Tâm Thủy Dao

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

Cảm giác giấc ngủ lần này thật sự trầm, cơ hồ vô mộng, có lẽ là có hai người kia bên cạnh, nhưng thời khắc thanh tỉnh đó, cái gì cũng không nhớ rõ, hắn chỉ biết đây là một giấc ngủ vô cùng thoải mái mà đã thật lâu rồi hắn chưa từng có được.

“Hãn Triệt.”

Vừa định trở về chỗ cũ một phen, phía trên truyền đến giọng một người khinh gọi, trợn mắt nhìn lại, mới phát hiện chính mình đang gắt gao ôm lấy thắt lưng của một người.

“Vận Tranh. . . . . .”

Không muốn động, rất muốn cứ như thế mà nằm.

“Hãn Triệt, ngươi ngủ một ngày, ngồi dậy ăn một ít cháo rồi hãy ngủ tiếp.”

Bán ngồi Lưu Vận Tranh thần tình thích ý vuốt ve bả vai Bạch Hãn Triệt lộ ra khi chiếc áo mỏng rũ xuống, y đương nhiên sẽ không nói với người này là y phục kia là do y cố ý cởi bỏ.

Bạch Hãn Triệt miễn cưỡng nằm trở lại, Lưu Vận Tranh vuốt ve làm cho hắn lại muốn ngủ. Bất quá, giống như thiếu một người.

“Vận Vanh đâu?”

“Hắn đi Vương gia bảo.”

Vương gia bảo? Bạch Hãn Triệt mơ hồ nghĩ nghĩ, mới phản ứng lại là đó là nơi nào. Cơn buồn ngủ nháy mắt thối lui.

“Vận Tranh, Vận Vanh đi Vương gia bảo làm cái gì?”

Vừa mới hỏi, đã bị người bế vào lòng.

Lưu Vận Tranh đem Bạch Hãn Triệt đặt tại trong ngực chính mình, tiếp tục sờ.

“Ngươi lúc này sinh bệnh chính là vì đường xa mệt nhọc. Cái gì mà Vương gia bảo, Trương gia bảo, không cho ngươi xen vào nữa. Mấy ngày nay ngươi chỉ việc ở nơi này dưỡng hảo thân mình, việc lần này ta cùng Vận Vanh sẽ ra mặt, ngươi đừng quan tâm đến nữa. Nếu ngươi bị bệnh, thì người đau lòng chính là ta cùng Vận Vanh.”

Lưu Vận Tranh không chút nào che giấu sự lo lắng săn sóc, làm cho tim Bạch Hãn Triệt đập nhanh một cách mãnh liệt, hắn cảm thấy chính mình lại không tiền đồ muốn khóc.

“Hãn Triệt.”

Xoay người, phúc thượng, Lưu Vận Tranh hôn lên đôi mắt ướt át kia.

“Hãn Triệt, đời này ngươi cũng đừng mong chạy thoát ta cùng Vận Vanh. Phụ hoàng nói, chờ sau khi phụ thân sinh sản, liền thoái vị. Hãn Triệt, ta tuy không thể giống như những người khác, dùng đại kiệu tám người nâng rước ngươi tiến cung, cử hành sắc phong đại điển cho ngươi, nhưng đời này, trừ ngươi ra, hậu cung của ta sẽ không có những người khác.”

Bạch Hãn Triệt khoé môi run rẩy, ôm lấy Lưu Vận Tranh.

“Hãn Triệt, ta muốn cho ngươi tước vị, tựa như cha vậy, làm Quốc Công gì đó. Mà những danh hào đó, ngươi căn bản là không cần, đúng không? Cha cùng ta nói, chỉ cần ta cùng Vận Vanh không thay đổi tâm, vĩnh viễn thương ngươi, chẳng sợ chỉ là thiếu gia, ngươi đều hạnh phúc.”

Bạch Hãn Triệt gật gật đầu, nghẹn ngào: “Vận Tranh. . . . . . Ta không cần. . . . . . Hiện tại. . . . . . Ta hiện tại cũng rất hạnh phúc.”

Nghe nói như thế, hốc mắt Lưu Vận Tranh có chút nóng lên. Y mạnh mẽ lau lệ cho Bạch Hãn Triệt, trêu ghẹo: “Hãn Triệt, sau khi hồi cung cũng không thể lại khóc nữa, bằng không cha sẽ nói ta khi dễ ngươi. Ta nào dám khi dễ Hãn Triệt, kỳ thật đều là Hãn Triệt khi dễ ta. Hãn Triệt cũng không nói thích ta, lại càng không nói yêu ta, ta sợ Hãn Triệt thích người khác, cho nên luôn muốn đem Hãn Triệt cột vào bên người, ngày ngày nhìn thấy ta mới có thể yên tâm.”

Nào biết, lệ trong mắt Bạch Hãn Triệt càng ngừng không được, nhưng hắn lại càng ôm chặt lấy Lưu Vận Tranh, nhỏ giọng nói: “Thích. . . . . . Thích. Vận Tranh, Vận Vanh, ta đều thích. . . . . . Thích thật lâu, thật lâu.”

“Hãn Triệt!” Lưu Vận Tranh mừng như điên, y cứ nghĩ để nghe được những lời này còn phải chờ thật lâu.

“Vận Tranh, ” Bạch Hãn Triệt tự mình lau lệ, “Ta không khóc, không bao giờ … khóc nữa.”

“Hãn Triệt. . . . . .” Lưu Vận Tranh hôn hắn, cảm thấy chính mình chưa bao giờ hạnh phúc như thế.

Cho đến khi chính mình nhịn không được nữa, Lưu Vận Tranh không thể không rời đi, người dưới thân sắc mặt đỏ bừng, cũng lớn mật nhìn y, không hề tránh né, không hề sợ hãi.

“Hãn Triệt, ” khẽ hôn hai gò má người này, y tiếp tục nói, “Ta cùng Vận Vanh trước cùng ngươi đi Thất Hà trấn, sau đó chúng ta phải quay về kinh, không thể trở ra nữa. Ngươi đáp ứng ta, mặc kệ lại gặp được việc gì, ngươi cứ phân phó ám ảnh làm, không cho ngươi lại đích thân lo liệu nữa, vạn nhất thân mình mệt mỏi quá độ hoặc gặp phải phiền toái gì, khi đó ta cùng Vận Vanh lại không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải làm sao đây? Chúng ta cũng sẽ lo lắng. Đáp ứng ta, giao cho ám ảnh, ngươi sẽ không nhúng tay nữa.”

“Vận Tranh.” Bạch Hãn Triệt rất muốn khuyên bảo đối phương, nhưng khi thấy đối phương trợn mắt, hắn chỉ có thể gật đầu, hắn vẫn là sợ, sợ người này sinh khí, bất quá đã không hề là cái loại sợ hãi như trong quá khứ.

“Hãn Triệt, đứa con của Kì U, ta đã phái người đi đón. Đến nỗi cái tên Đồng Đồng kia, ta cũng phái người đi truyền Đồng Hàm Trứu. Chuyện Đồng Đồng, ta biết ngươi rất lo lắng, nên sau khi nhận được tin tức của ám ảnh, ta đã lập tức phái người đi thăm dò Đồng gia. Trước khi Đồng Viễn Tam mất, Đồng gia sớm bị mấy đứa con phá gia chi tử làm cho lụi bại, sau khi Đồng Hàm Trứu trở về Đồng gia mới chậm rãi có khởi sắc. Hơn nữa trong mười một đứa con của Đồng Viễn Tam, ngoại trừ Đồng Đồng ra, toàn bộ đều là tướng mạo thường thường, hơn nữa Đồng Đồng bộ dạng không giống Đồng Viễn Tam, cũng không giống vi nương đã sớm thệ của hắn. Đồng Viễn Tam chưa bao giờ cho Đồng Đồng xuất môn, lại cực kỳ sủng ái hắn. Cho nên Hãn Triệt, sự của Đồng gia ngươi cũng đừng nên nghe lời nói một phía của Đồng Đồng, theo ta thấy, Đồng Đồng căn bản không phải là người của Đồng gia, ai biết trong việc này có miêu nị gì hay không.”

“Vận Tranh? !” Bạch Hãn Triệt kinh hãi, Đồng Đồng không phải người của Đồng gia?

“Ấn lẽ thường mà nghĩ thử xem, Đồng Viễn Tam một khi đã yêu thương Đồng Đồng như vậy, vì sao không cho hắn xuất môn? Vì sợ hắn bị bắt cóc sao?” Lưu Vận Tranh châm biếm, “Chẳng phải cứ việc phái mấy thị vệ theo không phải được rồi ư? Phụ hoàng cùng phụ vương có bao nhiêu yêu thương Tích Tứ, ngươi tối rõ ràng, nhưng phụ hoàng cùng phụ vương cho tới bây giờ đâu có cấm Tích Tứ ra cung. Nói không chừng là vì nhìn thấy đứa con của người nào đó xinh đẹp, rồi lén ôm trở về cũng nên.”

“. . . . . . Vận Tranh. . . . . .”

Bạch Hãn Triệt thật sự không thể gật bừa với suy đoán của người này, làm gì có chuyện thấy đứa con của người ta xinh đẹp liền lén ôm trở về chứ.

Lưu Vận Tranh lại kiên trì nói: “Còn Đồng Hàm Trứu kia tám tuổi rời nhà, vì sao lại đột nhiên trở về? Đồng Viễn Tam cũng không lưu cho hắn một văn tiền. Đồng Hàm Trứu ở trên giang hồ cũng không phải là người lương thiện gì, hắn cùng Đồng Viễn Tam lại không thân, trong này không miêu nị, ta mới không tin.”

Bạch Hãn Triệt đối với lời Lưu Vận Tranh nói một chút cũng không hoài nghi, dù sao năng lực người này hắn biết rõ. Nhưng lời nói của Vận Tranh cùng lời nói của Đồng Đồng lại khác nhau một trời một vực, rồi cùng bên ngoài nghe đồn cũng không đồng, hắn nhất thời có chút hồ đồ.

“Hãn Triệt, ta biết ngươi đang suy nghĩ về cha của đứa nhỏ trong bụng Đồng Đồng có phải hay không? Ngươi đừng quá lo nghĩ đến nó nữa, chờ Đồng Hàm Trứu đến đây, hết thảy liền rõ ràng .” Nói xong, Lưu Vận Tranh tựa hồ có chút bất mãn, sắc mặt trầm xuống, Bạch Hãn Triệt chăm chú nhìn y, không biết chính mình làm sai chỗ nào. Nhưng hắn làm sao nghĩ đến, Lưu Vận Tranh là bởi vì hâm mộ Đồng Hàm Trứu sắp được làm cha.

“Hãn Triệt. . . . . . Ngươi khi nào sinh đứa con cho ta?”

“Vận. . . . . . Vận Tranh. . . . . .”

Bạch Hãn Triệt mặt hết đỏ lại hồng, không phải đang nói Đồng gia sự sao?

Vương gia bảo, Vương lão thái thái thủ lĩnh toàn bộ hai trăm mười ba nhân khẩu trong bảo quỳ gối ở chính sảnh, nghênh đón Vanh thân vương Lam Vận Vanh đột nhiên đến. Mọi người trong lòng nghĩ thầm, Vương gia bảo nên cùng hoàng gia dính vào quan hệ, đây chính là đùa với hổ. Nhưng có thể nào phiền toái lần này có quan hệ với vương gia?

Lam Vận Vanh là cùng đi với Giang Châu Đô thống Tả Tam Minh đến Vương gia bảo. Vừa tiến vào Vương gia bảo, Lam Vận Vanh liền vẫn nhìn chằm chằm vào Vương lão thái thái, làm cho đối phương sợ hãi. Ngày thường cho dù uy phong như thế nào, ở trước mặt vương gia, nàng cũng chỉ là một lão thái thái bình thường.

“Ai là Vương Chương Thị?” Hù doạ đã đủ, Lam Vận Vanh hỏi.

“Dân phụ Vương Chương Thị.” Vương lão thái thái khẩn trương nói.

“Đứng lên đi.” Lam Vận Vanh nói, Vương lão thái thái chống quải trượng khẽ run run đứng lên. Lam Vận Vanh nói tiếp: “Ban thưởng toà, bổn vương sẽ không khó xử lão nhân gia, miễn cho quỳ nói, bằng không người ta nghĩ là bổn vương không hiểu tôn lão chi ngôn.”

“Dân phụ không dám.” Vương lão thái thái ngồi cũng không xong, không ngồi cũng không xong.

“Toạ.” Lam Vận Vanh đơn giản một chữ, Vơng lão thái thái liền ngồi xuống.

“Bổn vương hôm nay đến đây, là vì chuyện của Vương Hâm cùng Kì U.”

Lam Vận Vanh thanh âm khàn khàn nghe vào trong tai Vương lão thái thái cùng người của Vương gia lại như là bùa đòi mạng.

“Vương thị, bổn vương hỏi ngươi, có phải ngươi đã phái người tư áp Kì U, còn sai người đả thương hắn, thậm chí ý đồ sát hại đứa con hắn mới sinh ra?”

Vương lão thái thái”Đông” một tiếng quỳ xuống : “Dân phụ oan uổng. Kì U câu dẫn tôn nhi của ta, làm cho hắn huỷ thân, còn không biết từ nơi đâu ôm tới một đứa nhỏ, nói là cốt nhục của Vương gia, ý đồ là muốn lấy gia sản của Vương gia ta. Người này tâm thuật bất chính, làm tôn nhi ta xa nhà ly vợ. Sau khi tôn nhi ta biết được chân tướng liền thất tâm điên đảo, Vương gia bất hạnh a. . . . . . Thỉnh vương gia minh giám.”

Vương lão thái thái khóc ra vài giọt nước mắt.

“Ngươi nói đứa nhỏ kia không phải của Vương gia ngươi?”

Vương lão thái thái dừng một chút, nói: “Đứa nhỏ kia không phải của Vương gia ta.”

“Nga?” Lam Vận Vanh lạnh nhạt nói, “Ngươi nói đứa nhỏ không phải của Vương gia ngươi, thế mà Kì U còn nói đứa nhỏ là của Vương Hâm, nếu như vậy, liền lấy máu để nhận người thân đi, nhìn xem đến tột cùng ai là người nói thật, ai là người nói dối.”

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía y, Vương lão thái thái cả người lại phát run.

“Tả đại nhân, ba ngày sau đem bọn họ đến nha môn đi, bổn vương muốn đích thân thẩm vấn án này. Trước đó, người trong Vương gia bảo, bất kì ai cũng không được ra ngoài.”

“Vâng, vương gia.”

Vương lão thái thái ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Vanh thân vương rời đi.

Mà lúc này, ở trong một gian trạm dịch cách Giang Châu chừng hai mươi dặm, Đồng Hàm Trứu chậm rãi khép lại một phong thơ hắn vừa mới nhận được. Nội dung trong thư chính là chuyện mà hắn muốn biết. Nhưng chuyện ngoài dự đoán của mọi người là, Đồng Hàm Trứu chẳng những không tức giận, không khẩn trương, ngược lại đôi mày nhiều ngày nhíu chặt lại dần buông lỏng ra.

Không hề chần chờ, hắn đứng dậy tính tiền.

Lên ngựa, Đồng Hàm Trứu rất nhanh đi về phía Giang Châu trấn, khẩn cấp đi gặp bổn thê trốn gia của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.