Tâm Thủy Dao

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Nhờ vào tài diệu thủ hồi xuân của Tôn Hạo Lâm, Kì U cuối cùng tỉnh lại. Khi hắn biết được chính mình cùng đứa con đều là do Bạch Hãn Triệt cứu, giãy giụa muốn xuống giường đến dập đầu tạ ơn Bạch Hãn Triệt.

“Kì công tử, không cần thiết phải làm như vậy.” Đem người ấn quay về trên giường, Bạch Hãn Triệt nói, “Muốn tạ ơn, ngươi liền tạ ơn Thiết Đầu bọn họ cùng Tôn thầy thuốc. Nói đến xấu hổ, ta mặc dù biết y thuật, lại không giúp được gì, còn làm phiền Tôn thầy thuốc không ít.”

“Bạch công tử quá mức khiêm tốn.” Một bên, Tôn Hạo Lâm nói, “Kì U, lần này Thiết Đầu bọn họ may mắn gặp được Bạch công tử, ngươi, Vương Hâm cùng Tiểu Hổ mới có thể thoát ly hiểm cảnh.” Đối Bạch Hãn Triệt khiêm tốn, Tôn Hạo Lâm cực kỳ tán thưởng, không khỏi nhìn Bạch Hãn Triệt vài lần. Tôn Hạo Lâm ở Giang Châu trấn hơn hai năm, tự nhiên nhận thức Kì U, cũng biết chuyện hắn cùng Vương Hâm.

” Đại ân của Bạch công tử, Kì U kiếp sau cho dù làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được.” Vẫn như cũ suy yếu, Kì U sau khi biết đứa con bình an vô sự, nước mắt không sao ngừng được. Đồng Đồng ăn bánh rán, ở một bên cũng cảm động nức nở, Tiểu Tứ vội vàng đem bánh rán trên tay hắn cướp đi.

Bạch Hãn Triệt đưa cho Kì U một khối bố khăn: “Kì công tử, ta sợ Tiểu Hổ ở trên đường quá mức bôn ba, đem nó cùng Thiết Đầu bọn họ gởi gắm trong nhà một hộ nông gia. Ta đã cho người đi đón, ngày mai ngươi có thể nhìn thấy bọn họ.”

“Kì công tử, chuyện ngươi cùng Vương Hâm, một vị bằng hữu của ta sẽ giúp các ngươi, ngươi cứ an tâm tịnh dưỡng ngay tại nơi này đi.”

Kì U cầm chặt tay Bạch Hãn Triệt, không biết nên tạ ơn đối phương như thế nào. Đối người này mà nói, hắn bất quá là một người xa lạ. Nghe được tên người nọ, trong lòng Kì U càng thêm chua xót.

“Kì U, sau khi ngươi cùng Tiểu Hổ gặp chuyện không may, Vương Hâm bị đả kích không nhỏ. Ta dẫn hắn tới gặp ngươi.” Tôn Hạo Lâm nói thật mịt mờ, Kì U lại nghe hiểu được, hắn kinh hoảng nhìn về phía Tôn Hạo Lâm. Bạch Hãn Triệt vỗ vỗ hắn, nở một nụ cười làm cho hắn yên tâm.

“Kì công tử, ngươi cùng Tiểu Hổ đều bình an, Vương Hâm cũng sẽ tốt.” Bạch Hãn Triệt khuyên giải, an ủi nói. Chỉ chốc lát sau, Tôn Hạo Lâm mang theo Vương Hâm si ngốc đi đến, đối phương miệng không ngừng lảm nhảm than thở: “U. . . . . . Tiểu Hổ tử. . . . . .”

Hắn vừa tiến đến, Kì U nhìn thấy cũng nhịn không được kêu to ngã xuống giường: “Hâm!” Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng thương cảm vội vàng đem hắn nâng dậy.

“Hâm!” Kì U bổ nhào vào trên người Vương Hâm, run rẩy vuốt ve mặt hắn, thấp giọng gọi, “Hâm. . . . . . Là ta. . . . . . Là ta, U. . . . . . Hâm. . . . . . Ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi không biết ta ?”

Bạch Hãn Triệt thối lui đến một bên, màn này hắn nhìn thấy mà sóng mũi cay cay.

“U. . . . . . Tiểu Hổ tử. . . . . .” Được Tôn Hạo Lâm uy dược, Vương Hâm không hề nổi điên ngơ ngác giương mắt nhìn về phía Kì U, trong đôi con ngươi tràn đầy hỗn độn mê man.

“Hâm. . . . . .” Kì U ôm lấy hắn, khóc hảm, “Hâm. . . . . . Là ta. . . . . . Ta là U, U của ngươi đây. . . . . .”

“U. . . . . . Tiểu Hổ tử. . . . . .” Vương Hâm vẫn là si ngốc lảm nhảm, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào khuôn mặt Kì U. Kì U nắm tay hắn lên, làm cho hắn sờ mặt mình, cảm thụ chính mình, càng không ngừng kêu gọi hắn. Dần dần, trong mắt Vương Hâm có ánh sáng, thân mình bắt đầu run rẩy.

Ở thời điểm Vương Hâm bắt đầu càng không ngừng gọi tên Kì U, bắt đầu nhận ra vợ, Bạch Hãn Triệt túm lấy Đồng Đồng cùng Tiểu Tứ đang khóc nức nở lui đi ra ngoài, tuy rằng hắn đồng dạng cũng lệ nóng doanh tròng.

“Bạch đại ca. . . . . . Kì U hảo đáng thương. . . . . . Vương lão thái thái so với tứ ca ta còn xấu xa hơn.”

Đồng Đồng khóc phi thường thương tâm, lấy miếng bánh rán trên tay Tiểu Tứ mồm to cắn tiếp theo một khối, giống như đó là thịt của Vương lão thái thái hoặc Đồng Hàm Trứu.

“Ít nhiều Bạch công tử, Kì U coi như là khổ tẫn cam lai.” Đem phòng lưu lại cho hai người yêu số khổ vừa gặp lại, Tôn Hạo Lâm tựa vào trên lan can nói.

Bạch Hãn Triệt sát sát khoé mắt ướt át, cảm thán nói: “Nhìn thấy Kì U, ta đã nghĩ tới phụ thân. Hắn cùng cha ta giống nhau đều dũng cảm, kiên cường. Người như vậy, ta thật kính nể. Hắn hẳn là sẽ được hạnh phúc.”

“Ở trong mắt Tôn mỗ, Bạch công tử cũng đồng dạng dũng cảm, kiên cường.” Tôn Hạo Lâm thản nhiên nói, lại làm cho Bạch Hãn Triệt đỏ mặt, làm cho Tiểu Tứ ngừng khóc.

“Tôn thầy thuốc. . . . . .” Bạch Hãn Triệt có chút vô thố.

“Ngươi cùng Kì U bất quá là bình thuỷ tương phùng, lại có thể tận tâm giúp hắn như vậy, còn làm cho thân mình mệt mỏi đến sinh bệnh, tại hạ cũng đồng dạng kính nể.” Tôn Hạo Lâm thở dài khen ngợi.

Bạch Hãn Triệt vội vàng xua tay: “Tôn thầy thuốc quá khen, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Giúp Kì công tử chính là Vận Tranh cùng Vận Vanh, nếu chỉ có một mình ta, có thể cũng không làm được gì.”

“Nhưng nếu không phải Bạch công tử thiện tâm, Thái tử điện hạ cùng Vương gia sao có thể nhúng tay hỏi đến?” Tôn Hạo Lâm tiếp tục khích lệ, làm cho tay chân Bạch Hãn Triệt lúng ta lúng túng.

Tiểu Tứ đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: ” Thiếu gia nhà chúng ta chính là tâm địa hảo, cho nên điện hạ cùng Vương gia mới có thể thích thiếu gia nhà chúng ta.”

“Tiểu Tứ.” Bạch Hãn Triệt mặt như muốn thiêu cháy.

Ăn xong bánh rán, Đồng Đồng không biết Bạch Hãn Triệt xấu hổ, gật đầu phụ hoạ: “Bạch đại ca là người tốt, người tốt có hảo báo.”

Nhìn Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tai hồng, Tôn Hạo Lâm chỉ tay về hướng một gian phòng ở bên cạnh nói: “Bạch công tử, Tôn mỗ có một việc riêng muốn hỏi Bạch công tử, không biết Bạch công tử có tiện không?”

“Có…có chứ.” Thấy Tôn Hạo Lâm không khen hắn nữa, Bạch Hãn Triệt thở phào một hơi, vội vàng nói, rồi mới theo Tôn Hạo Lâm vào phòng. Tiểu Tứ tránh ở cửa, đem lỗ tai dán tại trên cửa nghe lén. Đồng Đồng tò mò đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tứ ca, ngươi làm cái gì vậy?”

“Hư. . . . . .” Ra hiệu cho Đồng Đồng không được nói nữa, Tiểu Tứ chuyên tâm nghe lén. Đồng Đồng nhìn hắn, cũng học bộ dáng của hắn ngồi xổm cạnh cửa.

Ngồi ở bên cạnh bàn, Bạch Hãn Triệt sau khi vào nhà, liền vẫn yên lặng dõi theo Tôn Hạo Lâm, chờ đối phương mở miệng. Qua nửa ngày, Tôn Hạo Lâm mới lộ ra một mạt tươi cười, nói:

“Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy giống như đã gặp qua ngươi ở đâu rồi, sau đó ta lại cùng ngươi nói chuyện một đêm, loại cảm giác này càng sâu, nhưng lúc ấy ta vẫn chưa nghĩ nhiều. Kế đến Thái tử điện hạ cùng Vương gia xuất hiện, mới làm cho ta hiểu được, vì sao ta có cảm giác đã gặp qua ngươi.”

“. . . . . . Tôn thầy thuốc?” Bạch Hãn Triệt kinh ngạc, chỉ thấy đối phương nâng thủ, chậm rãi từ trên mặt kéo xuống một khối giả da, Bạch Hãn Triệt bị hoảng sợ đứng lên, thối lui đến bàn sừng. Sau lớp mặt nạ, Tôn Hạo Lâm từ một vị y lang tướng mạo thường thường biến thành một vị lang trung dung mạo tuấn mĩ, bất quá khoé mắt biểu hiện ra hắn đã là người có tuổi.

Tôn Hạo Lâm cười nhìn Bạch Hãn Triệt đang khẩn trương, nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi chính là tảo yêu của đại hoàng tử Lưu Tư Diệu.”

Bạch Hãn Triệt nghe cả người lạnh run, người này như thế nào biết thân thế của hắn? !

“Bạch công tử chẳng lẽ không cảm thấy bộ dạng của ngươi và ta có chút giống nhau sao?” Trong đôi mắt Tôn Hạo Lâm xuất hiện dao động, Bạch Hãn Triệt lắc đầu, người khác đều nói hắn lớn lên giống phụ thân.

Tôn Hạo Lâm thở dài một hơi, chăm chú nhìn Bạch Hãn Triệt dị thường bất an, mang theo lời xin lỗi nói: “Ta mặc dù nghĩ tới đi tìm ngươi, nhưng vẫn luôn do dự. Thời gian trước, trong cung truyền ra tin tức là ngươi nhiễm bệnh chết non , ta vì chính mình không thể gặp ngươi một mặt mà khổ sở rất nhiều năm. Mãi cho đến năm trước ta mới nghe được một ít tiếng gió trong cung, nói ngươi vẫn chưa chết, mà là thay đổi thân phận, thành dưỡng tử của Bạch Quốc Công.”

“Ngươi đến tột cùng là ai? !” Bạch Hãn Triệt tính toán một khi không đúng, liền lao ra ngoài gọi Vận Tranh.

Trên mặt Tôn Hạo Lâm hiện lên áy náy, hắn thấp giọng nói: “Nếu ta không tính sai. . . . . . Ta chính là phụ thân thân sinh của ngươi.”

“Bính”, một thanh âm nặng nề vang lên, Bạch Hãn Triệt đánh vào trên tường, hắn như gặp quỷ trừng trừng nhìn Tôn Hạo Lâm, huyết sắc trên mặt toàn bộ thối lui.

“Không. . . . . . Không phải. . . . . . Cha ta là Bạch Quốc Công Bạch Tang Vận, ta là đứa con của cha ta.” Bạch Hãn Triệt lắc đầu, không thể tin chính mình vừa nghe được cái gì.

Thấy thế, Tôn Hạo Lâm lộ ra vẻ không yên: “Triệt nhi. . . . . .”

“Ngươi đừng bảo ta như vậy!” Bạch Hãn Triệt gắt gao nắm chặt quyền, “Chỉ có phụ thân. . . . . . Chỉ có phụ thân mới có thể bảo ta như vậy. Ngươi không phải cha ta, cha ta là Bạch Tang Vận!” Thối lui đến chỗ chân tường, Bạch Hãn Triệt hô, “Ngươi không cần loạn nhận đứa con!”

Từ nhỏ đến lớn, thương hắn, hộ hắn, dạy hắn là phụ thân, người này, hắn thậm chí cũng không quen, ngay cả nghe cũng không nghe nói qua, người nọ sớm đã chết, tại sao đột nhiên toát ra phụ thân thân sinh của hắn?

Tôn Hạo Lâm không mở miệng , phản ứng của Bạch Hãn Triệt không nằm trong dự kiến của hắn, đã ngoài ý liệu của hắn.

“Hãn Triệt.”

Đúng lúc này, cửa bị người đá văng ra, thanh âm Lưu Vận Tranh truyền đến. Bạch Hãn Triệt xoay người hướng ra phía ngoài chạy.

“Hãn Triệt!” Ôm lấy người lao tới sắc mặt kinh hoảng, trong mắt mang lệ, mặt Lưu Vận Tranh lúc này lạnh xuống, nguy hiểm trừng mắt nhìn nam tử xa lạ đang đi tới.

“Vận Tranh, dẫn ta đi, dẫn ta đi. . . . . .” Ôm chặt Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt phát run thấp giọng cầu khẩn, Lưu Vận Tranh hướng thị vệ phía sau đánh cái thủ thế, ôm lấy Bạch Hãn Triệt đi ra ngoài. Bị bọn thị vệ bắt, Tôn Hạo Lâm thuỷ chung vẫn nhìn theo Bạch Hãn Triệt đã được mang đi.

Đi báo tin Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng kinh ngạc nhìn Tôn Hạo Lâm đã thay đổi khuôn mặt, không rõ đi vào chính là Tôn thầy thuốc sao giờ đi ra lại là một người khác.

Lưu Vận Tranh đem Bạch Hãn Triệt đưa về trong phòng bọn họ, Lam Vận Vanh mới từ Vương gia bảo trở về, thấy Bạch Hãn Triệt sắc mặt cực kém được dẫn theo về, y lập tức tiến lên.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lưu Vận Tranh lắc đầu, cho Lam Vận Vanh đóng cửa lại.

Đem người thả đến trên giường, Lưu Vận Tranh nâng lên mặt Bạch Hãn Triệt, nhìn đôi con ngươi phiếm hồng của hắn, lạnh giọng hỏi: “Hãn Triệt, người nọ đã làm gì ngươi, nói cho ta biết.”

Bạch Hãn Triệt há miệng thở dốc, rồi mới vòng tay ôm chặt cổ Lưu Vận Tranh, lắc đầu, hắn thật vất vả mới quên đi quá khứ, hiện giờ hắn như thế nào có thể mở lại khẩu. Lam Vận Vanh đứng ở bên giường nổi trận lôi đình, nhưng y không rõ ràng lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chờ Lưu Vận Tranh từ miệng người này hỏi ra ngọn nguồn.

“Hãn Triệt, nói cho ta biết.” Lưu Vận Tranh ngồi chồm hổm quỳ gối bên giường, khẽ vuốt Bạch Hãn Triệt, “Cho dù là ông trời có sập xuống, cũng có ta cùng Vận Vanh đây. Xảy ra chuyện gì? Người nọ là ai? Hắn đối với ngươi nói cái gì? Ta nghe Tiểu Tứ nói ngươi ở trong phòng nhắc tới phụ thân.”

Bạch Hãn Triệt gắt gao níu chặt quần áo Lưu Vận Tranh, hầu trung là tầng tầng thống khổ. Lam Vận Vanh lập tức ngồi vào bên cạnh hắn, hôn môi, cổ cùng lỗ tai hắn.

“Hãn Triệt, cho dù ngươi không muốn nói cũng phải nói.” Ai khi dễ người này, người đó chính là địch nhân của y và Lam Vận Vanh. Đối đãi địch nhân, y tuyệt đối sẽ không nương tay.

Hai người không ngừng vuốt ve hôn môi Bạch Hãn Triệt, dần dần, thân mình cứng đờ của Bạch Hãn Triệt thả lỏng, hồi lâu sau, hai người nghe được Bạch Hãn Triệt mở miệng.

“Hắn nói hắn là phụ thân. . . . . . thân sinh. . . . . . của ta. . . . . .”

Sau khi nói xong, Bạch Hãn Triệt cả người kịch liệt run rẩy, hắn như khóc lại như đang gầm nhẹ: “Hắn không phải! Không phải! Phụ thân mới là, phụ thân. . . . . . Phụ thân mới là. . . . . . Hắn không đúng không đúng! Hắn đã sớm chết! Hắn đã chết! Không phải, không phải!”

Không kịp tiêu hoá tin tức khiếp sợ này, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cực lực trấn an Bạch Hãn Triệt, có đúng không đối phương lại hỏng mất, vì cái người phụ thân thân sinh mười bảy năm đột nhiên xuất hiện.

Lam Vận Vanh một chưởng đánh ở hậu cảnh Bạch Hãn Triệt, làm cho hắn hôn mê. Ôm lấy Bạch Hãn Triệt ngất xỉu, Lưu Vận Tranh cắn răng nói: “Vận Vanh, ngươi trông chừng Hãn Triệt.”

“Ân. Đem sự tình hỏi rõ ràng.”

Đem Bạch Hãn Triệt giao cho Lam Vận Vanh, Lưu Vận Tranh đi ra ngoài.

Hôn khoé mắt Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh nhẹ giọng nói: “Ngươi cần gì phải kích động như vậy, nếu hắn không phải thì tuyệt đối không phải. Ngươi như thế này, người sẽ lo lắng, đau lòng còn không phải ta cùng Vận Tranh sao?”

Cởi xiêm y Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh đem hắn đặt ở trên giường, rồi sau đó cũng cởi giày lên giường. Đúng cũng tốt, không phải cũng thế. Không ai có thể thay đổi thân phận của ngươi ── ngươi là đứa con của cha, là lão bà của ta cùng Vận Tranh.

Lầu hai ở góc sáng sủa, Đồng Đồng lo lắng nhìn cửa phòng Bạch đại ca. Tiểu Tứ ca cùng Trạng Nguyên ca bị Vương gia kêu đi, Tôn thầy thuốc thì bị Thái tử điện hạ mang đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn không dám đi hỏi, sợ Thái tử điện hạ cùng Vương gia hung hung. Chính là hắn thật sự hảo lo lắng cho Bạch đại ca, Bạch đại ca vừa rồi sắc mặt thật không tốt a.

“Đồng thiếu gia, dưới lầu có người tìm.”

Một gã sai vặt trong lâu tìm hơn nửa ngày cuối cùng mới tìm được Đồng Đồng, suyễn giọng nói. Đồng Đồng kỳ quái nhìn gã: “Ai tìm ta? Nơi này ta không biết ai cả.” Cha nói không được đi cùng người xa lạ.

Gã sai vặt sát sát mồ hôi, vội la lên: “Hắn nói ngươi thấy hắn sẽ biết. Hắn nói là Thái tử điện hạ bảo hắn tới.” Gã đang bề bộn nhiều việc lắm a.

“Thái tử điện hạ?” Đồng Đồng mắt to mang theo nghi hoặc, Thái tử điện hạ tìm ai tới gặp hắn vậy, thật là kỳ quái, “Được rồi, ta và ngươi đi xem.” Sát sát tay tràn đầy dầu bánh, Đồng Đồng theo gã sai vặt xuống lầu.

Gã sai vặt đem Đồng Đồng mang vào một gian sương phòng im lặng, Đồng Đồng đến cũng không sợ, đây là nơi của Bạch đại ca, không có người xấu. Sau khi gã sai vặt đóng cửa lại, Đồng Đồng tò mò nhìn nhìn căn phòng không người, tiểu bước đi vào phòng trong.

“Uy, ai tìm ta a?” Thăm dò đi vào, phát hiện phía sau bình phong có người, hắn tránh ở cạnh cửa, hỏi, “Ngươi tìm ta sao?”

Người sau bình phong chậm rãi đi ra: “Là ta tìm ngươi.”

“A a a! !” Vừa thấy người đến đi ra, Đồng Đồng sợ tới mức xoay người bỏ chạy, nhưng người kia so với hắn nhanh hơn.

Nháy mắt bị bắt, Đồng Đồng bị bưng kín miệng, tiếp theo cả người hắn tê rần, không dám động đậy.

“Ngô ngô. . . . . .” Nhìn nam nhân chuyển tới trước mặt hắn, nước mắt Đồng Đồng nhanh chóng xông ra, Bạch đại ca. . . . . . Người xấu đến đây, Bạch đại ca mau tới cứu ta. . . . . .

Nam nhân thật sinh khí, không muốn nhìn thấy nét kinh sợ trong mắt Đồng Đồng, y che lại ánh mắt hắn, cúi đầu hôn hắn.

Bạch đại ca cứu mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.