CHƯƠNG 63
(Lại thêm một đứa trẻ nữa chào đời nha)
“Phụ thân!”
“Hãn Triệt.”
Bạch Hãn Triệt bừng tỉnh, bối rối nhìn hai người ở bên cạnh hắn: “Phụ thân, phụ thân. . . . . .” Hắn mơ thấy phụ thân bị thương, chảy rất nhiều huyết.
“Hãn Triệt, phụ thân đã bình an sinh hạ hoàng đệ, chỉ là thân mình thực hư, phải điều dưỡng thật lâu, có Nhị thúc cùng Tôn thái y ở đây, không ngại.”
Lưu Vận Tranh cầm bàn tay lạnh giá của Bạch Hãn Triệt, trấn an hắn. Lam Vận Vanh xoa mặt Bạch Hãn Triệt, làm cho hắn nhìn chính mình.
“Hãn Triệt, có phải ngươi đang giấu diếm chúng ta một sự kiện?” Giả vờ tức giận chất vấn.
“Giấu diếm các ngươi. . . . . .” Bạch Hãn Triệt nhất thời hồ đồ, sau khi hắn nhìn thấy trên mặt hai người dần dần xuất hiện thần sắc mừng rỡ như điên, hắn không tự giác bưng kín bụng.
“Hãn Triệt. . . . . .” Lưu Vận Tranh cúi đầu khẽ cắn cổ hắn, “Ngươi khi nào lén chúng ta trộm uống thuốc? Ai đưa dược cho ngươi? Thế nhưng lại giấu chúng ta, nếu không phải hôm nay phụ thân sinh sản, có phải ngươi muốn chờ đến khi bụng lớn đến che không được, mới có thể nói cho chúng ta biết, ân?”
Bọn họ đã biết! Ban đầu Bạch Hãn Triệt đã nghĩ ra lí do thoái thác, bây giờ tất cả đều không thể dùng.
“Ta, là phụ thân, cấp. Vốn định chờ sau khi phụ thân sinh, liền nói cho các ngươi. . . . . .” Bọn họ, tức giận?
“Hãn Triệt là muốn cho chúng ta kinh hỉ?” Lam Vận Vanh vẻ giận dữ “cưỡng bức” .
Thấy trong mắt hai người đều mang cười, Bạch Hãn Triệt thuỳ mâu, nhẹ nhàng gật gật đầu: “. . . . . . Ân.” Lập tức, hắn bị Lam Vận Vanh hung hăng hôn trụ.
“Hãn Triệt ăn mấy khoả dược?”
“Một, một viên. . . . . .”
Bị hôn đến mơ mơ màng màng, hắn nghe được Lưu Vận Tranh nói: “Liền sinh một đứa đi.”
Một đứa? Sao đủ, Bạch Hãn Triệt trong lòng thầm lắc đầu.
Tiểu hoàng tử sinh ra làm cho cả hoàng cung vui mừng khôn xiết, nhất là tiểu hoàng tử này không công mập mạp, đáng yêu vô cùng. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đem toàn bộ việc triều chính cùng vận phường giao cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, quyết tâm phải bồi Bạch Tang Vận cùng đứa con bảo bối. Lưu Tuyên tinh thần cũng bởi vì hoàng tử được sinh ra, tằng tôn sắp xuất thế mà tốt hơn, cả ngày đều hướng Dưỡng Hợp Cung chạy đến, muốn xem tiểu tôn tử.
Trước đây, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nhận định là tiểu nha đầu, sai người đặt mua tất cả vật dụng đều là dành cho công chúa, hiện giờ sinh ra chính là hoàng tử, hai người chẳng những không có thất vọng, ngược lại còn sai người mấy ngày liền chế tạo gấp gáp xiêm y cho tiểu Dụ Đầu mặc, rồi tiểu miệt, mũ quả dưa, tiểu đệm giường. . . . . . Người ngã ngựa đổ không đủ để hình dung người trong cung cùng vận phường bận rộn.
Sau khi sinh hạ đứa nhỏ bốn ngày, Bạch Tang Vận mới xem như chân chính tỉnh lại, canh giữ bên cạnh hắn bốn ngày, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương tiều tụy mang theo vui sướng, hai người vừa nhìn thấy Bạch Tang Vận tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là hôn môi hắn.
Có thai trong người nên Bạch Hãn Triệt không có nghe theo “ý chỉ” của Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, ở Vĩnh Hoài Cung tĩnh dưỡng, mà là sau khi phụ thân tỉnh lại liền đến ngay Dưỡng Hợp Cung hầu hạ. Khi phụ thân sinh sản thống khổ như thế nào, hắn không thể quên được, nghĩ đến phụ thân từ lúc có thai đến khi sinh sản, hắn phận làm con đều không tròn hiếu đạo, hắn liền dị thường tự trách. Tuy nói hắn không thể giúp được gì nhiều, nhưng cấp phụ thân đệ bát trà, ninh khối khăn ướt, nhìn sắc mặt phụ thân chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, trong lòng hắn mới có thể kiên định.
“Triệt nhi, con không cần ngày ngày lại đây, phải chú ý thân mình.”
Nằm nghiêng ở trên giường, Bạch Tang Vận đối đứa con đang thổi dược cho hắn lên tiếng.
Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Cha, con bồi ngài như thế nào bị thương thân mình? Cha, con muốn bồi ngài.”
Nhìn thấy trên mặt dưỡng tử nhu hoà bình yên lại hạnh phúc tươi cười, Bạch Tang Vận trong lòng trấn an: “Triệt nhi, dùng ngọ thiện, bồi phụ thân ngủ trưa đi, phụ hoàng cùng phụ vương con phải xem Dụ Đầu.” Nhìn về phía hai nam nhân khác trong phòng, hai người kia cũng không hờn giận, ôm đứa con ngủ say đến không muốn buông tay.
“Hảo, cha, dược còn ấm, ngài uống chậm chút.” Đem dược mang đến, Bạch Hãn Triệt thấy phụ hoàng cùng phụ vương không có phản đối, vui vẻ đáp ứng.
“Tang Vận, dùng ngọ thiện ta cùng Khuyết Dương ôm Dụ Đầu đến cách gian, ngươi cùng Hãn Triệt hảo hảo ngủ, miễn cho Dụ Đầu tỉnh lại khóc, ồn ào đến các ngươi.”
Lưu Hoài Diệp làm như rất hiểu ý nói, Bạch Tang Vận đối y nhu cười, rõ ràng là muốn trốn phụ hoàng chốc lát nữa sẽ tới thăm tôn tử.
Dùng ngọ thiện, Bạch Hãn Triệt nằm ở trên giường phụ thân đã lâu chưa nằm qua, gần sát.
“Cha, con vẫn chưa đối với ngài nói một câu.”
“Nói cái gì?”
Đối mặt đứa con, Bạch Tang Vận chưa ngủ hỏi.
“Cha, ” Bạch Hãn Triệt nhìn mái đầu bạc của phụ thân, “Con, thật cảm kích ngài.”
Bạch Tang Vận khẽ cười một tiếng, mắt chưa tĩnh nói: “Triệt nhi, cùng phụ thân không cần nói cảm kích. Người phải nói cảm kích chính là phụ thân, cảm kích ông trời cho phụ thân một đứa con tốt như thế.”
“Con cũng muốn cảm kích lão thiên gia, đã cho con một phụ thân tốt như thế.”
Phụ tử hai người nắm tay nhau, Bạch Hãn Triệt cười nhắm mắt lại. Phụ thân, con yêu ngài, ngài là người mà con yêu nhất. Trải qua nhiều chuyện như thế, hắn đã không hề sợ hãi chính mình đối phụ thân đến tột cùng ôm loại tình cảm ra sao. Phụ thân dưỡng hắn, dạy hắn, thương hắn, yêu hắn, hắn có thể nào không thương phụ thân?
Khi mà tất cả mọi chuyện đều thuận lợi giải quyết, thì bệnh trạng Bạch Hãn Triệt khi có thai dần dần hiện ra. Đầu tiên là ngửi không được mùi gì đó rất thơm, rồi khi mới ăn món nào đó nhẹ nhàng ngon miệng thì sau đó lại nuốt không trôi. Các đại trù trong ngự trù phòng được ý chỉ của chủ tử, mỗi ngày biến hoá đa dạng các món cho hắn cùng với Quốc Công đại nhân mới vừa sinh xong bồi bổ thân mình.
Bạch Hãn Triệt mỗi bữa mặc dù ăn không nhiều lắm, nhưng một ngày phải ăn sáu bảy bữa, bụng cũng dần dần lớn lên. Vất vả một ngày, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh sau khi trở về đầu tiên là hỏi tiểu Dụ Đầu như thế nào, tiếp theo chính là ở trên bụng Bạch Hãn Triệt vừa sờ vừa âu yếm, phán hắn có thể sinh công chúa cho bọn họ. Trong cung đều là nam oa, bọn họ thật sự là muốn một nữ oa đến đau.
Đối với đệ đệ Lưu Thiên Tứ, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh là áy náy nhiều nhất. Từ ngày bé vừa sinh ra, hai người đã hạ quyết tâm, đời này, chỉ cần là tiểu Dụ Đầu muốn, cho dù là trăng trên trời, bọn họ cũng sẽ lấy cho nó, đệ đệ này, thiếu chút nữa bởi vì bọn họ tuỳ hứng mà không có. Sau khi đệ đệ sinh ra, hai người thường xuyên giấu Bạch Hãn Triệt hướng Bồ Tát thắp hương, cảm kích Bồ Tát làm cho đệ đệ bình yên xuất thế. Kỳ thật điều này, Bạch Hãn Triệt đều biết, nhưng hắn một câu đều không có đề cập qua, ở trong lòng hắn, Dụ Đầu chính là đứa con của hắn, hắn muốn giống như phụ thân yêu thương Dụ Đầu.
Ở trong cung làm bạn phụ thân, Bạch Hãn Triệt không có quên Đồng Đồng ngoài cung, hắn cứ cách mấy ngày lại ra cung vấn an Đồng Đồng. Bụng Đồng Đồng đã có hơn tám tháng, bởi vì hắn niên kỉ quá nhỏ, thân mình căn bản thừa nhận không được, tay chân đều sưng lên. Càng nghiêm trọng hơn chính là, không giống như mấy tháng trước có thể ăn có thể uống, hắn hiện tại ăn cái gì liền phun ra cái ấy, mặt cũng gầy rất nhiều. Bạch Hãn Triệt thật lo lắng cho hắn, Nhị thúc Ngũ Mặc nhìn ra sự lo lắng đó, đem Đồng Đồng tiếp vào trong phủ, hảo hảo chiếu khán.
Mà người khởi xướng hết thảy, Đồng Hàm Trứu, lại không một người nào nhẫn tâm trách móc y nặng nề. Đồng Đồng gầy, y gầy còn lợi hại hơn. Đồng Đồng ăn không vô thứ nào, y cơ hồ cũng không uống nổi một ngụm nước. Y ích kỷ làm cho Đồng Đồng chịu đại tội như thế, nếu không phải Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ khuyên can, có lẽ y sẽ dùng cách tự mình hại mình để mà trừng phạt.
Đồng Đồng không có trách tứ ca, sau mỗi lần phun ra, liền phá lệ dính chặt lấy y. Đối Đồng Đồng mà nói, tứ ca không khi dễ hắn làm cho hắn dị thường ỷ lại.
“Nôn. . . . . . Nôn. . . . . .”
“Đồng Đồng, nhịn một chút, bằng không thuốc sẽ bị nôn ra hết.”
Ngồi ở bên giường, Bạch Hãn Triệt giúp người này sát miệng vì mới vừa uống một ngụm dược đã bắt đầu phun ra, rồi lại cầm lấy chén thuốc trên bàn, tiếp tục uy hắn.
“Bạch đại ca. . . . . .” Nằm ở trong ngực tứ ca, Đồng Đồng vì nôn mửa mà chảy nước mắt tràn đầy thương tâm, “Có thể, có thể làm cho ta không phun được không? Ta mà phun, tứ ca, tứ ca sẽ không ăn cơm. Bạch đại ca. . . . . .”
“Đồng.” Chà lau nước mắt Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu nói nhỏ, “Uống thuốc xong ta ôm ngươi đi ra ngoài thông khí.”
“Tứ ca. . . . . .” Đồng Đồng giật nhẹ tay áo tứ ca, “Ngươi ăn cơm, ăn cơm.”
“Đói bụng ta sẽ ăn.” Đồng Hàm Trứu thản nhiên nói. Y đang trừng phạt chính mình, trừng phạt chính mình làm cho người này biến thành như vậy.
“Tứ ca. . . . . .”
“Đồng Đồng, uống thuốc đi. Bạch đại ca cho ngươi ăn mứt quả mơ, là mới vừa học được ở ngự trù phòng.”
“Thật vậy chăng?” Nhẫn xuống ghê tởm, Đồng Đồng kinh hỉ nói, “Mau, đem dược cho ta.” Tiếp nhận dược, Đồng Đồng một tay niết cái mũi, một tay cầm bát đem thuốc nuốt xuống.
“Nôn. . . . . .” Thuốc mới vừa đi xuống, Đồng Đồng lại muốn ói ra. Hắn gắt gao che lấy miệng, không cho chính mình nhổ ra. Nhìn thấy mà Đồng Hàm Trứu cắn chặt răng. Bạch Hãn Triệt đau lòng cực kỳ, vì xem Đồng Đồng như đệ đệ, nên khi nhìn thấy hắn chịu tội như vậy, cổ họng cảm thấy nghẹn, hai mắt cay cay.
Thật vất vả đem thuốc nuốt vào, Đồng Đồng ngửa đầu: “Tứ ca, ta, ta uống hết rồi.”
Không ngừng nhu ấn ngực cho hắn, Đồng Hàm Trứu ám ách đáp lời.
Đồng Đồng sờ hai má lõm sâu của tứ ca, chỉ cảm thấy được tứ ca nhu ngực càng đau.
“Tứ ca. . . . . . Chờ, chờ cục cưng đi ra, ngươi phải dẫn ta phi.”
“Ân.” Ức chế không được hôn lên đôi mắt ướt át kia.
“Còn phải mang cục cưng phi.”
“Ân.”
“Còn phải. . . . . . Còn phải . . . . .” Đồng Đồng mày càng ngày càng nhíu chặt, lời nói dẫn theo khóc nức nở, “Tứ ca, Bạch đại ca. . . . . . Ta, ta bụng đau.”
“Đồng!” Đồng Hàm Trứu lập tức rống lên.
Bạch Hãn Triệt vừa nghe luống cuống, Tiểu Tứ cũng choáng váng.
“Trạng Nguyên, nhanh đi kêu Nhị thúc!”
“A, được, ta, ta đi ngay.” Văn Trạng Nguyên hốt hoảng chạy đi gọi người.
“Đau! Đau quá!” Đồng Đồng hô to, sắc mặt nháy mắt không có huyết sắc, “Tứ ca, ta đau, ta đau. . . . . .”
“Đồng, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Đè lại Đồng Đồng giãy giụa, Đồng Hàm Trứu một tay kéo xuống ống tay áo chính mình, che lại hai mắt Đồng Đồng.
“Đồng, đừng sợ, tứ ca ở đây, tứ ca ở đây.” Cởi bỏ áo khoác Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu đã là đầu đổ đầy mồ hôi.
“Đồng trang chủ, ngươi cầm tay Đồng Đồng, đừng cho hắn trảo thương chính mình.” Chiếu theo cách khi phụ thân sinh mà thực hiện, Bạch Hãn Triệt đối với bên ngoài hô, “Đi chuẩn bị nước ấm! Bạch bố!”
“Thiếu gia, ta đi.” Tiểu Tứ rất nhanh chạy đi.
“Hãn Triệt, ngươi đi ra ngoài, ngươi có thân dựng, không thể gặp loại này.” Ngũ Mặc chạy tới buông cái hòm thuốc, nghiêm túc nói, tiếp theo phân phó các nội thị theo vào trói chặt hai chân Đồng Đồng, chuẩn bị giúp hắn đỡ đẻ. Bạch Hãn Triệt không muốn đi, nhưng Ngũ Mặc lại cho người đem hắn đẩy đi ra ngoài.
“Đau, tứ ca, đau, đau. . . . . .” Đồng Đồng giãy giụa, sắc mặt trắng bệch, hắn bị cái đau chưa bao giờ chịu qua làm cho sợ hãi, đau đến phá huỷ toàn thân. Con ngươi Đồng Hàm Trứu đầy thuỷ quang, y không dám làm cho Đồng Đồng nhìn thấy huyết tinh trong chốc lát sẽ xuất hiện, sợ doạ hắn. Y duy nhất có thể làm chính là nắm tay hắn, trấn an hắn, Đồng Hàm Trứu hận không thể ở trên người chính mình chém mấy đao.
Sau khi Ngũ Mặc nhìn trạng huống Đồng Đồng, quyết định thật nhanh nói: “Dùng dược, nếu không hắn kiên trì không được đến khi đứa nhỏ đi ra. Bất quá dùng dược có thể sẽ làm bị thương đứa nhỏ.”
“Dùng dược.” Đồng Hàm Trứu không cần suy nghĩ quyết định, “Dùng dược, cấp Đồng dùng dược, ta có thể không cần đứa nhỏ, nhưng không thể không có hắn.”
“Không, không cần. . . . . .” Khóc lớn Đồng Đồng đột nhiên nói, tiếp theo, hắn bị người điểm huyệt ngủ.
“Ngũ đại nhân, cầu ngài cấp Đồng dùng dược.” Rốt cuộc không thể chịu đựng được Đồng Đồng chịu khổ, Đồng Hàm Trứu không tính toán cần đứa nhỏ tra tấn cha nó đến như thế.
Thấy thế, Ngũ Mặc kinh ngạc, tiếp theo hắn gật đầu, lập tức lấy ra dược. Nếu đại ca có gì nguy hiểm, Hoàng Thượng cùng Khuyết Vương cũng sẽ quyết định làm vậy.
Bạch Hãn Triệt bên ngoài lo lắng chờ, đột nhiên không còn nghe thấy tiếng khóc của Đồng Đồng, hắn nghĩ đến Đồng Đồng đã xảy ra chuyện, tâm một trận lạnh run.
“Thiếu gia, Đồng Đồng hắn xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tứ khóc hỏi, Văn Trạng Nguyên ôm chặt không cho hắn đi vào. Bạch Hãn Triệt cắn chặt môi, nhấc chân định vào xem thử.
“Oa! !” Đột nhiên, tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh vang lên thật to. Chợt nghe Ngũ Mặc ở bên trong nói: “Trách không được lại đau như vậy, một tiểu tử béo thế này, so với tiểu Dụ Đầu còn béo hơn. . . . . . . Hàm Trứu, Hàm Trứu?”
“Đồng Đồng. . . . . .” Hai chân Bạch Hãn Triệt như nhũn ra tựa vào cạnh cửa, đầu óc choáng váng, hắn suýt bị hù chết.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt tiều tụy được người nâng đi ra, rõ ràng là Đồng Hàm Trứu đã ngất xỉu.
Ánh mắt Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên không tự chủ đều chăm chú vào trên người y, đây là cái tên lãnh khốc ít lời, động một cái liền đe doạ trợn mắt, trang chủ của Bích Vân Sơn Trang, Đồng Hàm Trứu đây sao?
Chậm rãi quay đầu lại, Bạch Hãn Triệt sờ sờ bụng, chờ đến khi hắn sinh sản, hai người kia. . . . . . Hắn trong lòng bất an.