Hành Chi kinh ngạc, đây là việc mà lúc trước hắn cực kỳ khinh thường, chẳng qua sau một thời gian, hắn đã vì ý tưởng của một người mà cải biến.

Châm chước một phen, Trầm Hành Chi nói: “Lúc đầu nghĩ đến, nam tử là mệnh dương, nên là một người đỉnh thiên lập địa, không nên giống nữ tử, làm việc truyền lại hương khói. . . . . . Nhưng hiện giờ nghĩ đến, cũng cực kỳ nông cạn, Hành Chi xấu hổ. Âm dương điều hoà cũng tốt, dương dương cùng hấp cũng thế, đều trốn không khỏi chữ ‘ tâm ’. Tâm như thiên địa, không thể cưỡng cầu, phàm là thật tình thích, không vì tư dục, không vì tiết ngoạn, nên dung hoà thiên địa, dung hoà thế tục. Nếu lúc này việc làm kia có thể kéo dài ‘ tâm ’ người, càng có thể nói tình yêu ấy là thập toàn thập mỹ.”

Đôi mày Bạch Tang Vận dần dần giãn mở: “Triệt nhi gặp được một chuyện. Một nam tử vì trượng phu sinh hạ đứa nhỏ, nhưng không cách nào dung hoà phu gia, chỉ vì đứa nhỏ kia không phải do nữ tử sở sinh, bị coi là điềm xấu. Hành Chi. . . . . . Năm đó Hoài Diệp vô hậu, hắn lại không lòng dạ nào, tương phùng gặp được Thượng Quan, ta mới có ba người Vận Tranh bọn họ. Khi đó. . . . . . Chỉ là nghĩ muốn lưu lại cho Hoài Diệp hậu thế, không thể chặt đứt huyết mạch hoàng thất, cũng không muốn nhìn hắn làm việc không muốn, đi tìm người khác, là vì đứa nhỏ. Này không chỉ sẽ làm bị thương Hoài Diệp, cũng sẽ bị thương vị nữ tử kia. Ta chưa bao giờ nghĩ tới, việc làm đó của mình đối người khác mang đến loại ảnh hưởng nào, sẽ làm người khác đối đãi Vận Tranh, Vận Vanh cùng Tích Tứ ra sao, còn có. . . . . . Tương lai, bọn họ sẽ gian nan thế nào? Có người nào thành tâm đối đãi bọn họ hay không? Vô luận là bằng hữu hay là đại thần trong triều. . . . . .” Bạch Tang Vận ngừng lại, chậm rãi sờ bụng, hắn sống trong cung nhiều năm, suy nghĩ việc càng ngày càng ít, cứ thế xem nhẹ đứa nhỏ là từ trong bụng hắn đi ra, bọn họ. . . . . . không có nương.

Trầm Hành Chi quỳ xuống, làm cho Bạch Tang Vận hoảng sợ, vội vàng đi dìu hắn, hắn lại tránh đi, thật sâu cúi đầu một cái.

“Hành Chi. . . . . . Ngươi mau đứng lên.” Bạch Tang Vận không thể khom người, nóng nảy.

Khái hoàn đầu, Trầm Hành Chi quỳ nói: “Quốc Công, lời nói của Hành Chi hôm nay mặc dù không dám nói có thể thay phần lớn người trong thiên hạ hoặc tất cả thần tử trong triều, nhưng thần dám cam đoan, sẽ có tám phần người bên ngoài đồng ý với thần. Quốc Công, ngài ở trong cung đã lâu, có lẽ không biết, dũng khí cùng sự kiên cường của ngài sớm truyền khắp cả Huệ Diệu thậm chí khắp thiên hạ. Nguyên nhân chính là vì Quốc công, quốc quân Trạch Yên Quốc mới có thể có được Thái tử tối thuần khiết huyết thống nguyênnhân chính là vì Quốc công, bọn nam tử mến nhau mới có thể có đứa con, kết tinh tình yêu của họ.”

Bạch Tang Vận chậm rãi ngồi xổm xuống, đem Trầm Hành Chi kéo đứng lên. Đối phương nắm tay hắn tiếp tục nói: “Quốc Công, ngài đem dũng khí cùng kiên cường của ngài truyền cho người khác, làm cho bọn họ có thể đường đường chính chính đi dưới quang thiên, cho thấy tự thân, không cần nao núng hoảng sợ, không cần che che lấp giấu, không cần bởi vì muốn có con nối dòng mà lấy người mà mình không hề yêu thương, cả đời thống khổ. Quốc Công, nam tử như thế nào mới có thể vì người còn lại mà sinh hạ đứa nhỏ? Kia nhất định là yêu tới cực hạn rồi, nhất định là tình cảm đã khắc thật sâu vào trong tim rồi. Có bao nhiêu nam tử, bọn họ có thể cùng một nửa còn lại của mình sống đến đầu bạc răng long, không phải trải qua nỗi đau đớn khổ sở khi sinh nở mà phần đông nữ tử vẫn chịu? Quốc Công lúc đó chẳng phải có Hoàng Thượng cùng Vương gia yêu thương sao? Quốc Công há có thể hoài nghi chính mình?”

Trong mắt Bạch Tang Vận là cảm động, là cảm kích, hắn lần đầu tiên không e dè gắt gao cầm lấy tay Trầm Hành Chi ── đây là tri kỷ của hắn, là bằng hữu của hắn.

“Quốc Công. . . . . . Thái tử điện hạ cùng Vương gia ngài càng không cần quan tâm. Trong triều các đại thần đối Thái tử điện hạ cùng Vương gia đều là tâm phục khẩu phục, làm sao có thể vì bọn họ là do Quốc Công sinh ra mà có lòng kiêng dè? Nếu đúng là như thế, Thái tử điện hạ cùng Vương gia cũng sẽ không có tâm tư ra kinh nhìn thiếu gia, chắc chắn cả ngày vì thế sự ưu phiền, Quốc Công có từng nghe qua, hoặc từng thấy qua?” Gắt gao nắm chặt bàn tay kia, Trầm Hành Chi trấn an nam tử trước mặt này, người mà ở trong lòng hắn là đệ nhất mỹ nam nhân của Huệ Diệu, cũng là nam tử hắn cả đời yêu nhất. Hắn không thương nam tử, lại duy độc yêu thương người mà hắn chỉ có thể đứng xa để nhìn, để nhớ.

“Hành Chi, cám ơn ngươi. Ta biết, cho ngươi ở chỗ sâu trong triều đình là uỷ khuất ngươi. Ngươi vốn là người tài, hiện giờ chẳng những không được tiến thân quan trường, mà lúc nào cũng bị hai người kia làm khó dễ.” Bạch Tang Vận thật tình nói, hai người kia đối người này thuỷ chung không thể tiêu tan.

Trầm Hành Chi lắc đầu, cười nói: “Chỉ cần Hoàng Thượng cùng Vương gia có thể ngẫu nhiên cho phép thần tiến cung vì Quốc công vẽ tranh, thần cho dù có chịu nhiều uỷ khuất cũng đáng.” Nói xong, hắn sắc mặt một chỉnh, nghiêm túc nói: “Bất quá Quốc Công nên vì thần làm chủ, trong nhà thần luân phiên vài lần gặp nạn, còn tiếp tục như vậy, thần vì Quốc công hoạ tranh đều bị điện hạ trộm sạch, điều này thật làm cho thần đêm không thể ngủ, thật không biết vị nể a.”

Bạch Tang Vận cười rộ lên, trấn an nói: “Chờ Vận Tranh cùng Vận Vanh trở lại, ta sẽ trách phạt bọn họ. Bất quá, người làm cha này trước mắt duy nhất có thể bồi thường chính là cho ngươi tiến cung nhiều một chút.”

“Thần đa tạ Quốc Công.” Buông tay, Trầm Hành Chi cúi đầu nói lời cảm tạ, tay người này so với mười mấy năm trước không có gì biến hóa. . . . . .

“Được rồi, trở về đi. Bức tranh hoàn thành sớm ngày nào, cũng có thể sớm đưa cho Triệt nhi ngày ấy.” Bạch Tang Vận xoay người, Trầm Hành Chi ở phía sau hắn, chăm chú nhìn bóng dáng hắn.

Sau khi biết được thân phận Bạch Hãn Triệt, Quan vệ cùng phu nhân liền trước sau bận rộn, cung kính hầu hạ Bạch Hãn Triệt, lại giết gà mổ vịt, nếu không phải Bạch Hãn Triệt khuyên nửa ngày, bọn họ ngay cả tiểu trư mới sinh không quá mấy tháng cũng muốn đem làm thịt. Quan đại tẩu lại đem phòng ngủ của nàng cùng phu quân thu dọn cùng quét tước một lần, thay tân đệm chăn vào lễ mừng năm mới có thể dùng, căn bản không để ý Bạch Hãn Triệt phản đối, làm cho Bạch Hãn Triệt buồn rầu rất nhiều, lại liên tiếp hướng Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên cầu cứu.

Trên bàn cơm, Quan vệ cùng Quan đại tẩu cũng không lấy đũa, chính là tiếp đón Bạch Hãn Triệt ăn.

“Bạch lão gia, đồ ăn trong nhà thật sự không ngon lắm, ngài cũng đừng ghét bỏ a.”

“Bạch lão gia, đây là sơn khuẩn (một loại nấm rừng) được hái từ trên núi xuống, rất thơm, ngài ở trong cung nhất định chưa được dùng qua, ngài nếm thử một chút đi.”

“Bạch lão gia, phòng ở ta đã thu thập sạch sẽ cho ngài. Ngày mai sáng sớm, ta sẽ lên thôn trấn mua cho Bạch lão gia tân đệm giường khác, Bạch lão gia trước chấp nhận một đêm.”

Đem chiếc đũa buông, Bạch Hãn Triệt “không thể nhịn được nữa” mở miệng: “Quan đại ca, Quan đại tẩu, nếu các ngươi vẫn khách khí như vậy, chúng ta đêm nay sẽ rời đi.”

“Bạch lão gia!” Hai người vừa nghe, gấp đến độ định quỳ xuống. Bị Văn Trạng Nguyên cùng Trương Dũng đè lại.

“Quan đại ca, ta không phải lão gia gì cả. Cha ta tuy là Quốc Công, nhưng ta chỉ là Bạch Hãn Triệt. Ta lần này đi ra ngoài cũng chỉ là chung quanh du ngoạn, các ngươi không cần đem ta trở thành lão gia gì đó. Nếu các ngươi không chê, liền gọi ta là Bạch lão đệ thôi. Phụ thân nếu biết, chắc chắn sẽ rất cao hứng.” Bạch Hãn Triệt buồn rầu nói, rồi mới cầm chén đẩy dời đi, “Quan đại ca, Quan đại tẩu, các ngươi không cần vì chúng ta cố ý làm đồ ăn cầu kì như thế này. Các ngươi ăn cái gì, chúng ta liền ăn cái đó. Thiết Đầu bọn họ rất thích ăn mấy món này, vậy thì bàn đồ ăn này coi như ta mua hạ.”

“Điều này sao có thể? !” Hai người có chút bối rối.

“Quan đại ca, Quan đại tẩu, ” Tiểu Tứ mở miệng, đem một thỏi bạc phóng tới trên bàn, cười nói, “Các ngươi a, cũng đừng khó xử thiếu gia nhà chúng ta. Thiếu gia nhà chúng ta chịu không nổi thế này đâu, các ngươi nếu quá khách khí, thiếu gia sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Bạc này các ngươi cứ nhận lấy, chúng ta đem bàn ăn ngon này cùng nhau ăn. Sau khi ăn xong, Quan đại ca, Quan đại tẩu không được kêu thiếu gia là Bạch lão gia nữa.”

“Đúng đúng, ” Văn Trạng Nguyên nói tiếp, “Không cần lại khó xử thiếu gia nhà chúng ta nữa, các ngươi thấy thiếu gia đều ăn không vô.” Rồi hắn đối bốn đứa nhỏ nói, “Còn có các ngươi, sau này kêu Bạch đại ca, không được kêu Bạch lão gia, biết không? Mọi người gọi là lão gia, thiếu gia nhà chúng ta còn chưa thành thân a.” Lời nói này làm cho mặt Bạch Hãn Triệt liền nóng lên.

“Nhưng Bạch lão gia chính là Bạch lão gia a.” Nha đầu quy củ nói, ngồi ở bên cạnh nàng, Bạch Hãn Triệt ôm nàng nói, “Nha đầu, ta không phải lão gia, ngươi bảo ta Bạch đại ca, tựa như ngươi gọi Kì đại ca vậy.”

Nha đầu ngửa đầu tôn kính nhìn Bạch Hãn Triệt, đây là đứa con đâu của Bạch Quốc Công, Bạch Quốc Công. . . . . . Là hoàng hậu a.

“Bạch đại ca. . . . . .” Nha đầu không mở miệng, Đồng Đồng ngồi ở phía bên phải hắn mở miệng, ánh mắt nhìn chăm chú đầy bàn đồ ăn, nuốt nuốt nước miếng hỏi, “Lúc nào mới có thể ăn? Ta rất đói.” Tiếp theo, bụng hắn bắt đầu kêu lên, thập phần hợp với tình hình.

Người trên cùng một bàn biểu tình khác nhau, Bạch Hãn Triệt hơi hơi sửng sốt, sau đó giơ đũa lên: “Ăn đi, ta cũng đói bụng. Sơn khuẩn này dường như ăn ngon lắm.”

“Ân, ta nghe thấy rất thơm.” Đồng Đồng là người thứ nhất động đũa gấp lấy một miếng sơn khuẩn hầm gà, hoàn toàn không có lễ nghi nói.

“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ.” Vỗ vỗ nha đầu, Bạch Hãn Triệt gắp đồ ăn cho Quan đại ca cùng Quan đại tẩu, lại gắp cho đứa con lớn nhất trong năm đứa nhỏ của Quan gia đầy chén thức ăn, mới cúi đầu bắt đầu ăn. Bọn nhỏ lập tức động đũa, Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên cùng đám người Trương Dũng cũng không kiêng dè , bắt đầu ăn. Hồi lâu sau, khi món ngon nhất trên bàn là sơn khuẩn hầm gà bị Đồng Đồng một người ăn xong, Quan đại ca cùng Quan đại tẩu mới lặng yên cầm lấy bát, vui sướng kích động cùng ăn.

Bởi vì phòng ở hữu hạn, Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng một cái ốc. Ngủ thẳng nửa đêm, mơ mơ màng màng Bạch Hãn Triệt cảm giác người bên cạnh xuống giường. Hắn không tỉnh, trở thân tiếp tục ngủ. Nhưng đang ngủ hắn mới cảm thấy có chút không đúng, miễn cưỡng mở mắt. Đồng Đồng ngủ ở bên cạnh hắn không thấy, bên ngoài có tiếng vang, Bạch Hãn Triệt phủ thêm áo khoác, liền theo ánh trăng ngoài phòng xuống giường.

Theo phía phát ra tiếng động, Bạch Hãn Triệt đi vào phòng bếp, thấy Đồng Đồng đang cầm nến tại trù phòng tìm đồ vật này nọ. Hắn ra tiếng: “Đồng Đồng?”

“A!” Bị hoảng sợ Đồng Đồng mạnh xoay người, vừa thấy là Bạch Hãn Triệt, hắn ôm ngực thở phào, “Bạch đại ca. . . . . . Ta làm ngươi tỉnh giấc?”

“Đang tìm cái gì vậy?” Bạch Hãn Triệt xoa xoa hai mắt tiến lên, Đồng Đồng cúi đầu, qua nửa ngày mới mở miệng, “Ta. . . . . . Đói bụng. . . . . .”

“Đói bụng?” Bạch Hãn Triệt kinh ngạc không thôi, Đồng Đồng buổi tối chính là ăn không ít đâu, hắn không thường ăn thịt, thế nhưng Đồng Đồng lại ăn rất nhiều thịt.

“Ân.” Đồng Đồng xấu hổ ngẩng đầu, trong đôi mắt to là uỷ khuất cùng khó hiểu, “Mấy ngày nay luôn muốn ăn. . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Ta. . . . . . Ta là không phải bị bệnh. . . . . .” Hắn trước kia lượng cơm ăn rất ít.

Bạch Hãn Triệt tiếp nhận ngọn nến trong tay Đồng Đồng, phóng tới một bên, nói: “Đồng Đồng còn nhỏ, thân mình còn tiếp tục lớn, đói bụng là thật bình thường. Đến, đưa tay cho ta, ta xem mạch cho ngươi.”

Đồng Đồng đem tay trái tới, tín nhiệm nhìn Bạch Hãn Triệt.

Nắm lấy cổ tay Đồng Đồng, Bạch Hãn Triệt cẩn thận tham mạch, qua một lát, hắn khiếp sợ nhìn về phía Đồng Đồng, càng làm Đồng Đồng hoảng sợ, hắn sắp khóc: “Bạch đại ca? Ta. . . . . . Ta là không phải bị bệnh?” Nương chính là bị bệnh, rồi sau đó cũng chưa tỉnh lại.

“Đừng khóc, Đồng Đồng. . . . . .” Bạch Hãn Triệt áp chế kinh ngạc trong lòng, miễn cưỡng cười nói, “Ngươi không bệnh, bệnh gì đều không có. Đồng Đồng. . . . . .” Há miệng thở dốc, Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ vòng vo nói, “Ta giúp ngươi tìm thức ăn, ngươi trở về nằm đi.”

Đồng Đồng lắc đầu, mắt to chứa đầy thuỷ khí.

“Bạch đại ca. . . . . . Ta thật sự không bệnh?”

“Không có. Ngươi phải tin tưởng y thuật của ta.” Bạch Hãn Triệt trấn an sờ sờ đầu của hắn, thấp giọng nói, “Đồng Đồng, ngươi trở về nằm đi, ta lộng thức ăn cho ngươi, mấy ngày nay. . . . . . Không cần ăn đồ nguội, đối với bụng ngươi không tốt.”

“Ân.” Vừa nghe chính mình không có sinh bệnh, Đồng Đồng yên tâm , “Bạch đại ca, ta và ngươi cùng nhau.”

“Không cần.” Bạch Hãn Triệt vội vàng nói, rồi mới đem hắn đẩy ra bên ngoài, “Trở về hảo hảo nằm nghỉ, nghe lời.”

“Nga.” Quay đầu lại nhìn Hãn Triệt lần nữa, Đồng Đồng đi rồi.

Hắn vừa đi, Bạch Hãn Triệt tươi cười liền đình chỉ, sao lại như vậy. . . . . . Đồng Đồng cư nhiên có bầu hơn một tháng! Đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Đồng Đồng đi ra? Bạch Hãn Triệt cảm thấy chính mình lần này ly kinh, có lẽ thật là khảo nghiệm mà ông trời đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.