Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 13: Chương 13




Lâm Duật Ngôn tự biết đuối lý, lúc muốn tìm Phương Kiệt chịu tội thay, người đã mất tăm.

Nói cho cùng cũng là chính cậu muốn đến, gặp phải chuyện như này chả trách người khác, chỉ là cậu không nghĩ tới, trận đấu bọn họ vừa nói tới, vậy mà có liên quan đến đấm bốc chợ đen…

Lâm Duật Ngôn đã từng nghe nói đến từ này, nghe đâu là võ tổng hợp không có bất kỳ quy tắc nào, là trò chơi thật sự đánh chết người không đền mạng.

Phần lớn đều là kẻ có tiền gom người, không phải công khai đăng ký dự thi. Cậu không hiểu làm sao lại có người thích xem loại thi đấu này, thậm chí còn có trường đấu thú rất tàn nhẫn.

Cố Diệu Dương dẫn cậu tới một gian phòng nghỉ, dựa vào tường, im lặng không nói lời nào.

Trên hai cánh tay của hắn đều quấn băng vải bảo vệ chuyên nghiệp, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Lâm Duật Ngôn trở lại bình thường rồi, hình ảnh lúc ấy đột ngột quá, thực sự chưa chuẩn bị tâm lý, lén lút nhìn Cố Diệu Dương, cũng im lặng theo.

Cậu nhớ tới bao cát trên ban công của Cố Diệu Dương, còn tưởng rằng hắn dùng để rèn luyện thân thể, bây giờ xem ra, có lẽ không phải.

Lúc này, cửa mở.

Một người phụ nữ mặc váy dài màu đen đi vào, cô nhìn thoáng qua Cố Diệu Dương trước, lại nhìn thấy Lâm Duật Ngôn ngồi trên sofa, hơi kinh ngạc: “Ơ, đây không phải anh chàng đẹp trai đụng phải mấy ngày trước à?”

Lâm Duật Ngôn lập tức đứng lên, đôi môi đỏ tươi đẹp và mái tóc xoăn đen bóng của người phụ nữ, khiến cậu lập tức nhớ lại hai người từng gặp nhau ở đâu, bây giờ nhìn kỹ dưới ánh đèn, khoảng chừng ba mươi tuổi.

“Xin, xin chào…”

“A, rất lễ phép.” Người phụ nữ đi tới lại muốn chọc chọc mặt Lâm Duật Ngôn, vừa vặn đối diện với tầm mắt Cố Diệu Dương quăng tới, lại ngượng ngùng thả tay xuống, cười nói: “Gọi tôi là chị Linh được rồi.”

Lâm Duật Ngôn gật nhẹ đầu, còn chưa lên tiếng, Cố Diệu Dương đã đi tới, lạnh lùng nói: “Cậu về đi.”

“Tôi…”

“Đi về ngay bây giờ. Theo ai tới, về với người đó.”

Thái độ của hắn lạnh lùng, Lâm Duật Ngôn đành phải mím khóe miệng, gật đầu, yên lặng đi ra ngoài.

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người.

Cố Diệu Dương hỏi chị Linh: “Chị tới làm gì?”

Chị Linh tìm một chỗ ngồi xuống, rót cho mình cốc nước, hỏi ngược lại: “Đây là chỗ của chị, tại sao chị không thể tới?”

“Ngược lại là cậu.” Chị Linh chuyển đề tài, kèm thêm vẻ mặt nghiêm túc, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Võ đài không đánh, nghề nghiệp không ký, cho cậu đến trường làm quen một vài người cùng tuổi bình thường, cậu thì giỏi, biết cổng trường mở hướng nào không?”

Cố Diệu Dương lười nói: “Đông tây nam bắc đều mở.”

Chị Linh tức giận cười lên, lấy điện thoại ra nhìn: “Sau một tuần nữa là tròn mười tám tuổi, cậu thật sự dự định, một mực sống đần độn như vậy tiếp?”

Cố Diệu Dương đốt điếu thuốc: “Nếu không thì sao? Tôi vốn là người chết. Chị muốn bảo tôi sống làm sao có giá trị?”

Chị Linh nhìn hắn hồi lâu, thử nói: “Chuyện đã qua thì cho qua, ghi ở trong lòng cũng vô dụng. Dù sao cậu cũng phải có cuộc sống mới chứ? Tôi còn tưởng rằng hai năm nay cậu suy nghĩ rõ ràng rồi, làm gì cũng không liều mạng…”

Cố Diệu Dương không để chị nói xong, hất hất cằm, ý là bảo chị ra ngoài.

Đây rốt cuộc là địa bàn của ai? Chị Linh lườm một cái, đứng dậy rời đi. Để lại một mình Cố Diệu Dương, không nhúc nhích rất lâu.

Bốn, năm giờ sáng, phố bar ồn ào cuối cùng yên tĩnh lại, giữa hè trời đã sáng, mặt trời trốn trong tầng mây rất mỏng, mông lung, không chói mắt cho lắm.

Cố Diệu Dương ra khỏi thang máy, vừa khéo đụng phải một nhân viên phục vụ đang quét dọn, lịch sự gọi hắn một tiếng: “Anh Tiểu Dương.”

Lại chỉ chỉ cái bàn sát góc tường.

Một người nằm sấp trên mặt bàn, đầu lệch qua trong khuỷu tay, giống như đang ngủ.

Cố Diệu Dương im lặng nhìn mấy giây, đi tới.

Hình như người kia nằm mơ, lông mày hơi nhíu, không biết miệng lẩm bẩm cái gì.

Lần đầu tiên họ gặp nhau, là ở dưới cầu vượt gần trường học, khi đó Cố Diệu Dương vẫn chưa nhìn rõ dáng dấp cậu thế nào, đã bị kéo chạy xa mười mấy mét, một bên chạy một bên còn nói với hắn đừng sợ, trên thực tế lòng bàn tay mình cũng đang đổ mồ hôi, đã mất bình tĩnh từ lâu.

Vẻ mặt đó thật thú vị, lần đầu tiên Cố Diệu Dương nhìn thấy. Hắn rất muốn biết người này nghĩ gì, rõ ràng bản thân sợ muốn chết, tại sao lại còn ra tay “cứu” hắn.

Dù sao từ xưa tới nay chưa từng có ai cứu hắn, cậu là người đầu tiên.

Càng hiểu rõ, lại càng thấy thú vị, thì ra lá gan của cậu nhỏ như vậy, như con thỏ nhỏ thích đỏ mắt lại nhút nhát, rõ ràng là cậu ấm nhà có tiền, lại không hề kiêu ngạo, trừ hơi yếu ớt. Nhưng không có gì không tốt.

Cố Diệu Dương kéo một cái ghế ngồi xuống, rũ mắt đợi cậu tỉnh lại.

Nửa tiếng sau, Lâm Duật Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy Cố Diệu Dương ngồi ở đối diện, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, ậm ờ nói: “Cậu tan làm rồi?”

Cố Diệu Dương không trả lời vấn đề này, mà nói: “Cậu rất thích ngủ trên sàn nhà, trên sofa với trên bàn?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Có thích đâu.”

“Thế tại sao ngủ ở đây? Phương Kiệt Đâu.”

“Cậu ta về rồi.”

“Không phải tôi bảo cậu về với cậu ta à? Tại sao không đi.”

Lâm Duật Ngôn nhìn hắn im lặng hồi lâu, mới nói: “Tôi… tôi muốn xin lỗi cậu.”

“Xin lỗi?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Bởi vì tôi không nghe lời cậu, lén lút theo tới… còn nhìn thấy điều không nên nhìn.” Cậu biết đấm bốc chợ đen không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hẳn là Cố Diệu Dương không muốn để cho người khác biết.

Cố Diệu Dương nhíu nhíu mày: “Cho nên cậu nằm ở đây một buổi tối?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đúng rồi… tôi cũng không biết chừng nào cậu về nhà, bèn nghĩ ở đây đợi cậu.”

Cố Diệu Dương nói: “Cậu là thằng ngốc à?”

“Không phải.” Lâm Duật Ngôn cúi đầu nói: “Hôm qua tự tiện chạy tới đúng là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu.”

“Nếu biết không đúng, tại sao vẫn muốn tới.”

“Bởi vì tôi muốn hiểu rõ cậu mà…” Cậu nóng vội nhanh mồm, đột nhiên nói lỡ miệng, muốn rút lại, đã muộn rồi.

“Hử?” Cố Diệu Dương đột nhiên tới gần cậu, trêu chọc hỏi: “Cậu muốn hiểu rõ tôi? Chẳng lẽ cậu đối với tôi, có… ý nghĩ xấu?”

Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay: “Không không không, chúng ta đều là con trai, tôi có thể có ý nghĩ xấu gì với cậu.”

Cố Diệu Dương giật mình không dễ phát hiện, vẻ mặt chưa thay đổi, lại dựa vào ghế, một ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, “Vậy tại sao?”

Lâm Duật Ngôn do dự mấy giây, nói thật một nửa: “Bởi vì cậu cứ trêu tôi, tôi muốn biết nguyên nhân.”

“À.”

À?!

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi cũng đã hỏi thẳng ra rồi, cậu cũng không thể giải thích một chút à?”

Cố Diệu Dương nói: “Cần lý do hả?’

“Làm sao không cần? Thích một người ghét một người, cũng phải cần lý do nha.”

“Tôi cảm thấy không cần.” Cố Diệu Dương thản nhiên trả lời một câu, đứng lên hỏi: “Đi chưa?”

Lâm Duật Ngôn nói đi, kết quả dời hai bước, chân không động được, cậu nằm ở đây suốt buổi tối, toàn thân đều tê.

Cố Diệu Dương đợi cậu chốc lát, thấy cậu lề mà lề mề, tiện tay kéo cổ tay cậu, cõng cậu lên.

Lâm Duật Ngôn giật nảy mình, vội vàng nói: “Tôi, tôi có thể tự đi.”

Cố Diệu Dương bảo cậu ngậm miệng, cậu vùng vẫy mấy lần, không dám lộn xộn nữa.

Một là sợ Cố Diệu Dương không cẩn thận làm cậu ngã xuống, hai là sợ tùy ý cử động lộn xộn, tăng thêm trọng lượng.

Cố Diệu Dương thoạt nhìn vừa cao vừa gầy, lưng lại rất rộng, trước kia không chú ý tới, trên tai trái của hắn có cái lỗ tai nho nhỏ, hôm nay còn xỏ một que trà không đáng chú ý.

“Cố … Cố Diệu Dương.” Lâm Duật Ngôn nhẹ nhàng đong đưa hai chân có chuyển biến tốt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… cậu cũng từng đánh trận đấu đó à?”

Cố Diệu Dương biết cậu hỏi cái gì, “Trước kia từng đánh.”

“Là vì kiếm tiền ư?”

“Nếu không thì sao?” Cố Diệu Dương nói: “Đánh chơi hả?”

Cũng đúng, Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy bây giờ không đánh nữa à?”

“Ừ.”

“Bây giờ không thiếu tiền sao?”

“Tàm tạm thôi, chủ yếu là sợ chết.”

“Hở?” Hình như cậu phát hiện điểm chung giữa hai người, úp sấp bên tai Cố Diệu Dương phấn khích nói: “Cậu cũng sợ chết?”

Cố Diệu Dương dừng bước lại, quay đầu liếc cậu, Lâm Duật Ngôn sợ hắn không tìm thấy mục tiêu, chủ động nghiêng đầu, đối mắt với hắn.

“Cậu không sợ hả?” Cố Diệu Dương hỏi.

“Tôi cũng sợ chứ!” Cậu đột nhiên nở nụ cười, toét miệng, hai mắt cong cong, giống như mặt trời vừa chui ra khỏi tầng mây ấm áp.

Cố Diệu Dương không lên tiếng, cõng cậu thay đổi phương hướng, đi về phía một thùng rác to đùng ở xa.

Lâm Duật Ngôn nháy mắt không cười, vịn chặt bả vai hắn, hốt hoảng nói: “Cậu… cậu muốn làm gì?”

Cố Diệu Dương nhướng mày, trầm giọng nói: “Không nhìn ra? Đương nhiên là ném cậu vào đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.