Hôm nay đã có kết quả chính thức rồi đó anh à! Em đậu giải Nhì đó! Thật là hạnh phúc quá đi!! Cả lớp ôm em gào thét và chúc mừng em khiến em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Thằng AK cũng đậu giải Nhì và tất nhiên, mấy con bạn lớp em cũng xúm lại quanh nó bày trò xin chữ kí. Hôm nay quả thật là một ngày vui đối với em. Bố mẹ, thầy cô, bạn bè đều mừng cho em, thậm chí bố mẹ còn dẫn anh em em đi ăn mừng nữa cơ. Thầy nhìn em bằng con mắt tự hào anh à! Hôm nay là một ngày quý giá đối với em.
Tuy rằng rất vui và hạnh phúc, nhưng em vẫn lo lắng, nôn nao trong lòng. Đừng hỏi em nguyên nhân nào khiến em lo vì đó chỉ có thể là anh. Em lo lắm, tự hỏi mình không biết anh có đang vui như em không?? Liệu anh có đậu không, đậu giải gì và liệu anh có được đi nhận giải không?? Những câu hỏi đó khiến cho tâm trí em không tập trung vào việc mà em đang làm ngày hôm nay. Vui thì vui, nhưng nỗi lo vẫn còn đó.
Em rất muốn hỏi AK rằng anh dạo này thế nào. Nhưng do ngại nên em chẳng dám mở lời. Em đã nghĩ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, và em luôn coi đó là động lực. Mong muốn được gặp anh đã trở nên mạnh mẽ hơn qua từng ngày. Cứ thế, tháng 4 lại đến rồi...