Tần Cẩm bị lôi vào một căn phòng khác. Lúc này cô sợ
đến nỗi không nói được gì nữa. Cô cố trấn tĩnh nhìn lại người kéo mình,
thì ra là một ông lão gầy guộc, tóc bạc trắng. Ông bịt chặt miệng cô, ra hiệu cho cô không được hét. Ông úp mặt vào tường để nghe xem có động
tĩnh gì không rồi chầm chậm kéo cô đi, Tần Cẩm không chịu đi bởi Kha
Lương đang ở trong đó.
- Anh ta không sao đâu. Anh ta có xích hoàn bảo vệ, không gì có thể
làm hại được anh ta. - Ông lão nói cứ như đọc được ý nghĩ của Tần Cẩm
vậy.
- Đi nhanh thôi, bởi nếu chúng nó đuổi kịp tôi cũng không thể nào đấu lại chúng được. Nhanh lên, chúng ta phải tranh thủ lúc chúng bị xích
hoàn khống chế.
Tần Cẩm cố gắng đứng dậy, chạy thục mạng ra ngoài. Dọc đường đi cô thấy rất nhiều xác chết, lúc mới đến chưa xảy ra chuyện này.
Chỗ này đã bị lũ ma điều khiển từ lâu, chúng chỉ chờ cô tới chui đầu vào rọ.
Cô chạy ra khỏi cái thư viện ma quái đó bằng cầu thang nhỏ ở cửa sau. Bây giờ, cô mới nhận ra trời đã sập tối. Hóa ra thời gian ở trong thư
viện cũng bị bọn ma đảo lộn bởi cô cảm thấy mình vừa vào một lúc, thật
ra đã rất lâu rồi.
Cô đã bước vào một không gian khác; thời gian, con người và cảnh sắc ở đó khác hẳn thế giới cô đang sống.
Ông lão không để ý đến cô, ông cứ chạy, chạy mãi về phía trước.
Cô cố gắng bám theo ông.
- Bác ơi, anh ta chắc không sao chứ?
- Ý cô là người yêu của cô trong đó phải không? Anh ta đương nhiên
không sao rồi bởi anh ta là con cháu nhà họ Kha, hơn nữa anh ta lại có
xích hoàn tránh tà do vậy không ai có thể làm hại anh ta được; đến tôi
cũng khó tiếp cận anh ta nữa là.
Nghe ông lão trả lời, mặt cô nóng bừng; không hiểu sao ông ta lại nghĩ rằng Kha Lương là người yêu của cô kia chứ? Cô hỏi tiếp:
- Bác ơi, bác là ai thế?
Ông lão không trả lời, cứ tiếp tục chạy.
Hai người cứ chạy mãi, rẽ qua một vài khúc ngoặt thì tới một khu hầm
mộ rất yên tĩnh. Tần Cẩm cảm thấy nơi này rất quen thuộc, cô chợt nhớ ra đây chính là khu hầm mộ nhà Đường Thi Thi. Lúc còn nhỏ, Thi Thi hay dẫn cô ra đây chơi. Khu hầm mộ này rất đẹp, an nghỉ trong đây đều là người
họ Đường. Ông lão này chắc chắn là bác Lý - người canh hầm mộ. Nhưng cô
nhớ rằng khi đó bác ấy đã rất già rồi, bao nhiêu năm trôi qua bác ấy
chẳng thay đổi chút nào, chả trách lúc cô nhìn thấy bác ấy lại có cảm
giác thân thiết như vậy.
Bỗng cánh cổng hầm mộ mở ra, cô và bác Lý liền đi vào. Cánh cổng hầm
mộ được thiết kế rất kín đáo, người thường không thể vào được. Lúc
trước, cô và Thi Thi thường trốn học vào đây chơi. Họ rất thích các loại hoa thơm cỏ lạ ở đây. Tuy là hầm mộ song nó lại không có vẻ đáng sợ của nghĩa trang, trái lại rất dễ chịu. Hơn nữa bác Lý đối xử với họ rất
tốt.
Đứng ở nơi lúc nhỏ đã từng đến chơi, rồi nhớ lại ngày tháng thơ ngây
vô tư lự, nhớ đến tiếng cười hồn nhiên sảng khoái khi họ cùng chơi đùa
dưới ánh mặt trời, tự dưng cô xúc động òa lên khóc.
Khóc thoải mái một hồi, cô thấy nhẹ cả người.
Ông Lý dẫn cô vào phòng canh mộ rồi rót cho cô một cốc trà nóng.
- Bác à, bác luôn sống trong này, tại sao bác biết cháu gặp nguy hiểm mà tới cứu vậy?
- Tôi tuy chỉ là một người canh mộ, một người hầu bình thường của nhà họ Đường, nhưng tôi lại là nguyên lão của nhà họ. Lão gia đối với tôi
ân trọng hơn núi. Trước khi khuất núi, ông đã gửi gắm Thi Thi cho tôi
chăm sóc; bởi ông biết khi còn trẻ tôi đã học Phép thuật. Mấy hôm trước, tự nhiên tôi thấy trong hầm mộ nồng nặc mùi máu tanh, tôi đoán chắc có
chuyện không hay rồi, nhưng khi tôi vào nhà, Thi Thi đã bị con ma kia
quấn lấy rồi. Chẳng biết làm gì hơn, tôi đành phải dùng bùa để bảo vệ cơ thể cô ấy rồi đưa cô ấy đến đây.
- Bác đã đón Thi Thi đến đây ạ?
- Đúng vậy, tôi đã đem cô Thi Thi tới hầm mộ này. Thật không ngờ con
ma nữ kia lại ghê gớm như vậy; linh khí của bao nhiêu người trong nhà họ Đường vẫn không đủ sức chống lại nó. Bất đắc dĩ tôi đành phải mời người nhà họ Kha tới cứu cho Thi Thi. Khi tôi đưa được người nhà họ Kha tới
đây thì may mắn gặp cô.
Tần Cẩm xúc động nói:
- Hôm đó bác đã cứu cháu ở nhà ông Hồ cắt may trong thị trấn nhỏ phải không?
Ông ta gật đầu cười. Đột nhiên, ông tỏ vẻ không vui:
- Tôi cứ tưởng cô ở bên cạnh người nhà họ Kha sẽ không gặp nguy hiểm; nào ngờ cái tay Kha Đạo lại không truyền nghề cho hậu nhân. Thật không
thể tin nổi là đến đời ông ấy nhà họ Kha lại thất truyền! Cái thằng ranh đó chẳng biết làm gì cả.
- Vậy là Thi Thi vẫn còn sống hả bác?
- Đúng vậy, tôi đã đặt cô ấy nằm giữa hầm mộ nơi tập trung linh khí
nhà họ Đường; có nhiều người bảo vệ như vậy, tạm thời ác quỷ vẫn chưa
thể tiêu diệt Thi Thi.
- Ác quỷ nào hả bác?
Ông liền đứng dậy rồi dẫn Tần Cẩm đi vào trung tâm của hầm mộ. Ánh trăng rọi xuống hầm mộ một thứ ánh sáng dìu dịu
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Thi Thi đang nằm trên đất.
Rất nhiều đom đóm lập lòe đang vây quanh cô. Điều đáng sợ nhất là Thi Thi vẫn đang mặc bộ sườn xám màu đỏ ma quái kia.
Nhìn thấy nỗi sợ hãi ánh lên trong mắt cô, ông Lý thở dài rồi nói:
- Bác cũng không tài nào bỏ được bộ sườn xám đó ra. Rất nhiều người
nhà họ Đường đang đấu với con ma nữ đó. Xem ra oan khí của nó nặng quá,
có lẽ cũng bó tay thôi.
- Mọi việc xảy ra đều liên quan đến chiếc sườn xám đó phải không bác?
- Thế các cháu đã tìm ra tấm vải đó ở đâu vậy?
- Thi Thi đã kiếm được nó ở một xóm nhỏ tên gọi là Tương Tây.
- Thế thì đúng rồi. Đây chính là lời nguyền Ca Băng - lời nguyền độc
địa nhất trong các lời nguyền. Người đặt ra lời nguyền chắc phải có mối
thâm thù không đội trời chung với thế giới này.
- Cháu không hiểu đang xảy ra chuyện gì? Bạn cháu bị giết chết không rõ nguyên nhân, còn cháu thì bị ma truy sát.
Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên ánh sáng lập lòe của đom đóm bỗng tối dần, còn Thi Thi bắt đầu rên rỉ.
- Hỏng rồi! Chúng tôi đã không khống chế được con ma nữ này nữa; nó
đang muốn giết Thi Thi. Nhanh lên! Bây giờ tôi đến làm phép thì cô nhanh chóng xé bộ sườn xám đó nhé!
Trong bóng tối lờ mờ, cô nhìn thấy một bóng người đang bò trên người Thi Thi. Đó chính là bộ sườn xám.
Đầu ngón tay của ông Lý phát ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt, ông
chỉ thẳng vào con ma nữ đó. Ngón tay của con ma nữ kia đã lần lên mắt
Thi Thi. Tần Cẩm liều mình, không thể để mất thêm một người bạn nữa; cô
bắt đầu hành động. Cô cắn chặt môi, nhặt một cành cây trên đất rồi lấy
hết sức bình sinh chọc vào mặt con ma nữ kia. Con ma nữ loạng choạng,
ngã xuống bên cạnh Thi Thi, nhanh như một mũi tên, Tần Cẩm lao lên xé
tan bộ sườn xám kia. Ánh sáng đom đóm đột nhiên sáng bừng lên, con ma nữ biến mất.
Tần Cẩm thở hồng hộc; ông Lý chạy lại bế Thi Thi lên. Tất cả đom đóm cứ bao quanh Thi Thi.
Về tới căn phòng nhỏ, thay cho Thi Thi bộ quần áo của ông Lý xong,
Tần Cẩm tưới chút chè nóng lên người Thi Thi. Cuối cùng cô ấy cũng tỉnh
lại.
Cô sợ hãi nép vào Tần Cẩm rồi bật khóc nức nở.
Hóa ra cô biết hết mọi việc chỉ có điều bất tỉnh mà thôi. Cô nhận ra Tần Cẩm đã liều mình cứu cô.
Hai người dần dần bình tĩnh trở lại, họ bắt đầu hỏi ông Lý về lời nguyền Ca Băng.
- Ca Băng là lời nguyền ác độc nhất trong các loại lời nguyền. Những
người tạo lời nguyền đều sống trong rừng sâu. Chỗ họ ở thường có cây hòe cổ nghìn năm. Cây hòe là loại cây âm nhất trong các loài cây, do vậy
cấu tạo từ này là chữ mộc ghép với chữ quỷ. Nếu dùng loại cây này để
nguyền rủa, sẽ có được oan khí của ác quỷ, chính vì vậy lời nguyền khó
có thể bị phá.
- Người ta làm thế nào để tạo ra lời nguyền?
- Bác cũng chỉ được nghe qua truyền thuyết hàng trăm năm trước rằng
những người muốn tạo lời nguyền phải trói người có quan hệ huyết thống
gần nhất và là người mình yêu quý nhất dưới gốc cây hòe cổ, rồi khoét
mắt của người đó ra, để mặc người đó chết vì mất máu. Cây hòe cổ sẽ hút
hết máu của người chết. Trong vòng một năm, cây hòe sẽ hấp thu thiếu nữ
đó vào thân thể nó.
- Thiếu nữ ư?
- Đúng vậy, người được chọn để tạo ra lời nguyền phải là thiếu nữ còn trong trắng, nếu không cây hòe cổ sẽ không hấp thu được oan khí.
- Vậy thì người tạo lời nguyền phải giết người thân nhất của mình?
- Đúng vậy, thường thì họ phải giết chính con gái của mình.
Tần Cẩm và Thi Thi sợ hãi lùi về phía sau. Họ cảm thấy cách tạo lời
nguyền này quá tàn nhẫn. Người tạo lời nguyền phải khoét mắt đứa con gái thương yêu nhất do chính mình đẻ ra, sau đó trói lên cây để mặc cho nó
đau đớn mà chết. Cách tạo lời nguyền này thật dã man!
- Sau đó họ phải làm gì hả bác?
- Người tạo lời nguyền phải chờ đến mùa xuân năm sau, họ trở lại nơi
có cây hòe cổ rồi đào gốc nó lên. Chỉ cần đào phạm vào rễ của cây hòe
này sẽ chảy ra thứ chất lỏng đỏ như máu. Người đó dùng thứ chất lỏng này để nhuộm vải; đó chính là cách tạo lời nguyền Ca Băng.
- Những đồ bọn cháu mặc trên người đều làm từ mảnh vải như thế ư? - Đường Thi Thi sợ hãi hỏi.
- Đúng vậy, đây là một lời nguyền độc địa. Thường thì trong quá trình nhuộm vải, người đó phải đọc lên mong ước của mình, đồng thời đọc cả
tên của người bị nguyền rủa; chưa có ai thoát khỏi lời nguyền Ca Băng
này.
- Thế tại sao chúng cháu cũng liên quan tới lời nguyền này vậy?
- Đến giờ bác cũng không hiểu tại sao Ca Băng lại vô duyên vô cớ giết hại các cháu? Có lẽ oan khí của lời nguyền Ca Băng lần này quá nặng, do đó lời nguyền đã mất điều khiển chăng? Cũng có khả năng oan quỷ đã háo
máu điên cuồng, do vậy bắt đầu lạm sát người vô tội. Vấn đề nghiêm trọng này, bác không thể giải quyết nổi. Tần Cẩm à, con phải nhờ Kha Lương
giúp đỡ, họ Kha có truyền thống bắt ma rất giỏi. Dù gì các cháu cũng đã
tình cờ gặp được nhau. Điều đó chứng tỏ ông trời không muốn tuyệt đường
sống của các cháu. Các cháu nhất định phải phá được lời nguyền tai quái
đó thì mới có cơ hội cứu sống chính mình và cứu cả Anh Kỳ nữa.
- Anh Kỳ? Cô ấy vẫn sống ư? - Thi Thi ngạc nhiên hỏi.
- Vẫn còn sống tuy rằng ma nữ đã điều khiển hồn nó, nhưng tạm thời nó vẫn được an toàn. Điều cốt yếu là các cháu phải nhanh lên, bởi các bác
đã bất lực với lời nguyền này rồi. Các cháu phải nhớ rằng, cứ giết xong
một người thì sức mạnh của ma nữ lại tăng lên gấp bội. Hiện tại nó có
thể sai khiến được các hồn ma khác như con ma nhỏ đã truy sát Tần Cẩm,
nếu tà phép của nó còn tăng lên nữa, có lẽ Hắc Bảo cũng khó có thể bảo
vệ cháu được.
- Tại sao Hắc Bảo lại bảo vệ cho cháu chứ? - Tần Cẩm hỏi.
- Hắc Bảo là sứ giả âm phủ. Nói chung thì mọi loại ma ghê gớm đều
không thể làm tổn thương đến nó. Thế nhưng con mèo này sẵn sàng bỏ mạng
để cứu cháu đấy. Chắc giữa nó và cháu có một mối gắn kết bí ẩn nào đó.
Bác sẽ tìm hiểu chuyện này, có lẽ điều này sẽ ít nhiều giúp cho các cháu phá được lời nguyền này.
- Bác ơi bây giờ chúng cháu phải làm gì?
- Đi tìm Kha Lương, anh ta có lời giải đó. Bác chỉ là người canh mộ
nhà họ Đường, không được phép rời xa hầm mộ quá lâu. Nhưng bác sẽ đưa
cho các cháu vật báu của bác, ít ra cũng có thể tránh tà được. Kỳ thực
bác đi theo các cháu cũng chẳng giúp gì được, mà lời nguyền cũng không
phá được; các cháu đành phải tự tìm cách thôi. Nói rồi ông đưa một chiếc vòng tay hồng ngộc cho Thi Thi. Chiếc vòng đó phát ra màu đỏ trong hầm
mộ tối om. Các cháu mau đi đi, các cháu cũng không còn nhiều thời gian
nữa đâu. Con ma nữ kia bây giờ đang điên cuồng tàn sát người vô tội, nếu các cháu không kịp thời tìm ra biện pháp khống chế nó, thì không chỉ
các cháu mà còn rất nhiều người vô tội nữa sẽ bị nó hãm hại. Các cháu
phải nhắc nhở thằng ranh họ Kha sớm học phép thuật đi, nếu không đến
xích hoàn cũng không bảo vệ được cho nó đâu.
- Bác à, xích hoàn là cái gì? Tại làm sao mà anh ta có được xích hoàn vậy? - Tần Cẩm tò mò hỏi.
- Xích hoàn chính là cái khuyên tai - bảo bối quý giá trong giới pháp sư. Có được nó, ma không có cách nào tiếp cận được anh ta. Nhưng bác
cũng không chắc xích hoàn có tác dụng đối với Ca Băng hay không? Tốt
nhất hãy bảo anh ta đeo nó.
Cuối cùng thì họ cũng ra khỏi hầm mộ. Hai người bạn đã thoát khỏi cái chết trong gang tấc cùng đi ra, sau lưng họ là ánh mắt lưu luyến không
muốn rời của ông Lý. Họ cầm chắc tay nhau bước ra ngoài hầm mộ.