CHƯƠNG 62
Sau khi từ thuyền phường trở về, Bạch Hãn Triệt cả ngày đều bồi ở bên cạnh phụ thân, tựa hồ muốn đem hiếu tâm mấy tháng ra cung toàn bộ bổ trở về, ngoại trừ giặt quần áo nấu cơm ra, tất cả chuyện còn lại hắn đều đích thân làm, không để người khác hầu hạ phụ thân. Lúc phụ thân ngủ trưa, hắn đi thái y viện nhìn sinh phụ, sau mấy ngày hồi cung, hắn càng thêm cảm nhận sinh phụ đối thân tình luôn khát vọng. Nói thật ra, hắn luôn rất nhỏ gọi Tôn Hạo Lâm là phụ thân, mấy ngày kế tiếp, Tôn Hạo Lâm đều là vui tươi hớn hở. Gã không muốn ở trong cung, Bạch Hãn Triệt cũng muốn gã có thể tự tại chút, liền đem dược quán ở ngoài cung đưa cho gã, Tôn Hạo Lâm ban ngày ở thái y viện, buổi tối trở về dược quán, không phải ngày gã tiến cung, gã sẽ ngay tại dược quán xem bệnh bốc thuốc, phụ tử hai người cũng có thêm nhiều cơ hội lén lút ở chung.
Không hề giống như trong quá khứ cả ngày ai thán, hoang độ thời gian, sau khi quay về kinh, Bạch Hãn Triệt dần dần học tập cách tìm việc cho chính mình làm. Hơn nữa Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không hề quản lý hắn gắt gao, nguyện ý nhìn hắn làm chuyện chính mình thích, thần thái trên mặt Bạch Hãn Triệt so với trước lúc hắn ra cung, có thể nói là bừng tỉnh hai người.
Phụng dưỡng phụ thân, làm bạn sinh phụ, bớt thời giờ cùng Đồng Đồng và Tiểu Tứ uống trà, rồi lại trấn an Lưu Tích Tứ đang giận dỗi người nào đó, còn phải “phục vụ” cho hai người thập phần vất vả trong mấy ngày gần đây, Bạch Hãn Triệt ngày ngày bận rộn mà phong phú.
“Hãn Triệt, chuyện đứa nhỏ con còn chưa nói?”
Phía sau dược quán, trong phòng Tôn Hạo Lâm, gã hỏi đứa con bớt thời giờ ra cung đến thăm gã.
Bạch Hãn Triệt khẽ lắc đầu: “Vận Tranh cùng Vận Vanh gần đây bề bộn nhiều việc, mỗi ngày trở về đều đã khuya, phụ thân đã nhiều ngày thân mình cũng không thoải mái, phun đến lợi hại, con nghĩ chờ đến khi giấu không được rồi hãy nói. Bằng không, phụ thân khẳng định không cho con bồi người.”
Tôn Hạo Lâm sờ thượng cổ tay đứa con, cẩn thận điều tra, qua một lát gã thu hồi tay, mặt lộ vẻ vui mừng: “Mạch tượng cho biết đã có hơn một tháng, dược kia thật đúng là thần kỳ. Hãn Triệt, sau này con không cần cố ý đến nơi này của ta nữa, ta cùng Ngũ đại nhân nói, bắt đầu từ ngày mai, ta mỗi ngày đều tiến cung. Chuyện trong cung con nên bớt lo một chút, hiện tại con phải nghỉ ngơi nhiều hơn, tuy nói thân mình của con trải qua mấy ngày điều dưỡng đã là không tồi, nhưng vẫn phải cẩn thận, dù sao con đang có thai, không chỉ lo cho bản thân là đủ.”
“Phụ thân, con sẽ để ý.” Bạch Hãn Triệt nhỏ giọng nói, tiếp theo mặt mang sầu lo, “Thế nhưng không biết phụ thân gần đây vì sao lại phun lợi hại đến vậy, cái gì đều ăn không vô.”
Tôn Hạo Lâm nói: “Ngũ đại nhân nói Quốc Công lúc trước khi mang thai ba người Thái tử điện hạ, được bảy tháng thì bắt đầu phun đến lợi hại, lần này chắc cũng giống như thế. Quốc Công có thai đã gần tám tháng, sợ chỉ là triệu chứng sắp sinh thôi. Nam tử có thai dù sao bất đồng với nữ tử, ở mỗi người lại có những biểu hiện khác nhau. Hãn Triệt, con cũng đừng quá lo lắng, bằng không sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.”
“Ân.” Bạch Hãn Triệt nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đứng lên, “Phụ thân, con nên trở về cung .”
“Hảo, trên đường cho xa phu chậm một chút.” Đem thuốc bổ chuẩn bị tốt giao cho đứa con, Tôn Hạo Lâm mở cửa tiễn đứa con đi ra ngoài. Nhìn đứa con lên xe, đi xa, Tôn Hạo Lâm mới an tâm quay về ốc.
Vào cung, Bạch Hãn Triệt về Vĩnh Hoài Cung trước để buông xứng dược mà phụ thân cho hắn. Từ sau khi phụ thân phun càng ngày càng lợi hại, ba người bọn họ liền bàn đến Vĩnh Hoài Cung, cách Dưỡng Hợp Cung không xa. Lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Bạch Hãn Triệt nghi hoặc định đi ra ngoài nhìn xem.
“Hầu gia, Quốc Công sắp sinh !” Một gã nội thị chạy vào, nóng vội nói. Quần áo trên tay Bạch Hãn Triệt rơi trên mặt đất.
“Phụ thân, phụ thân sắp. . . . . . Phụ thân!”
Bất chấp xiêm y chưa chỉnh, cũng bất chấp đứa nhỏ trong bụng, Bạch Hãn Triệt chạy nhanh đến Dưỡng Hợp Cung, phụ thân sắp sinh ! Lúc này mới tám tháng!
Hoang mang rối loạn trương trương chạy đến Dưỡng Hợp Cung, Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh cùng Lưu Tích Tứ đều ở đấy, còn có một người trên thân có huyết, hắn cũng không nhận thức đó là ai.
“Hãn Triệt, đừng vội, Nhị thúc đã ở bên trong rồi.” Vừa thấy Bạch Hãn Triệt sắc mặt trắng bệch chạy tiến vào, Lưu Vận Tranh vội vàng tiến lên ổn định hắn.
“Vận Tranh, phụ thân như thế nào? Sao lại sinh non như vậy?” Bạch Hãn Triệt lo lắng hỏi, sau khi hắn nghe được bên trong phụ thân hô đau một tiếng, hắn không đợi Lưu Vận Tranh trả lời, tránh khai tay y chạy đi vào, Lưu Tích Tứ cũng theo đi vào.
“Hãn Triệt, Tích Tứ!” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chạy đến cạnh cửa, không dám đi vào.
“Các ngươi sao lại vào được?!” Buồng trong truyền ra tiếng Lam Khuyết Dương nóng giận, Lưu Tích Tứ khóc nói, “Phụ vương, con muốn bồi phụ thân.”
Bạch Hãn Triệt sợ hãi nhìn bụng phụ thân hở ra, không phải vì đứa nhỏ chờ không kịp muốn xuất thế, mà là vì thống khổ trên mặt phụ thân, nếu không phải đau đến mức tận cùng, phụ thân sẽ không kêu lên như thế.
“Phụ thân, ” Bạch Hãn Triệt chạy đến bên giường, bắt lấy tay phụ thân vì đau đớn mà cứng ngắc, “Con bồi ngài, con biết y thuật.”
Bạch Tang Vận đã là đau đến nói không ra lời, hắn đẩy ra tay đứa con, trong đôi con ngươi hàm chứa ý muốn bọn họ rời đi, hắn không muốn bị đứa con nhìn thấy bộ dạng này của chính mình.
“Hoàng Thượng, Vương gia, đại ca lần trước suýt nữa đẻ non, cho nên thai vị bất chính, lúc này sẽ rất vất vả, các ngươi phải hộ tâm mạch cho đại ca.” Ngũ Mặc một bên xoa bụng Bạch Tang Vận, cho thai vị ổn định, một bên sai người chuẩn bị tốt lưỡi dao.
Bên ngoài chờ Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng là lòng nóng như lửa đốt, nghe phụ thân thống khổ rên rỉ, lại nghe thấy Nhị thúc nói cha là bởi vì lần trước suýt đẻ non mới có thể thống khổ như thế, hai người khẽ cắn môi, cũng vọt vào.
“Ai cho các ngươi vào!” Lưu Hoài Diệp rống giận, “Vận Tranh, Vận Vanh, đem Hãn Triệt cùng Tích Tứ mang đi ra ngoài!”
Chỉ là liếc mắt một cái, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh liền hiểu được vì sao phụ hoàng, phụ vương không đồng ý bọn họ đi vào. Hai người đem Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Tích Tứ ôm lấy mang đi ra ngoài.
“Vận Tranh, phụ thân đẻ non là chuyện như thế nào?” Ra đến gian ngoài, Bạch Hãn Triệt vội vàng hỏi, “Vì sao ta không biết?” Phụ thân giấu diếm hắn? !
“Hãn Triệt, việc này chờ sau khi phụ thân sinh ta sẽ nói cho ngươi biết.” Lưu Vận Tranh tránh đi ánh mắt Bạch Hãn Triệt, không dám nhìn hắn. Nhưng Bạch Hãn Triệt làm sao có thể chờ, hắn hỏi tên còn lại: “Tích Tứ, ngươi nói cho ta biết, phụ thân đẻ non là chuyện ra sao?”
Lưu Tích Tứ khóc nói: “Ngươi đi rồi, Thái tử ca ca cùng Nhị ca nói những lời làm cho phụ thân thương tâm, phụ thân liền. . . . . .” Hắn trách cứ nhìn hai vị huynh trưởng, nếu không phải bọn họ không nghe lời phụ thân, phụ thân cũng sẽ không thống khổ như thế.
Bạch Hãn Triệt sửng sốt, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng dạng tự trách.
“Phụ thân đẻ non. . . . . . Là bởi vì. . . . . . ta.” Bạch Hãn Triệt chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Hãn Triệt, là ta cùng Vận Vanh không đúng. Chúng ta không nên chọc giận phụ thân, Hãn Triệt, ngươi đánh chúng ta thay phụ thân hết giận.” Lưu Vận Tranh nắm lên tay Bạch Hãn Triệt hướng mặt mình tát lấy tát để, “Hãn Triệt, ngươi đừng nhận lỗi về mình, phụ thân đẻ non là bởi vì ta cùng Vận Vanh, cùng ngươi không quan hệ.”
Lưu Tích Tứ lúc này mới sực nhớ là chuyện này phải giấu Bạch Hãn Triệt, vội vàng nói: “Hãn Triệt, là Thái tử ca ca cùng Nhị ca chọc phụ thân tức giận. Phụ thân nói bọn họ không nên đối với ngươi như vậy, kết quả bọn họ không nghe, phụ thân mới…. Hãn Triệt, ngươi cũng đừng loạn nghĩ.”
Bạch Hãn Triệt tâm như dao cát, chuyện này nói đến nói đi, đều là bởi vì hắn. Phụ thân đau như vậy, là bởi vì hắn.
“Hãn Triệt. . . . . .” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lo lắng kêu lên.
Bạch Hãn Triệt nắm tay hai người, khuynh thân tựa vào trên người hai người: “Vận Tranh, Vận Vanh. . . . . . Các ngươi, phải giúp ta chuộc tội. Phụ thân là vì ta, vì ta.”
“Hãn Triệt. . . . . .” Nghe người này khóc, hai người lòng nóng như lửa đốt mới thoáng an tâm, bọn họ chỉ sợ người này buồn ở trong lòng.
Ngồi canh giữ ở cửa nội thất, Bạch Hãn Triệt nan an bấu chặt lòng bàn tay chính mình. Phòng trong không ngừng truyền ra tiếng Nhị thúc lo âu cùng tiếng la đau đớn khó nhịn của phụ thân, thanh thanh đều làm cho hắn phá lệ tự trách cùng sợ hãi. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng đứng ở cửa, giờ này khắc này, hai người mới hoàn toàn ý thức được, bọn họ khi đó thương tổn phụ thân sâu đậm. Năm đó phụ thân, đã dùng sinh mệnh để đặt cược, sinh hạ tam huynh đệ bọn họ.
“Mặc kệ là nam hay là nữ, đều là của tôn tử của ta, đều gọi là Thiên Tứ. . . . . . Mặc kệ là nam hay là nữ, đều là tôn tử của ta, đều gọi là Thiên Tứ. . . . . .” Lưu Tuyên thân mình già nua run rẩy ngồi ở ghế trên thì thào tự nói, Lưu Tích Tứ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ghé vào trên đùi hắn.
Nhìn hoàng ông nội già nua rất nhiều, Bạch Hãn Triệt lau lệ trong mắt, vì đứa nhỏ trong bụng, vì phụ thân, hắn không thể lại khóc. Hắn nên vì phụ thân sinh hạ tôn tử khoẻ mạnh, vì hoàng ông nội sinh hạ tằng tôn khoẻ mạnh, bằng không, phụ thân liền vì hắn chịu thống khổ một cách vô ích.
“Tang Vận, nhẫn một chút, nhẫn một chút, đứa nhỏ sắp ra rồi.”
“Tang Vận, dùng sức, đừng cắn chính mình.”
“Đại ca, dùng sức, nhanh, nhanh.”
“Hoàng Thượng, không thể làm cho đại ca ngất xỉu đi.”
“Ta phải động đao, Vương gia, ngài hộ tâm mạch cho đại ca.”
Bạch Hãn Triệt cắn chặt răng, nước mắt nhẫn nhịn muốn trào ra. Đôi tay đặt trên vai hắn siết chặt làm hắn đau, nhưng hắn lại hy vọng bọn họ có thể dùng lực thêm chút nữa, làm cho hắn có thể cảm nhận được phụ thân thống khổ.
“A!”
“Phụ thân!”
Bạch Hãn Triệt định đi vào, bị người từ phía sau ôm lấy.
“Hãn Triệt, ngươi không thể đi vào. Phụ thân không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dáng sinh sản của người, đó cũng là ý của phụ hoàng cùng phụ vương.”
Lưu Vận Tranh làm sao không muốn đi vào, nhưng y không thể.
“Phụ thân. . . . . .” Bạch Hãn Triệt kêu lên, nghẹn ngào, “Phụ thân, ngài không thể bỏ lại con, con, con có. . . . . .”
“Oa. . . . . .” Ngay khi Bạch Hãn Triệt muốn nói hắn có thai, phòng trong vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Sinh , sinh !”
Tất cả mọi người dồn về phía cửa.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Vương gia, chúc mừng Quốc Công đại nhân, là vị hoàng tử.” Bên trong có người nói.
“Sinh tử dược này quả thực chỉ có thể sinh ‘ tử ’ .” Là Ngũ Mặc.
Sinh . . . . . . Là đệ đệ. . . . . . Bạch Hãn Triệt dưới chân như nhũn ra. Có người mang mộc bồn tràn đầy máu loãng đi ra, Bạch Hãn Triệt vừa thấy.
“Nôn. . . . . .”
“Hãn Triệt! Hãn Triệt! Truyền thái y, mau truyền thái y!” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh hoảng sợ ôm lấy Bạch Hãn Triệt ngất xỉu, hô to.
“Triệt nhi. . . . . . Sao vậy. . . . . .” Thật vất vả sinh hạ đứa nhỏ, Bạch Tang Vận không kịp cảm thán chính mình lại sinh con trai, chợt nghe thấy tiếng la bên ngoài.
“Đại ca, ta đi nhìn xem.” Giúp Bạch Tang Vận phùng hảo châm, Ngũ Mặc xuống giường rửa nhanh tay chạy đi ra ngoài.
“Tang Vận, ngươi đã vất vả.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lòng tràn đầy hạnh phúc nhìn Bạch Tang Vận, hai người thay đổi xiêm y cùng đệm chăn cho hắn, nhu huyệt ngủ của hắn.
Sớm chống đỡ hết nổi Bạch Tang Vận nếu không phải ăn khoả bảo mệnh đan, sợ là đã ngất đi rồi. Mặc dù muốn biết Triệt nhi xảy ra chuyện gì, nhưng rốt cuộc đánh không lại mỏi mệt, trầm trầm ngủ.
Qua một hồi lâu, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương mới nghĩ tới đứa con vừa chào đời. Hai người cũng không cảm thấy mất mác vì mong muốn không thành, bởi đứa nhỏ này là do Bạch Tang Vận quên mình vì bọn họ sinh hạ, mặc kệ là nam hay là nữ, bọn họ sẽ sủng lên trời.
Hồng Tam ôm tiểu hoàng tử mới sinh đến trước mặt hai người, kích động nói: “Hoàng Thượng, Vương gia, tiểu chủ tử không công mập mạp, lớn lên giống chủ tử.”
Lưu Hoài Diệp vừa thấy đứa nhỏ, lập tức thân thủ đi ôm, có một người so với y nhanh hơn.
Lam Khuyết Dương trong mắt đầy kinh hỉ nhìn đứa con đang ngủ trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn không công nộn nộn, so với Vận Tranh sinh ra còn béo hơn, trách không Tang Vận vất vả như vậy.
Lưu Hoài Diệp nhìn nửa ngày, nhỏ giọng nói: “So với Tích Tứ còn giống Tang Vận hơn.”
“Đúng vậy, này là tối giống Tang Vận.” Lam Khuyết Dương kéo ra cưỡng bảo, “Trên người cũng có hồng chí của Tang Vận, có phúc khí.”
“Ha hả, hảo, hảo.” Lưu Hoài Diệp càng xem càng thích, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
Lúc này, ở gian ngoài, Ngũ Mặc buông tay, đối với hai người khẩn trương không thôi thật sâu cười.
“Vận Tranh, Vận Vanh, hai người các ngươi a, sắp làm cha .”
“Làm cha?” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh kinh lăng nhìn Nhị thúc, lại cúi đầu nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, nhất thời có điểm hồ đồ, “Hãn Triệt. . . . . . Dược còn ở chỗ của ta mà.”
“Nhị thúc, ngài là nói Hãn Triệt có thân dựng ?” Lưu Tích Tứ ở một bên kinh ngạc hỏi.
Ngũ Mặc đứng lên, cười nói: “Đúng vậy, Hãn Triệt có thai hơn một tháng rồi.” Rồi hắn mới vỗ vỗ hai tên còn đang ngu ngơ, “Vận Tranh, Vận Vanh, mang Hãn Triệt trở về nghỉ ngơi đi, hắn vừa rồi tâm tình phập phồng quá lớn, cần hảo hảo nằm nghỉ.” Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị quay về nội thất tiếp tục chiếu khán đại ca.
“Nhị thúc!” Lưu Vận Tranh kêu lại người sắp đi, “Ngài vừa mới nói cái gì? Hãn Triệt hắn. . . . . .”
“Hãn Triệt có thai hơn một tháng. Vận Tranh, Vận Vanh, các ngươi sắp làm cha.” Ngũ Mặc đối hai đứa cháu nói xong, lại đối người đồng dạng ngốc lăng nói, “Thái thượng hoàng, ngài sắp có tằng hoàng tôn, Hãn Triệt đang mang tằng tôn tử của ngài.”
“Tằng tôn, tằng tôn. . . . . .” Con ngươi Lưu Tuyên dần dần trợn to, “Tằng tôn! Ta sắp có tằng tôn!”
“Ta, ta sắp làm hoàng thúc ? !” Lưu Tích Tứ cùng những người khác giống nhau, kinh ngạc đến ngây người.
“Hãn Triệt. . . . . . Có thân dựng , có thân dựng . . . . . . Có thân dựng. . . . . .” Qua một lúc lâu, Lưu Vận Tranh mới tiêu hoá được những lời này là có ý gì,”Vận Vanh! Hãn Triệt có thân dựng !” Y ngẩng đầu, nhìn về phía bào đệ còn trừng lớn hai tròng mắt.
“Có bầu, có bầu, ” Lam Vận Vanh niệm vài câu, rồi mới nhảy dựng lên, “Vận Tranh, Hãn Triệt có thân dựng, hắn có đứa nhỏ của chúng ta!” Này, này, này đến tột cùng là như thế nào? Bọn họ còn chưa cho Hãn Triệt uống thuốc đâu.
“Đứa nhỏ, đứa nhỏ, chúng ta sắp làm cha.” Lưu Vận Tranh vội vàng đứng dậy, thật cẩn thận mà đem Bạch Hãn Triệt đặt ở nhuyễn tháp, “Thật sự là quá hảo, Hãn Triệt có thân dựng , có thân dựng . . . . . .”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vây quanh Bạch Hãn Triệt đi tới đi lui, vừa mừng vừa sợ. Phụ thân mới vừa nguy hiểm sinh hạ đệ đệ, hiện giờ Hãn Triệt cũng có thai.
“Thái tử ca ca, Nhị ca. . . . . . Các ngươi chớ đi, ta, choáng váng đầu.” Thân mình Lưu Tích Tứ lảo đảo, ngã vào trong ngực một người, “Ta, ta thế nhưng, sắp làm hoàng thúc.” Hắn ngửa đầu nhìn người đang ôm lấy hắn, “Ly Nghiêu, ta. . . . . .”
“Tích Tứ!” Ly Nghiêu kích động mà đem Lưu Tích Tứ ôm lấy.
Ngũ Mặc đang ở phòng trong vì Bạch Tang Vận thượng dược, đứng dậy rửa tay, lại đi ra ngoài. Ngoài phòng đã muốn hỗn loạn.
“Hoài Diệp, Khuyết Dương, các ngươi mau ôm đứa nhỏ đi ra cho ta nhìn một cái a.” Lưu Tuyên chóng quải trượng, hắn lúc này mới nhớ đến, hắn hôm nay còn hơn một tôn tử a.
“Khuyết Dương, ngươi nhìn nó xem, có thấy giống dụ đầu chúng ta mới vừa ăn hôm qua không? Nhìn cái tay nhỏ bé này, mau nhìn, đầu ngón tay còn có tiểu thịt đô đô a.”
“Hoàng Thượng, ta lấy nhủ danh Dụ Đầu đặt cho đứa nhỏ này, ngươi thấy như thế nào?”
“Ân, Dụ Đầu hảo. Dụ Đầu. . . . . . Tiểu Dụ Đầu của phụ hoàng.”
“Hoài Diệp, Khuyết Dương, đem Thiên Tứ ôm đi ra.” Mỗ vị lão nhân gia nóng nảy, nhưng ở phòng trong hai người nhìn Dụ Đầu đến ngây ngốc, lòng tràn đầy sung sướng trầm tẩm ở trên người tiểu ma tử đáng yêu đến cực điểm. Đây chính là đứa con mà vào những năm cuối đời, bọn họ mới lại có được.
Vừa sinh ra được gọi Dụ Đầu, tiểu gia khoả vù vù ngủ, không ai nghĩ đến một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, lại trở thành đau xót lớn nhất của hoàng thất.