Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 11: Chương 11




Lần đầu tiên Lâm Duật Ngôn làm chuyện xấu, không có kinh nghiệm gì, trăm ngàn chỗ hở. Cố Diệu Dương nói xong, nở nụ cười biếng nhác, triệt để đánh sụp lòng tự tin của cậu, ra quân bất lợi có lẽ chính là vậy.

Vốn nghĩ rằng đặt bẫy cho hắn, ai ngờ hắn lại chủ động nhảy vào, còn khoanh tay đứng trong vòng tròn, thưởng thức thủ đoạn nhỏ tuổi cực kỳ ngây thơ buồn cười của cậu.

Lâm Duật Ngôn cảm thấy quá nóng lòng cầu thành, ngượng ngùng quay lại phòng bếp, lại múc một bát mới cho hắn.

Buổi tối hôm đó, Lâm Duật Ngôn ngủ trong phòng khách, sofa nhỏ trong phòng khách là ghế hai người ngồi, có cái đệm mềm mại, không thẳng, vừa vặn có thể nằm một người, mặc dù hơi hẹp, nhưng dễ chịu hơn trên mặt đất. Sáng hôm sau cậu ngồi dậy từ trên giường, không cần nghĩ cũng biết, chắc là Cố Diệu Dương thừa dịp cậu ngủ, dịch chuyển cậu lên.

Ở nhờ không đơn thuần, đã đủ chột dạ, cậu không muốn lại chiếm chỗ của chủ nhân, khiến mình càng chột dạ hơn.

Nhưng tại sao Cố Diệu Dương phải chuyển cậu lên giường chứ? Lo lắng cậu ngủ không thoải mái?

Làm sao có thể… Cố Diệu Dương chỉ biết trêu cậu, mới sẽ không quan tâm cậu.

Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn dậy từ sớm, chần chừ trước cửa phòng ngủ rất lâu, cũng không đợi được Cố Diệu Dương đi ra, cậu đành phải đi rửa mặt trước, lại muốn bớt chút thời gian về nhà, lấy vài bộ quần áo.

Hỏng bét… Lâm Duật Ngôn cảm thấy ý nghĩ này có phần không hiểu được, cậu còn dự định thường trú ư?

Tầm mười giờ, Cố Diệu Dương tỉnh một lần, hắn không chơi điện thoại mấy, phần lớn thời gian đều ngủ, thỉnh thoảng nhìn Lâm Duật Ngôn một chút, cũng mặc kệ cậu, để cậu tùy tiện làm gì trong nhà mình.

Một ít mì sợi cuối cùng trong tủ lạnh cũng hết rồi, mặc dù Lâm Duật Ngôn vô cùng tích cực muốn giúp nấu cơm, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, cũng không có cách nào phát huy, muốn kéo Cố Diệu Dương ra ngoài mua, nhưng rõ ràng hắn không muốn đi.

“Tôi chỉ biết nấu mì.” Cố Diệu Dương nói: “Còn cậu?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi… vừa học được nấu mì.”

“Cho nên mua những thứ không cần thiết đó, để vào cũng lãng phí.”

“Vậy cũng phải ăn cơm mà…” Nói xong bụng vang lên, mắt lom lom nhìn hắn: “Cậu dẫn tôi đi một lần đi, lần sau không cần cậu nữa.”

“Còn có lần sau?” Cố Diệu Dương cười nhẹ hỏi: “Cậu dự định ỷ lại ở đây bao lâu?”

Lâm Duật Ngôn nhìn trái nhìn phải mà nói hắn: “Tôi có ỷ lại đâu…”

Ngoài miệng Cố Diệu Dương nói không đi, nhưng vẫn mặc cái áo khoác mỏng, đi theo cậu ra ngoài.

Bốn, năm giờ mặt trời vẫn treo lên rất cao, người đi đường cũng nhiều hơn một chút, lúc này Lâm Duật Ngôn mới chú ý, trên đường người già và trẻ em chiếm đa số, thỉnh thoảng có người trẻ tuổi, đều giống cách ăn mặc của tóc vàng, thoạt nhìn như côn đồ.

Chỗ mua thức ăn cách siêu thị nhỏ không xa, từng sạp hàng chống lên, Lâm Duật Ngôn chưa mua bao giờ, cũng không biết chọn, tùy tiện nói mấy thứ mình thích ăn, định trở về học cách làm, cậu cảm thấy nấu cơm đúng là rất thú vị, đến cũng không chê phiền phức.

Cố Diệu Dương không một mực đi theo cậu, phần lớn là nói cho cậu biết về vị trí cụ thể, rồi đứng đợi ở đằng xa, chờ cậu mang theo mấy cây rau củ trở về, lúc định về nhà, Lâm Duật Ngôn lại chạy đến hàng thịt bên đường, mua một miếng thịt nạc.

Tuy rằng độ khó của việc này hơi lớn, với trình độ của cậu vẫn không kiểm soát được, nhưng cậu vẫn muốn khiêu chiến thử xem.

Gọi một tiếng ông chủ, một người đàn ông cao lớn thô kệch đi ra, nom ông chủ rất dữ, trên trán còn có vết sẹo nằm ngang, lấy dao bầu ném lên cái thớt bám mỡ hỏi: “Bao nhiêu?”

Lâm Duật Ngôn hơi sợ, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Diệu Dương, thấy hắn cách không xa, mới yên lòng nói: “Hai người ăn.”

Ông chủ ngậm một cây tăm, hạ xuống một dao, cũng chẳng cân đo, ném thẳng cho cậu.

Lâm Duật Ngôn nhỏ giọng nói: “Hơi, hơi nhiều…”

Ông chủ hung thần ác sát: “Nhiều gì mà nhiều, không nhiều.”

“À…” Lâm Duật Ngôn lập tức hoảng sợ, cũng không dám phản bác: “Vậy, vậy bao nhiêu tiền?”

Ông chủ nhìn cậu một cái, ném dao sang một bên, ồm ồm nói: “Tặng cậu.”

Tặng, tặng tôi?

Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay, cảm thấy không ổn, nhưng ông chủ nhíu mày, thịt trên mặt cũng run lên một cái theo, dọa cậu sợ đến nỗi không dám cưỡng ép đưa tiền, bước nhanh chạy đến bên cạnh Cố Diệu Dương, đưa thịt cho hắn nói: “Ông, ông chủ không lấy tiền…”

Cố Diệu Dương cũng thoải mái: “Không lấy tiền thì cầm lấy.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Như vậy không tốt đâu?”

“Vậy cậu đưa cho ông ta.”

Lâm Duật Ngôn cẩn thận từng li từng tí quay đầu, thấy ông chủ đang đứng ở cửa, vội vàng kéo tay Cố Diệu Dương đi về: “Vậy, vậy hay là thôi đi. Cảm ơn ông chủ.”

Cố Diệu Dương liếc qua mu bàn tay trắng nõn của Lâm Duật Ngôn, không dễ phát hiện mà cười: “Cậu hạ độc cho tôi không phải rất giỏi à? Sao bây giờ lại sợ?”

Lâm Duật Ngôn nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không sợ.” Lại nói: “Cậu đừng đổ oan cho người tốt, tôi hạ độc cậu lúc nào?”

“Bỏ nhiều muối cũng là hạ độc.”

“Nói bậy, còn không phải cậu túm tôi chạy khắp đường, chạy đến nỗi chân tôi cũng đau rồi.”

Cố Diệu Dương nói: “Cậu không học môn thể dục hả? Cộng lại cũng chưa được tám trăm mét.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tám trăm mét còn không xa ư? Tôi cũng chạy sắp tắt thở.”

Cố Diệu Dương nói: “Đồ yếu ớt.”

“Tôi...” Lâm Duật Ngôn bác bỏ không có sức lực gì: “Tôi mới không phải.”

Có nguyên liệu nấu ăn, Lâm Duật Ngôn lại tìm kiếm thực đơn, đặt điện thoại trên tủ bát, làm theo từng bước một, Cố Diệu Dương không có ý định giúp cậu, đợi cậu tay chân vụng về cắt đồ ăn xong, nghe điện thoại liền đi, chắc ở trên ban công, loáng thoáng có thể nghe được giọng hắn.

Lâm Duật Ngôn vốn định nghe lén, nhưng Cố Diệu Dương ngoại trừ “Ừ” “A” thì không nói lời dư thừa, mấy phút sau đã cúp máy, lại quay về phòng ngủ.

Cho dù ở trong nhà, thời gian họ tiếp xúc cũng không nhiều.

Nếu cứ thế này, coi như ở nửa năm nữa cũng chưa hẳn hiểu được hắn? Lâm Duật Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, hơi thất thần, trong lúc đó cũng quên có phải mình làm theo các bước của thực đơn không, đợi hoàn hồn, đồ ăn đã ra nồi, nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, hài lòng gật gật đầu, bắt đầu nấu món nữa.

Bận rộn bốn mươi phút, chỉ xào hai đĩa rau xanh, thịt lợn được mua miễn phí không dám động, nghĩ rằng trước tiên thử xem, dự định ngày mai lại làm.

Hôm nay Lâm Duật Ngôn chân thành hơn nhiều, tự đưa đũa cho Cố Diệu Dương, trên mặt không giấu được chờ mong và hồi hộp, giống như đợi phán quyết cuối cùng.

Cố Diệu Dương cũng rất phối hợp, nếm cả hai món ăn. Hắn nhai rất chậm, cho đến khi Lâm Duật Ngôn đã có phần không đợi được, mới gật đầu nói: “Không tệ, ăn rất ngon.”

“Thật sao?” Lâm Duật Ngôn lập tức vui vẻ hẳn, không uổng công cậu bận bịu lâu như vậy, cầm lấy đũa trịnh trọng gắp một cọng rau bỏ vào miệng, vừa nhai hai cái, “cạch” một tiếng, đũa lại vô tình rơi xuống mặt bàn.

Cậu ngẩn ngơ, nước mắt suýt nữa bị vị mặn chát trong miệng ép ra, mờ mịt nói: “Cậu… không phải cậu đã nói ăn ngon à?”

Cố Diệu Dương tựa vào lưng ghế, bưng cốc nước ấm, uống một ngụm trước, mới chân thành nói: “Tôi cảm thấy ăn ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.