Tâm Thủy Dao

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 38

(Có H đó nha ^.^)

Thân thể bị vội vàng thô bạo vuốt ve, Bạch Hãn Triệt không có kháng cự, trên người coi như điểm thêm hoả, trong lúc ngủ mơ Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh xả hạ xiêm y hắn, đồng thời cũng trút bỏ khố thằng.

“Ngô ân. . . . . .”

Nhịn nửa ngày, Bạch Hãn Triệt vẫn là nhịn không được phát ra rên rỉ. Tiếng rên này như một chậu nước trong, kiêu tỉnh hai người đang hành động một cách vô thức kia.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhìn thấy tay của mình, một còn đặt tại trên ngực Bạch Hãn Triệt, một thì nắm lấy phân thân đang nhẫn nhịn một cách yếu ớt, ánh nến trong phòng bừng sáng, chiếu vào gương mặt đỏ bừng của Bạch Hãn Triệt, thật vô cùng mê hồn.

Thật lâu không cùng hai người hoan hảo, hơn nữa là do trước đây có khúc mắc, Bạch Hãn Triệt lúc này chỉ cảm thấy e lệ vạn phần, hắn liếc về một bên, không dám nhìn hai người, cũng ngầm đồng ý.

Bên tai, hai người thở dốc càng ngày càng nặng, hắn đều có thể cảm giác được bàn tay đang bính hắn đều toát đầy mồ hôi, từ lúc bọn họ bắt đầu sờ hắn, hôn hắn, hắn đã không nghĩ tới cự tuyệt.

“Hãn Triệt. . . . . .” Lam Vận Vanh giọng ám ách làm cho người kia tim đập nhanh, mà tay y lại ly khai.

“Hãn Triệt, thật xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . .” Cưỡng chế dục vọng trướng đại đến phát đau, Lưu Vận Tranh không cam tâm buông ra phân thân xinh đẹp kia, cố gắng giúp Bạch Hãn Triệt mặc quần áo, y vội vàng xuống giường, “Ta đi rót nước cho ngươi.” Rồi chưa kịp mang hài đã liền xông ra ngoài.

“Hãn Triệt, ngươi ngủ trước. . . . . . Ta. . . . . . Ta đi lấy nước cho ngươi.” Sợ ngay sau đó liền đem người này “ngay tại chỗ tử hình”, Lam Vận Vanh cùng Lưu Vận Tranh giống nhau chật vật tìm cớ rời khỏi giường.

“Vận Vanh.” Giữ chặt tay áo y, Bạch Hãn Triệt nhìn vào hai mắt y, há miệng thở dốc, mặt đỏ đến doạ người, không nói chuyện, thế nhưng lại không buông tay.

Ánh mắt Lam Vận Vanh ám trầm, thở dốc trở nên thô dài. Y chăm chú nhìn hắn, muốn nhìn thật kỹ xem hắn có nửa điểm miễn cưỡng nào chăng, hay có nửa điểm không muốn nào không, dần dần, tay y xoa xoa mặt hắn, từ từ trượt đến cổ, tiếp tục xuống phía dưới. Rồi sau đó, y lại thu hồi tay, rõ ràng trên trán đang rịn đầy mồ hôi vì cố nén.

“Hãn Triệt. . . . . .” Trong thanh âm Lam Vận Vanh tràn đầy dục hoả, y dời đi ánh mắt…, không dám nhìn bộ dáng mê người của Bạch Hãn Triệt, nuốt nuốt nước miếng, “Ngươi. . . . . . bị bệnh. . . . . . Ta. . . . . . đi lấy nước cho ngươi.” Tránh khai tay Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh hốt hoảng chạy ra ngoài. Mà vừa rồi cũng bảo đi lấy nước nhưng Lưu Vận Tranh nửa ngày cũng chưa thấy trở vào.

Gian ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Bạch Hãn Triệt thu hồi tay, khoé miệng chậm rãi giơ lên, Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . .

“Thái tử điện hạ, Vương gia.”

Thị vệ canh gác lâu nhìn thấy Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chỉ phủ một lớp áo mỏng, chân trần đứng ở cửa, định vội vàng chạy đến.

“Bản cung cùng Vương gia đang có việc cần suy nghĩ.” Phất tay làm cho bọn thị vệ đáng ghét rời đi, Lưu Vận Tranh long long buông áo ra. Sau khi thị vệ rời khỏi tầm mắt, hắn không để ý đến thân phận Thái tử, đặt mông ngồi xuống, Lam Vận Vanh cũng ngồi xuống.

Cười nhẹ vài tiếng, Lam Vận Vanh mặt mang đầy vẻ vui mừng nói, “Vận Tranh, vừa rồi Hãn Triệt lưu ta lại.”

“Thật sự? !” Lưu Vận Tranh mừng rỡ.

“Ân.” Lam Vận Vanh ngây ngô cười, tiếp theo thở dài một tiếng, “Vận Tranh. . . . . . Chúng ta có nên tiếp tục nhẫn hay không?” Y thật sự nhịn không được, nhất là khi Hãn Triệt lại nguyện ý.

“Đương nhiên phải nhẫn rồi, Hãn Triệt còn đang bị bệnh đấy.”

“Ta là nói chờ khi Hãn Triệt khoẻ lại kia.”

“. . . . . .”

Đôi con ngươi Lưu Vận Tranh “Sưu” một cái dâng lên ngọn lửa, một lát sau, hắn khẽ cắn môi nói: “Không thể gấp gáp được, ta và ngươi hai người, Hãn Triệt khẳng định chịu không nổi. . . . . . Chờ một chút. Ít nhất phải đợi Hãn Triệt béo một ít.” Đã lâu như vậy không bính người nọ, hắn không tin chính mình có thể kìm nén.

Đi ra ngoài lấy nước hai người vẫn không trở về, Bạch Hãn Triệt chờ đến buồn ngủ trở lại. Trong cơn mơ mơ màng màng, nghe thấy có người đẩy cửa, hắn mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, hai người kia vừa vào cửa thấy hắn còn chưa ngủ, đứng ở tại chỗ.

Xoay người, mặt hướng tường, Bạch Hãn Triệt đem chăn đắp lên tận cổ. Nghĩ rằng hắn muốn ngủ, Lưu Vận Tranh thở phào một hơi, thổi tắt ngọn nến.

Lam Vận Vanh đi đến bên giường, Lưu Vận Tranh bên ngoài sườn, hai người chậm rãi tiến vào, vừa định ly người này xa một chút, miễn cho bọn họ lại bộc phát thú tính. Nhưng hai người mới vừa tiến vào ổ chăn, chưa kịp nằm xuống, đã phát hiện người trong chăn kia đang trần như nhộng!

“Hãn Triệt. . . . . .” Lưu Vận Tranh thật vất vả áp chế dục hoả tiêu thăng, ngọn lửa hừng hực. Lam Vận Vanh căn bản quản không được chính mình, phúc thượng thân mình Bạch Hãn Triệt.

“Hãn Triệt, ngươi đang câu dẫn chúng ta.” Lam Vận Vanh gầm nhẹ.

Bạch Hãn Triệt cái gì cũng chưa nói, hắn chính là nhẹ nhàng đụng chạm hai người, cũng không nói gì. Lưu Vận Tranh ngăn lại Lam Vận Vanh đã muốn động dục: “Hãn Triệt, thân mình của ngươi. . . . . . còn không có hảo.”

Trả lời y, Bạch Hãn Triệt vẫn là thong thả vuốt ve. Lúc này, Lưu Vận Tranh rốt cuộc không còn vờ là trang quân tử được nữa, gầm nhẹ một tiếng, tung chăn ra, đem Bạch Hãn Triệt ôm qua, hôn lên cổ hắn. Lam Vận Vanh chờ khi Lưu Vận Tranh vừa buông tay, liền hung hăng hôn lên môi Bạch Hãn Triệt, không từ cả khẳng cắn.

“Ngô. . . . . .” Bạch Hãn Triệt nghe mùi huyết tinh thản nhiên toả ra, hắn biết môi chính mình đã bị giảo phá. Bất quá lúc này đây, hắn không hề sợ hãi chuyện kế tiếp, đem chính mình toàn bộ giao ra ngoài.

“A!”

Nơi yếu ớt kia bị cẩn thận hàm trụ, liếm thỉ, tay vuốt ve thân thể hắn là vội vàng xao động như vậy, rồi lại thập phần ôn nhu như vậy. Giờ khắc này, hắn thậm chí cảm thấy vui thích mà trước nay chưa từng có.

“Vận Vanh. . . . . . Vận Tranh. . . . . .”

“Hãn Triệt.”

Ba người thở dốc cùng điệp, trên giường hắc ám, kịch liệt hoan tình nồng đậm trên mặt mỗi người.

Đã lâu chưa hoan hảo nên thân mình rất nhanh ở trên tay Lam Vận Vanh trút xuống, chưa bao giờ từng có mê muội làm cho hắn mê say, mà hắn cũng làm tốt lắm bước chuẩn bị cuối cùng. Đem ngón tay mang đầy trọc dịch của hắn ôn nhu cẩn thận tham thượng vào u cốc, không hề như trước đây không chút nào thương tiếc xông vào, không hề giống quá khứ không chút nào săn sóc vuốt ve.

“Hãn Triệt, đau không?”

“Ân ngô. . . . . . Không đau.”

“Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . . Các ngươi. . . . . . Ân ngô. . . . . . Vào đi.”

“A…a…a! !”

Phòng trong ánh nến lại sáng lên, như trước là bị người đặt ở dưới thân không nhúc nhích được, như trước là cảm nhận đau đớn khi ra vào, như trước là nước mắt ràn rụa, nhưng không còn bị đối đãi không chút tôn trọng nữa. Kia hung mãnh chước khí không chút nào thương tiếc đâm vào, làm cho hắn thét chói tai, làm cho hắn cầu xin tha thứ, nhưng những trận mưa hôn dừng ở trên môi cùng trên người, lại thập phần ôn nhu, trìu mến.

“Ân. . . . . .”

Vui thích rên rỉ, nhiệt độ không ngừng tăng cao, cực hạn mê loạn, còn có say lòng người những nụ hôn môi kia.

“Hãn Triệt, ngươi là của ta, là của ta. . . . . .”

Càng không ngừng thấp giọng thì thầm, Lưu Vận Tranh chờ sau khi Lam Vận Vanh rời khỏi, ôn nhu mà kiên định đem phân thân cứng rắn của mình đâm vào, người nọ vẫn là khóc, hắn từ nhỏ liền thích khóc, nhưng lần này, trên mặt người nọ lại mang theo nụ cười nhợt nhạt, sung sướng dày vò.

“Vận Tranh. . . . . .” Sờ lên cánh tay kiên cố của người nọ, hắn nhìn thấy một cái ngọc búp bê tuỳ theo động tác tiền hậu của người nọ mà chớp lên. Ngọc búp bê này được bọn họ mang theo đã bao nhiêu năm? Tựa hồ sau khi bọn họ đem khối ngọc kia chém thành hai nửa, là chưa từng gở xuống.

“Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . .”

Nhịn không được lệ từ trong khoé mắt lại trào ra.

“Ôm ta. . . . . . Ôm ta đi. . . . . .”

Hắn hạnh phúc ngay tại giờ phút này, khi được ở trên tay hai người, hai người mà chưa bao giờ buông hắn rời khỏi vòng tay họ.

“Hãn Triệt, sinh đứa con cho ta, sinh đứa con cho ta cùng Vận Vanh.”

Lời nói của Bạch Hãn Triệt làm cho Lưu Vận Tranh phát cuồng, y hung hăng chống đối thân hình dưới thân bệnh nặng còn chưa khỏi hẳn, trong tiếng kêu động tình của hắn, hắn xem như đã ưng thuận hắn kiếp này chính là “Hoàng hậu”.

Coi như muốn đem tất cả quá khứ đau lòng cùng uỷ khuất quên mất, đêm nay, Bạch Hãn Triệt bỏ lại rụt rè, bỏ lại tự ti, khẩn cầu Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh giữ lấy, âu yếm cùng hôn sâu. Tình ái dâng tràn, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng chảy xuống nước mắt, vì bọn họ cuối cùng đã mở rộng cửa lòng của người này, cuối cùng người này cũng đã hoàn toàn tha thứ cho bọn họ.

“A!”

“Vận Tranh! Ngô. . . . . .”

“Hãn Triệt, Hãn Triệt, Hãn Triệt. . . . . .”

“A ân. . . . . . Vận Vanh. . . . . . A. . . . . .”

“Ba tâm cùng vui vẻ” đúng thật là tốt đẹp như vậy, vì sao bọn họ chưa bao giờ phát hiện, vì sao bọn họ không sớm một chút nghe lời phụ thân, hoàn hảo, hoàn hảo, gắn liền với thời gian chưa muộn, bọn họ cùng hắn sẽ cả đời bên nhau.

Khi trời gần hừng đông, phòng trong mới trở nên im lặng. Bạch Hãn Triệt sớm hư thoát mê man, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vẫn đang càng không ngừng ở trên người hắn hạ xuống một đám mưa hôn. Trước khi mê man, Bạch Hãn Triệt còn muốn làm chuyện tẩy trừ thân thể, bất quá hai người kia không bao giờ cho hắn tự mình làm loại sự tình này nữa.

Lưu Vận Tranh bảo Tiểu Tứ cùng Lý Ân sáng sớm đã đứng ngay tại bên ngoài chờ hầu hạ mang lên nước ấm, đổi đệm chăn. Nhìn chủ tử mặt mày hớn hở, tất cả mọi người không khó đoán ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Chủ tử cao hứng, hạ nhân đương nhiên cũng cao hứng, cao hứng nhất có lẽ chính là Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên.

“Tôn thầy thuốc?”

Mới vừa ăn no Đồng Đồng muốn đi thăm đại ca một chút, lại nhìn thấy Tôn thầy thuốc đứng ở một góc, hắn tò mò đến gần.

“Đồng công tử. Đến xem Bạch công tử?”

Đồng Đồng gật đầu: “Ta đến xem Bạch đại ca đã đỡ nhiều chưa.”

Tôn Hạo Lâm thâm trầm nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Bạch Hãn Triệt, nói: “Bạch công tử hiện tại có thể không tiện gặp người, Đồng công tử chờ muộn một chút hãy đến thăm.” Nói xong, hắn xoay người bước đi. Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mặt Đồng Đồng, đối phương kỳ quái nhìn xem chính mình.

“Đồng công tử, ngươi. . . . . .”

“Ân?”

Trong đôi mắt to của Đồng Đồng tràn đầy khó hiểu.

“Ngươi đi theo ta.”

“Nga.”

Đồng Đồng đuổi theo Tôn Hạo Lâm, nghĩ thầm nếu Bạch đại ca còn chưa tỉnh ngủ, vậy thì hắn vừa lúc có thể hỏi Tôn thầy thuốc, vì sao bụng hắn ngày một trướng, nhưng hắn lại luôn muốn ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.