Tâm Thủy Dao

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37

“Lạnh. . . . . .”

Trên người ngày một nặng, tựa hồ là đã được đắp thêm chăn. Bên tai có thanh âm của Tiểu Tứ, còn có Đồng Đồng. . . . . . Trạng Nguyên. . . . . .

Có người sờ trán, bắt mạch cho hắn, là ai? Phụ thân. . . . . . Không phải phụ thân. . . . . . Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . .

“Tôn thầy thuốc, thiếu gia nhà của ta ra sao, đang nói chuyện với ngươi a.”

Tiểu Tứ lo lắng bất yên, thấy thiếu gia khổ sở như vậy, hắn muốn khóc.

“Bạch đại ca. . . . . .” Đồng Đồng đứng ở bên đầu giường, nước mắt lưng tròng.

Thu hồi thủ, đem cánh tay Bạch Hãn Triệt thả lại vào trong chăn, Tôn Hạo Lâm đứng dậy đến bên cạnh bàn, viết phương thuốc.

“Bạch công tử là mệt nhọc quá độ, lại bị nhiễm phong hàn, bởi vậy mới có thể sốt cao không lùi. Hơn nữa hắn có chút tâm tư tích tụ, cộng thêm một đường bôn ba chưa được điều dưỡng tốt lắm, mấy ngày nay phải đặc biệt cẩn thận, nếu sốt cao liên tục không lùi, Bạch công tử sẽ có nguy hiểm.”

“A? !” Tiểu Tứ vừa nghe, lệ tràn ra, “Tôn thầy thuốc, ngài nhất định phải cứu cứu thiếu gia, cứu thiếu gia nhà của ta. . . . . .” Tiểu Tứ khóc lên.

“Tiểu Tứ.” Văn Trạng Nguyên đem hắn kéo đến bên cạnh, đối Tôn Hạo Lâm nói, “Tôn thầy thuốc, ngài cần cái gì cứ việc phân phó, cho dù là long can phượng đảm, chỉ cần có thể trị hảo thiếu gia.”

Tôn Hạo Lâm thản nhiên nhìn Văn Trạng Nguyên liếc mắt một cái: “Long can phượng đảm ta không cần đến, ta chỉ muốn các ngươi tin ta, đừng nhúc nhích bất động ngay tại nơi này khóc lóc sướt mướt nữa. Bạch công tử lại không chết được.”

Tiểu Tứ lập tức ngừng khóc, mặt trướng đỏ bừng, Văn Trạng Nguyên cũng là một ngụm ác khí nghẹn trong đầu, muốn phát cũng không dám phát.

“Chiếu theo đơn thuốc của ta mà đi hốt dược, rồi cho phòng bếp chuẩn bị mấy thùng nước nóng, ta trước hết phải đem nội hoả của hắn bức ra ngoài.”

Đem ra giao cho Văn Trạng Nguyên, Tôn Hạo Lâm đi đến bên giường, lại sờ lên trán Bạch Hãn Triệt. Trong phòng còn vài người, trong đó có lão bản Lý

Ân, thiếu chút nữa đã hô lên: “Không được sờ!” Ngoài ra còn có Đồng Đồng cái gì cũng không biết.

“Các ngươi đều đi ra ngoài, ta phải giúp Bạch công tử thi châm trước.”

“Ta muốn lưu lại.”

Tiểu Tứ lập tức nói, kiên quyết không chịu để hắn ở một mình cùng thiếu gia.

“Đi ra ngoài!” Tôn Hạo Lâm sắc mặt trầm xuống.

Lý Ân vội vàng nói: “Tôn thầy thuốc, thiếu gia nhà chúng ta thân phận bất đồng, vì tránh sau này chúng ta đều gặp phiền toái, ngươi nên cho một người ở lại nơi này.”

Tôn Hạo Lâm con ngươi tối sầm, hắn nhìn về phía những người đang không ngừng nói lời vô nghĩa, qua một lát nói: “Cũng có thể, nhưng nếu gây trở ngại đến việc thi châm của ta, ta tuyệt không khách khí.”

“Ngươi chỉ cần không động thủ động cước gì đó không đúng đối với thiếu gia nhà chúng ta, ta khẳng định sẽ không trở ngại cho ngươi.” Tiểu Tứ không chút khách khí đánh trả, rồi mặc cho Tôn Hạo Lâm đang không khỏi hờn giận, hắn đi đến bên giường, một bộ thề sống chết bảo hộ sự trong sạch của thiếu gia. Tôn Hạo Lâm không khỏi nhìn Bạch Hãn Triệt một lúc lâu.

Những người khác đều đi ra ngoài, Tôn Hạo Lâm đối Tiểu Tứ như hổ rình mồi nói: “Ta là lang y, trị bệnh cứu người khó tránh khỏi động chạm đến bệnh nhân, thiếu gia nhà các ngươi cũng là lang y, ngươi nên rõ ràng mới đúng. Đừng nói thiếu gia nhà ngươi là nam tử, cho dù là nữ tử, nên bính ta cũng sẽ bính.” Nói xong, y ở bên giường ngồi xuống, lấy ra ngân châm, xốc lên chăn trên người Bạch Hãn Triệt, rồi thân thủ mở ra vạt áo của hắn.

“Ngươi muốn làm cái gì? !” Tiểu Tứ đè lại tay của Tôn Hạo Lâm.

“Ta nói ta muốn thi châm cho hắn.” Tôn Hạo Lâm xuất ra một cây châm liền hướng trên tay Tiểu Tứ đâm xuống, Tiểu Tứ bị đau lập tức né tránh.

Tôn Hạo Lâm không kiên nhẫn: “Có thể nào ta sẽ phi lễ thiếu gia nhà ngươi chứ? Thật sự là không hiểu chuyện!”

“Ta đến làm, ngươi đừng bính thiếu gia nhà của ta!” Tiểu Tứ xoa xoa chỗ bị đau, vuốt ve tay Tôn Hạo Lâm.

Tôn Hạo Lâm bị hành động của đối phương chọc cho tức giận trong lòng, nhưng giờ phút này cứu người quan trọng hơn, y cắn răng nói: “Đem y phục của hắn toàn bộ cởi.”

Tiểu Tứ cởi áo thiếu gia, thấy Tôn Hạo Lâm cởi giày chuẩn bị lên giường, nóng nảy. Đột nhiên, đối phương một cái lắc mình chuyển tới phía sau hắn, hắn chỉ cảm thấy nơi cổ đau xót, trên người tê rần, phút chốc cả người đều không thể động đậy.

Cuối cùng giải quyết xong phiền toái, Tôn Hạo Lâm lên giường, đem Bạch Hãn Triệt đỡ ngồi dậy, trong lúc Tiểu Tứ lòng nóng như lửa đốt, tức giận đến phát run, y một tay ôm lấy Bạch Hãn Triệt, một tay lấy châm.

“Thiếu gia. . . . . .” Tiểu Tứ ở trong lòng thầm kêu, người nọ cư nhiên sờ thiếu gia!

Bạch Hãn Triệt cảm thấy ngực như có đoàn hoả đang thiêu đốt, vừa vặn lại cảm thấy lạnh làm cho hắn phát run, hắn tựa hồ đều có thể nghe được thanh âm khớp hàm chính mình đánh vào nhau. Có người ôm hắn, lòng bàn tay thật ấm áp, đoàn hoả trước ngực kia tựa hồ dần dần tiêu thất.

“Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . .”

Đang ở hậu bối Bạch Hãn Triệt thi châm, Tôn Hạo Lâm nghe được những lời vô nghĩa cực thấp này, y hơi hơi dừng lại, tiếp theo không chút do dự đem một cây châm đâm vào lưng Bạch Hãn Triệt. Tiểu Tứ ở bên giường nhìn mà lo lắng, nước mắt càng không ngừng rơi xuống, hắn không có bảo vệ tốt sự trong sạch của thiếu gia.

“Nôn”

Một lát sau, Bạch Hãn Triệt đột nhiên ói ra một ngụm tụ huyết, Tiểu Tứ khóc càng hung.

“Tốt lắm, đừng khóc, khẩu huyết này nhổ ra, có nghĩa tích tụ hờn dỗi trong lòng thiếu gia nhà ngươi cũng đã nhổ ra rồi.” Thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Tiểu Tứ khi khóc, Tôn Hạo Lâm hảo tâm giải thích.

Lúc này, cửa ở gian ngoài đột nhiên bị người đá văng ra, Tôn Hạo Lâm vừa muốn mắng chửi, chợt nghe lưỡng đạo thanh âm cực kỳ lo lắng tiến vào.

“Hãn Triệt!”

Chỉ thấy hai nam tử nhanh như chớp, y phục dơ bẩn vọt vào. Hai người vừa thấy Tiểu Tứ không nhúc nhích đang khóc, lại nhìn thấy Tôn Hạo Lâm đang ôm Bạch Hãn Triệt với nửa thân trên trần trụi, lập tức rút kiếm ra.

“Chủ tử!”

“Điện hạ!”

Nếu không phải Lý Ân cùng Văn Trạng Nguyên đi theo phía sau bọn họ ngăn lại, Tôn Hạo Lâm bất đắc dĩ không thể buông tay không bị chém chết, cũng sẽ bị mất cánh tay rồi.

“Hắn là ai vậy? !” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh hai tròng mắt bốc hoả hỏi, rồi quay sang Tôn Hạo Lâm sẳng giọng quát, “Buông Hãn Triệt ra!”

Văn Trạng Nguyên gọi người kia là điện hạ, làm cho Tôn Hạo Lâm đoán được thân phận hai người. Hắn bình tĩnh nhìn hai người, nói: “Điện hạ muốn xử trí ta như thế nào, Tôn mỗ tuyệt nhiên không phản kháng. Nhưng Bạch công tử đang bệnh, Tôn mỗ nhất định phải trị.”

Nói xong, hắn thuận tay nhẹ nhàng xoay tròn kim châm trên lưng Bạch Hãn Triệt, Bạch Hãn Triệt lại ói ra một ngụm tụ huyết đỏ sậm.

“Hãn Triệt!” Bỏ lại kiếm, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh gấp đến độ vọt tới bên giường. Tôn Hạo Lâm chờ bọn họ tiếp được Bạch Hãn Triệt, nháy mắt buông ra cái tay đang ôm vào bên hông hắn.

“Hãn Triệt hắn xảy ra chuyện gì? Sao lại bị ói ra máu!” Ôm Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh tạm thời gác chuyện xử trí Tôn Hạo Lâm sang một bên.

“Bạch công tử trong lòng có sự, tích ở trong lòng, đem tụ huyết này nhổ ra thì tốt rồi.” Tôn Hạo Lâm chậm rãi nói, rồi mới động thủ rút châm. Nghe xong lời hắn nói, trong mắt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh hiện lên áy náy cùng tự trách.

“Chữa khỏi Hãn Triệt, bản cung tha cho ngươi một mạng.” Lưu Vận Tranh âm thanh lạnh lùng nói. Lam Vận Vanh cũng cẩn thận lau đi vết máu bên miệng Bạch Hãn Triệt.

Tôn Hạo Lâm ôn hoà nói: “Thảo dân tạ ơn Thái tử điện hạ chi ân không giết.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhìn hắn vài lần.

“Tôn thầy thuốc, ngươi làm gì Tiểu Tứ thế này?” Bên này, Văn Trạng Nguyên phát hiện Tiểu Tứ không đúng, giận dữ hỏi.

Tôn Hạo Lâm ngay cả giải thích cũng lười. Bạt xong châm, xuống giường mặc hài, đi đến bên cạnh Tiểu Tứ, ở cảnh hậu hắn đâm một châm rồi bước đi. Tiểu Tứ mãnh khụ một tiếng, lại năng động.

“Điện hạ. . . . . . Vương gia. . . . . . Nô tài đáng chết, nô tài không có bảo vệ tốt thiếu gia.” Tiểu Tứ khóc lóc quỳ xuống, Lam Vận Vanh mở miệng, “Các ngươi đều đi xuống đi, việc này ta không trách ngươi.”

“Tạ ơn Thái tử điện hạ, tạ ơn Vương gia. . . . . .” Tiểu Tứ còn khóc bị Văn Trạng Nguyên mang đi.

Phòng trong thanh tịnh, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đem Bạch Hãn Triệt nằm xuống cẩn thận, lấy chăn đắp hắn thật kỹ lưỡng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hai người lại mắng chính mình.

Trở lại trong phòng chính mình, Tôn Hạo Lâm lộ ra suy nghĩ sâu xa, Bạch công tử. . . . . . Bạch Hãn Triệt. . . . . . Chiếu theo tình cảnh lúc nãy, xem ra, hắn chắc chắn là dưỡng tử của Bạch Quốc Công. . . . . . Có lẽ chính là người mà ta muốn tìm. Chính là bộ dáng hai người kia đối đãi hắn cũng không đơn thuần. . . . . . Trên mặt Tôn Hạo Lâm là sự nghiêm túc trước nay chưa có.

“Điện hạ. . . . . . Cho nô tài hầu hạ thiếu gia đi. Tôn thầy thuốc nói thiếu gia cần ngâm nước thuốc một canh giờ.”

Trong phòng, đã được chuẩn bị hảo mộc dũng có pha dược đã ngao tốt, Tiểu Tứ ở bên giường nói.

“Các ngươi ra bên ngoài hầu đi.” Lưu Vận Tranh hạ lệnh, Tiểu Tứ không dám chần chờ, vội vàng cùng những người khác lui ra ngoài.

Sau khi đơn giản rửa mặt chải đầu, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vẫn canh giữ bên cạnh Bạch Hãn Triệt lại đang nóng lên. Sau khi đóng cửa, Lam Vận Vanh cởi quần áo, thử độ ấm của nước, rồi mới ngồi vào trong. Lưu Vận Tranh trong chăn đem y phục Bạch Hãn Triệt cởi sạch, rồi bế hắn ra.

Chung quanh là dày đặc vị thuốc đông y, Bạch Hãn Triệt dần dần tỉnh lại. Dần dần cảm giác thân thể đã không còn nóng lạnh thất thường, Bạch Hãn Triệt lúc này mới phát hiện cả người chính mình trần trụi bị người ôm lấy.

“Xôn xao. . . . . .” Nước thuốc trong mộc dũng sái ra ngoài không ít, Bạch Hãn Triệt thất kinh nên dùng sức đẩy ra người tinh tráng đang ôm chính mình, rồi sau đó hắn mới nhìn rõ người kia là ai. Hắn trong lúc nhất thời không thể phản ứng.

“Hãn Triệt. . . . . .” Lam Vận Vanh càng nhanh tay đem người ôm trở về, giữ chặt hắn, “Ngươi bị bệnh, đừng lộn xộn.”

Bàn tay ấm áp dán tại hậu tâm hắn, Bạch Hãn Triệt cúi đầu lên tiếng: “Vận. . . . . . Vanh?”

“Hãn Triệt.”

Lại một tiếng truyền đến, Bạch Hãn Triệt quay đầu nhìn lại, ngây người. Trong phòng tràn đầy hơi nước, Lưu Vận Tranh trên tay đang bưng một cái mộc dũng chứa đầy dược thuỷ, tay áo cuồn cuộn nổi lên, trên y phục ẩm ướt.

“Các ngươi. . . . . .” Bạch Hãn Triệt chỉ cảm đầu óc choáng váng, hai người này vì sao lại ở chỗ này? Và còn một bồn mộc dũng đầy nước thuốc lại là việc gì nữa?

Vương gia bảo mấy ngày nay không chút yên tĩnh. Mười ngày trước tam thiếu gia Vương gia bảo là Vương Hâm cùng Kì U không biết đã được người nào cứu đi, còn làm bị thương vài tên thị vệ. Mà không quá hai ngày, Đô thống Giang Châu, Tả đại nhân, cùng Vương gia căn bản không có quan hệ, đột nhiên dẫn người đi vào Vương gia bảo, nói phải tra rõ việc người của Vương gia có ý đồ sát hại thân sinh cốt nhục, đồng thời, còn phải tra ra việc kinh doanh có vấn đề của Vương gia bảo.

Vương gia lão thái thái bị giam lỏng ở trong nhà không được ra ngoài, chuyện Vương Hâm cùng Kì U rốt cuộc giấu không được.

Đêm khuya, phao dược thang, lại uống thuốc, Bạch Hãn Triệt rất nhanh đã lui cơn sốt. Y thuật của Tôn Hạo Lâm làm cho mọi người bội phục. Thế nhưng giờ phút này Bạch Hãn Triệt lại không rảnh đi thỉnh giáo Tôn Hạo Lâm, hắn lại một lần nữa cùng hai người kia cùng nhau nằm ở trên giường, cùng đắp một cái chăn. Hai người ngủ thật sự trầm, hai tay khoát lên bên hông hắn, đem hắn gắt gao ủng ở giữa hai người.

Trong mộng, vô tận hắc ám áp chế tâm trí hắn, hắn kinh hoảng gọi tên hai người kia, mà sau khi tỉnh lại, hai người kia lại xuất hiện ở trước mặt hắn. Nghĩ đến bọn họ vì hắn sát người, vì hắn mặc quần áo, uy hắn dùng dược, dùng cơm, hoàn toàn không giao cho người khác, hốc mắt Bạch Hãn Triệt có chút nóng lên, bọn họ. . . . . . Thật sự thay đổi.

“Triệt. . . . . .”

Trầm ngủ, Lam Vận Vanh thấp giọng gọi, theo bản năng vói vào trong đai lưng Hãn Triệt.

“Ân. . . . . . Triệt. . . . . .” Đồng dạng cũng đang ngủ, Lưu Vận Tranh bắt tay vói vào y nội Bạch Hãn Triệt qua lại vuốt ve, động tác càng ngày càng gấp.

Bên trong tiếng hít thở dần dần ồ ồ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.