Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 12: Chương 12




Hai món chỉ có một món miễn cưỡng ăn được, món còn lại thực sự không nuốt nổi, may mà nấu không nhiều, không lãng phí quá nhiều, phối thêm cơm chưa chín kỹ, coi như no bụng.Cố Diệu Dương ăn xong trước cậu, cầm bát đũa của mình đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ, lại đến phòng vệ sinh rửa tay, có vẻ như định ra ngoài.

Lâm Duật Ngôn đứng lên theo, hỏi: “Cậu muốn đi ra ngoài?”

Cố Diệu Dương đổi giày, mở cửa phòng, đáp một tiếng.

“Tôi có thể đi không?” Lâm Duật Ngôn cũng muốn đổi giày, đôi dép trên chân cậu là mới mua, đế bằng nhựa, hơi cộm chân, còn hơi nhỏ.

Cố Diệu Dương nói: “Không được.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tại sao? Cậu có chuyện quan trọng gì à? Nếu như chỉ là ra ngoài dạo chơi, tôi có thể đi với cậu…”

“Tôi nói không được.” Nói còn chưa dứt lời, Cố Diệu Dương đã liếc nhìn cậu, ánh mắt cường thế lại không cho phản bác, giọng nói cũng lạnh như băng, không có tình cảm gì.

Lâm Duật Ngôn giật mình, nhìn bóng hắn xuống lầu, không dám động nữa.

Nghiêm khắc mà nói, mặc dù Cố Diệu Dương thích trêu chọc cậu, nhưng lại chưa bao giờ làm hại cậu. Sẽ không động thủ, càng sẽ không nhục nhã cậu quá đáng, khiến cậu khó xử trước mặt mọi người.

Cho nên cho tới nay, Lâm Duật Ngôn cũng chỉ cảm thấy hắn đáng ghét, cũng không cảm thấy hắn nguy hiểm cỡ nào, thậm chí tội ác tày trời.

Trước khi nghỉ hè cô giáo bảo cậu đưa thư, tuy rằng cậu vô cùng không tình nguyện, nhưng cũng tới. Gặp được chú bán thịt mặt mũi hung ác, mặc dù trong lòng sợ sệt, nhưng nhìn thấy Cố Diệu Dương đứng ở phía sau, lại nghĩ chắc không có việc gì.

Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất đến bây giờ, trong mắt hắn không có trêu tức, thay vào đó, là sắc bén chưa bao giờ thấy.

Lâm Duật Ngôn có chút tiếc nuối, vừa định đóng cửa, đã thấy có bóng người vọt lên từ dưới lầu, đeo kính gọng đen, chào hỏi với cậu.

Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu là…”

Kính đen tự giới thiệu: “Tôi họ Phương, tên là Phương Kiệt.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Chào cậu.” Lại hỏi: “Cậu đến tìm Cố Diệu Dương sao? Cậu ấy vừa đi ra ngoài.”

Phương Kiệt râu ria xồm xoàm, giống như mấy ngày chưa cạo, luôn miệng nói: “Không không không, tôi tới tìm cậu.”

“Tìm tôi?”

Phương Kiệt đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cậu tên gì, cũng biết mục đích tới đây của cậu.”

Lâm Duật Ngôn dè dặt: “Sao, sao cậu biết?”

Phương Kiệt híp mắt một cái: “Hồ Đông Đông nói.”

Lâm Duật Ngôn khiếp sợ: “Đông... Đông Đông? Sao, sao nó lại nói cho cậu biết?”

Phương Kiệt không giấu giếm: “Đó là con mèo tham ăn, mấy xâu ba chỉ nướng thì bí mật gì cũng có thể tung ra.”

“Cậu…” Lâm Duật Ngôn nghiêm túc đánh giá y chốc lát, không xác định hỏi: “Cậu là, anh bốn mắt mà Đông Đông nói sao?”

“Đúng, là tôi. Thế nào? Có muốn đi theo Cố Diệu Dương không?” Phương Kiệt còn đeo một cái máy tính, cẩn thận nhìn xuống lầu, giống như sợ Cố Diệu Dương đã đi mà trở lại, bị tóm gọn tại chỗ.

Đương nhiên Lâm Duật Ngôn muốn đi theo, dù sao Cố Diệu Dương hiếm khi đi ra ngoài, chắc chắn sẽ có phát hiện mới.

“Nhưng cậu ấy nói… không được…”

“Cậu cũng quá nghe lời rồi đó?” Phương Kiệt sầu đến gãi tóc: “Cậu có thật sự muốn hiểu rõ cậu ta không?”

“Tất nhiên là thật.”

“Vậy thì học linh hoạt hơn chút, vừa khéo tôi biết cậu ta muốn đi đâu, tôi dẫn cậu tới đó.”

Lâm Duật Ngôn không hiểu hỏi: “Tại sao cậu dẫn tôi đi?”

Phương Kiệt vỗ vỗ bả vai cậu, quen thân nói: “Nếu chuyển tới đây sẽ là bạn bè, vả lại mọi người sống ở tầng trên tầng dưới, giúp đỡ nhau, giúp đỡ nhau.”

Khoảng tám giờ tối, trên đường phố Văn Xương đã không có ai, thỉnh thoảng có mấy cửa hàng nhỏ mở cửa, ánh đèn cũng u ám, không có khách nào.

Mặc dù những điều Trác Hàng nói không phải sự thật, nhưng Lâm Duật Ngôn vẫn hơi tò mò về con phố này. Dẫu sao lúc hướng dẫn định vị, chỗ này thật sự chỉ là một mảnh đất trống.

Phương Kiệt có xe của mình, một cái xe con đã lớn tuổi, qua bảy tám tay, lái đi kêu vang “kẹt kẹt”, đai an toàn vẫn cứng cáp. Ra khỏi phố Văn Xương một đoạn đường rất dài cũng không có đèn đường, giống một nơi bị thành phố vứt bỏ.

Lâm Duật Ngôn hỏi y tại sao lại như vậy.

Phương Kiệt nói: “Bởi vì người ở đây không hay ra ngoài, sống một mình.” Lại liếc nhìn cậu, cảm thấy cậu còn có thắc mắc, không thừa nước đục thả câu, hỏi: “Cậu cảm thấy Hồ Đông Đông thế nào?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Rất đáng yêu.”

“Cậu cũng gặp bà Hồ rồi chứ?”

“Ừm, là một bà cụ rất hiền lành.”

Phương Kiệt đốt điếu thuốc: “Nhưng một già một trẻ này trước khi chưa tới đây, chính là ăn mày trên đường cái.”

“Ăn, ăn mày?” Khoảng cách của từ này và Lâm Duật Ngôn quá xa vời, vội hỏi: “Thế ba mẹ Đông Đông đâu?”

Phương Kiệt nói: “Vào tù rồi, lừa đảo.”

Lâm Duật Ngôn ngẩn người, nhất thời không biết nên nói gì.

“Nói ra cậu cũng đừng ghét bỏ, người sống ở con phố này, hoặc nhiều hoặc ít đều có dính chút quan hệ với những chuyện kia, có khi là bị con cái liên lụy, cũng có đi ra từ bên trong. Chuyện tầm phào bên ngoài nhiều lắm, cũng không có nhiều người bằng lòng tin tưởng biết sai có thể thay đổi, ở quê nhà chỉ chỉ trỏ trỏ, sống không nổi nữa, bèn chuyển đến bên này ngăn cách với đời.”

“Vậy, vậy Cố Diệu Dương…”

“Cậu ta? Cậu ta không giống đâu.” Phương Kiệt thả vòng khói, nhớ lại nói: “Cậu ta bị người chém một đao, ném ở ven đường.”

Lâm Duật Ngôn bỗng nhiên nhớ tới vết sẹo trên lưng Cố Diệu Dương, kinh ngạc hỏi: “Tại, tại sao lại bị ném ở ven đường…”

Phương Kiệt nói: “Không biết, tôi cũng rất tò mò.” Nói đoạn dập tắt tàn thuốc đã hút xong, ném ra ngoài cửa sổ xe, lại lái hơn bốn mươi phút, mới dừng lại.

Lâm Duật Ngôn xuống xe, phát hiện chỗ trước mặt rất quen mắt, làm thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà là cái phố bar gặp được Cố Diệu Dương vào ngày đầu tiên?

Phương Kiệt dẫn theo cậu xuyên qua đám người ồn ào, đi vào một con hẻm khuất, bên trong có một cửa hàng nhỏ không có biển hiệu, không có khách, trang trí trong quán giống như quán cà phê bình thường, khiến Lâm Duật Ngôn thả lỏng không ít.

Bartender hỏi tuổi của cậu rồi để cậu đi vào, Phương Kiệt tựa như rất quen người trong quán, lần lượt chào hỏi, lại tựa vào quầy bar hỏi: “Nghe nói lần này tiền thưởng rất cao?”

Bartender gật đầu, xòe năm ngón tay.

Phương Kiệt nói: “Năm vạn?”

Bartender chậc lưỡi, thấp giọng nói: “Năm trăm vạn?”

“Đệt?!” Phương Kiệt kinh ngạc: “Con nhà giàu nào gom người được?”

Bartender nói: “Không rõ lắm, nhưng lần này có rất nhiều người đăng ký, đoán chừng sẽ mở võ đài ở tầng hai.”

Phương Kiệt nói: “Năm trăm vạn đúng là giá trên trời.” Lại lắm chuyện hỏi: “Lần này Cố Diệu Dương dự định tham gia?”

Bartender nhún vai: “Chị Linh cũng nghĩ vậy, nhưng anh Tiểu Dương phớt lờ chị ấy.”

Phương Kiệt hỏi: “Vậy hôm nay cậu ta tới làm gì?”

Bartender đưa cho y một cái thẻ thang máy: “Nhiều người đăng ký, phía dưới sẽ loạn, còn chưa bắt đầu thi đấu mà, đã đánh tàn phế vài người trước rồi, chị Linh bảo anh ấy tới nhìn xem, đừng để đến lúc đó đánh chết người, người xem còn xem cái gì?”

Phương Kiệt nhận lấy tấm thẻ nói tiếng cảm ơn với bartender, dẫn theo Lâm Duật Ngôn vào thang máy.

Mặc dù Lâm Duật Ngôn dự thính trong chốc lát, nhưng thực sự nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, chỉ biết có lẽ có trận đấu, trong lòng hơi tò mò.

Thang máy không đi lên, mà xuống tầng hai dưới mặt đất.

Lúc đi ra, Phương Kiệt nhớ ra một chuyện, dừng bước lại hỏi cậu: “Cậu… có thích cái gì không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi thích vẽ tranh.”

“Ừm…” Phương Kiệt trầm ngâm nửa ngày, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đọc sách?”

Phương Kiệt nói: “Còn gì nữa không? Ví dụ như đánh nhau kịch liệt?”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu, quá bạo lực, cậu không thích.

Phương Kiệt tằng hắng một cái, hơi mất tự nhiên, “Vậy lát nữa nếu cậu thấy cái gì không chịu được, thì đến thang máy này đợi tôi.”

“Vậy Cố Diệu Dương đâu?”

“Cậu ta không ở B2 thì chính là B1, tôi đi tìm trước xem.”

Lâm Duật Ngôn gật gật đầu, đi theo sau lưng y.

So sánh với trên lầu, nơi này rộng hơn rất nhiều, quầy bar tủ rượu, cái gì cần có đều có, cũng không có ánh đèn lộn xộn, thậm chí không có khách, ngay phía trước là hai cánh cửa lớn đóng chặt, Phương Kiệt nhẹ nhàng đẩy ra, trong nháy mắt, âm thanh đánh nhau thảm thiết chói tai, xuyên thấu màng nhĩ.

Lâm Duật Ngôn không dám tiến lên, nhưng vẫn nhìn thấy một người toàn thân là máu nằm trên mặt đất, mặc cho một người khác mặc áo màu đỏ không ngừng sử dụng bạo lực.

Cả khuôn mặt của người kia đều sưng lên, răng cũng rơi mấy cái, muốn đứng lên, lại nghe “rắc” một tiếng, cánh tay cũng bị vặn gãy.

Lâm Duật Ngôn hoàn toàn ngây dại, từ trước tới nay cậu chưa từng gặp phải hình ảnh như vậy, muốn đi, làm thế nào cũng không bước chân ra được, hình như người kia nhìn thấy cửa lớn mở rộng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, lao ra từ bên trong, nhưng gã bị thương quá nặng, ngã thẳng bên chân Lâm Duật Ngôn, túm chặt lấy mắt cá chân của cậu, nói không ngừng: “Tôi không đấu nữa, để tôi đi, để tôi đi…”

Sức lực của gã lớn một cách lạ kỳ, dần dần, lại còn muốn trèo lên theo chân Lâm Duật Ngôn, chống đỡ đứng lên.

Lâm Duật Ngôn không tránh thoát, sợ đến nỗi vành mắt cũng đỏ, cậu vốn nhát gan, căn bản không biết đến trường hợp thế này, toàn thân run như cầy sấy, nói không nên lời.

“Lâm Duật Ngôn!”

Đột nhiên, có người gọi tên cậu.

Cậu vội vàng ngẩng đầu, trông thấy Cố Diệu Dương sải bước đi tới từ đằng xa, vội vàng vươn hai tay ra, kêu lên: “Cố…”

Còn chưa dứt lời, sức lực trên chân đã nới lỏng, Cố Diệu Dương nắm hai tay cậu, kéo cậu vào trong ngực, cau mày nói: “Không phải đã nói không được theo tới.”

“Cậu tưởng tôi đang nói đùa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.