Lúc về tới thành phố thì đã quá nửa đêm. Chở cô về xong, Kha Lương sẽ phải về nhà gặp mẹ với bộ mặt như đưa đám.
Cái mồm cứ huyên thuyên không ngừng không nghỉ của anh ta cuối cùng cũng khép lại.
Ngày hôm nay anh ta đã gặp được ông nội, lát nữa phải gặp bà mẹ la
sát còn hung dữ hơn ông nội gấp vạn lần. Tự nhiên Tần Cẩm thấy thương
anh ta.
Về đến nhà, cô liền cho Hắc Bảo ăn no. Cô bật tất cả đèn trong nhà
lên cho đỡ sợ. Cô định ghi lại mọi chuyện đã xảy ra vào máy vi tính. Một loạt các câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Đầu tiên cô không hiểu tại sao con ma nữ kia lại đeo bám bọn cô? Có phải là vì họ đã mặc quần áo làm
từ tấm vải đỏ? Tại sao tấm vải đỏ lại có thể dẫn ma nữ tới đây? Lai lịch của tấm vải đỏ đó là như thế nào? Tại sao bà mẹ ông Hồ cắt may lại bị
con ma nữ đó dọa chạy mất tiêu? Con ma nữ đó đáng sợ thế sao?
Bây giờ vẫn không rõ tung tích của Thi Thi. Hồn của Lam Kỳ và Anh Kỳ
đều đã rơi vào tay con ma nữ đó rồi. Kỳ lạ hơn nữa, giờ lại xuất hiện
ông nội của Kha Lương mà ông ấy lại gọi mình là sư muội mới lạ chứ!
Những việc kỳ lạ khó hiểu trong cuộc đời con người ta thật quá nhiều, Tần Cẩm chau mày.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã mười hai giờ mười lăm phút
đêm rồi. Cô chẳng buồn ngủ chút nào, cứ bận ghi ghi chép chép trên máy
tính. Đột nhiên cô nhớ ra lúc mẹ ông Hồ bị con ma nữ dọa chạy mất tích
có buột miệng nói "Ca Băng". Không hiểu "Ca Băng" là từ bà buột miệng
nói ra khi sợ hãi hay nó còn có ý nghĩa gì khác?
Cô liền vào trang Google kiếm mọi thông tin có liên quan tới từ "Ca
Băng" này. Cuối cùng, cô đã tìm thấy thông tin có liên quan đến từ này
trong một trang web của Hồng Kông; trong đó giải thích Ca Băng là một
lời nguyền cổ xưa; một lời nguyền vạn năng, một lời nguyền đáng sợ nhất.
Cô cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Cô nghĩ mình không nên vào trang
web này nhưng sự hiếu kỳ lớn hơn cả nỗi sợ hãi khiến cô không cưỡng được ma lực của nó; cô quyết định mạo hiểm.
Vừa mở trang web ra, màn hình vi tính nháy lên vài cái rồi tắt ngấm.
Chưa bao giờ cô nghe nói có loại virus nào có thể làm tắt máy tính như
vậy.
Rồi máy tính cũng khởi động lại; nhưng đột nhiên đèn đóm trong nhà
như bị ai đó tắt hết đi. Tần Cẩm hoang mang; lấy điện thoại ra xem thì
đã mười hai giờ hai mươi chín phút.
Rất nhiều trang web về chủ đề ma quỷ đều nói một giờ rưỡi sáng là
thời điểm bọn ma thích xuất hiện nhất. Họ còn nói rằng lúc ấy, nếu soi
gương thì sẽ nhìn thấy hình ngược bất kỳ của con ma nào ở bên mình. Cô
nhanh chóng lấy chiếc gương soi, đặt ngược nó trên bàn, rồi nghĩ thầm
giả sử có ma thật thì cũng không thể dọa mình được nữa. Máy tính vừa
khởi động xong, đang chuẩn bị vào trang chủ; đúng lúc đó, đồng hồ trên
điện thoại nhích tới con số 1 giờ 30 phút. Màn hình máy tính tự nhiên mờ mờ ảo ảo. Tần Cẩm lại tưởng đó là do virus, cô nhìn chằm chằm vào bàn
phím nhằm tìm biện pháp giải quyết.
Cô nhìn vào màn hình máy tính, thấy bóng mình trong gương đó. Màn
hình vi tính bỗng chốc biến thành một chiếc gương soi. Cô hốt hoảng
không biết phải làm gì nữa. Xung quanh cô tối đen, chỉ có chiếc máy tính phát ra thứ ánh sáng yếu ớt chiếu vào cô.
Cô cố gắng tắt máy, rút ổ cắm nhưng chẳng có tác dụng gì. Chiếc màn
hình vẫn cứ là mặt gương láng với khuôn mặt sợ hãi tột độ của cô.
Bỗng nhiên cô phát hiện trên lòng mình còn có một người nữa. Cái bóng bé nhỏ đang ngồi trên đùi cô, đầu của nó đang gục trên bàn máy tính.
Ai quý trẻ con cũng thích ôm chúng trong lòng, Tần Cẩm cũng là người
như vậy, nhưng lần này cô thấy sợ chết khiếp. Cô vội cúi xuống nhìn vào
lòng mình, chẳng thấy gì cả. Lại nhìn vào máy tính, rõ ràng là có hai
người.
Đứa trẻ đó dường như cũng phát hiện ra cô đang tìm nó, nó liền khóc
òa lên. Đúng là tiếng khóc ở trong xe hôm đi đào mộ ông Kha Lương. Tần
Cẩm sợ nổi da gà, cô đưa mắt tìm Hắc Bảo nhưng chẳng thấy nó đâu.
Quay đầu lại cô thấy Hắc Bảo đang ngồi trên bục cửa sổ nó xù lông lên cứ như đang chuẩn bị chiến đấu với vật gì ngoài cửa vậy. Hắc Bảo đã
không thể lo nổi cho cô nữa rồi. Cô nghẹt thở. Tiếng khóc của đứa bé đó
càng lúc càng gần cô hơn.
Cô sợ đến cứng cả người lại, muốn đứng dậy mà chân bủn rủn không nhấc lên nổi.
Đứa bé đó từ từ ngẩng đầu lên.
Cô đã nhìn thấy mặt đứa bé. Nó khoảng ba, bốn tuổi. Điều đáng sợ nhật là máu đang chảy ròng ròng từ hai hốc mắt nó. Nó không có mắt. Mắt của
nó đã bị ai đó móc ra. Máu tươi đang chảy xuống mặt nó, chảy cả vào tay
cô.
Rồi đứa bé đó bắt đầu cựa quậy. Nó quay cổ đúng một vòng 360º nhưng
người không hề động đậy. Con ma nhỏ nhìn cô rồi cất tiếng: "Chị ơi, hừ
hừ hừ, mắt em đau quá, chị có thể cho em mượn mắt của chị được không?"
Nó nhoài người lên, mặt nó vẫn đối diện với cô. Cô không dám nhìn nó
qua màn hình vi tính nữa bởi nó sắp tới gần mắt cô; cái lưỡi đó thè ra
như muốn liếm con mắt của cô.
- Chị à, em cần có mắt.
Khoảng cách giữa cô và nó đã gần tới mức cô cảm nhận được sự ướt át
của lưỡi nó cứ lướt qua lướt lại trước mắt cô. Cô gần như tuyệt vọng
hoàn toàn.
Mí mắt cô đau nhói, có lẽ con ma nhỏ đã bắt đầu hành động rồi.
Chính trong lúc này mọi sức ép đều giảm đi, ánh sáng đã tắt từ lâu
bỗng rọi vào mặt cô. Cả người cô lại bừng lên sức sống mãnh liệt.
Cô nhìn thấy trong màn hình máy tính một người đang lơ lửng trong không trung.
Nhìn thấy người đó, niềm hy vọng hiện ra trong mắt cô.
Đó là Kha Đạo - ông của Kha Lương. Hai tay ông chắp lại, trên ngực
ông là một tấm bùa. Dáng vẻ khua tay của ông rất sành điệu. Chính ông đã đuổi con ma nhỏ kia, chính ông đã cứu cô thoát chết.
Ông bay lại gần rồi thân mật nói với cô:
- Sư muội à, thật vui được gặp em.
- Ông à, cháu không phải sư muội của ông.
Cảm giác phải gọi một người trẻ trung, đẹp trai như Kha Lương bằng
ông chẳng dễ chịu chút nào. Cô thấy ánh mắt của ông trẻ kia cũng rất
phong tình. Đúng là ông nào cháu nấy. Cô cảm thấy ấm ức trong lòng.
- Sư muội, muội vẫn còn giận sư huynh à? Lúc trước muội bỏ đi, huynh
và sư phụ rất đau lòng. Huynh và sư phụ không trách muội đâu. Vì sao
muội bỏ đi vậy?
Tần Cẩm thắc mắc lẽ nào ma cũng bị thần kinh ư?
- Sư muội à, mỗi ngày sư huynh chỉ được xuất hiện trên dương gian một lần, mỗi lần chỉ kéo dài ba phút. Sư huynh vừa tới đúng lúc muội gặp
nguy hiểm; bây giờ muội kể cho sư huynh nghe đầu đuôi câu chuyện đi!
Ba phút nhanh chóng trôi qua, trước lúc biến mất ông nói với cô:
- Sư muội hãy đến thư viện lớn nhất thành phố này rồi tìm quyển Lời
nguyền toàn tập, tìm mục từ Ca Băng, trong đó sẽ có đáp án. Sư muội phải tìm được nó; nhưng phải cẩn thận đấy; xung quanh sư muội đầy rẫy những
nguy hiểm. Sư muội phải nhớ đi cùng Kha Lương đấy nhé!
Ông trẻ dần tan biến trong không trung.
Tần Cẩm hờn dỗi, một ngày xuất hiện ba phút, chẳng bõ chút nào!
Đêm hôm đó cô trằn trọc mãi, sau mệt quá, không biết thiếp đi từ lúc nào. Hắc Bảo vẫn đang trông nom cô.
Trời vừa sáng, cô liền chạy đi tìm Kha Lương, gọi điện cho anh thì chỉ nghe thấy một giọng nói mệt mỏi:
- Tần Cẩm à, em cứ chờ anh ở nhà, chốc nữa anh qua.
Một lúc lâu sau mới thấy chuông cửa, chạy ra mở cửa thấy Kha Lương áo quần xộc xệch, thở phì phò cứ như bị chó dại đuổi vậy.
- Anh làm sao thế?
- Mẹ anh thả rất nhiều mèo ở trước cửa. Lúc anh xông ra ngoài tí nữa
bị dị ứng. Bà ấy thật ghê gớm! Nhưng bà đã nhầm, cho dù bà có sử dụng
chiêu này đi nữa thì anh vẫn trốn ra ngoài được.
Nhìn thấy Kha Lương mặt mày ướt đẫm mồ hôi, cô cảm động không nói nên lời.
Cô kể lại chuyện tối qua cho anh nghe, hai người lập tức đi đến thư viện.
Ở đâu cũng thế, thư viện luôn nằm ở vùng hoang vu hẻo lánh. Hai người họ cứ đi về phía trước, cô nhìn thấy một bên mặt anh đỏ lừ vẫn hằn in
hình bàn tay.
- Mẹ đánh anh phải không? Anh còn đeo cả khuyên tai của ông nội đấy à?
- Mẹ đánh anh như cơm bữa ấy mà. Mỗi lần bà tức gì lại lôi anh ra xả
stress, đánh cho lên bờ xuống ruộng, do vậy anh quen rồi. Em thấy anh
đeo đôi khuyên tai có đẹp không?
Tự nhiên cô bật cười, nhớ tới ông trẻ vui tính hay gọi cô là sư muội.
- Hình như ông nội anh có một sư muội thì phải?
- Sao em biết điều đó? Ông nội anh là một pháp sư nổi tiếng, hồi đó môn phái của ông cũng mạnh lắm.
Kha Lương lại bắt đầu khoe khoang rồi, cô giả bộ buồn nôn để trêu
anh. Hai người bọn họ đã không còn sự đối địch và ghét nhau như lúc đầu
mới gặp nữa, tuy nhiên, chốc chốc họ lại đấu khẩu với nhau.
Dừng lại trước thư viện, họ thấy nơi đây thật lạnh lẽo và vắng vẻ. Tần Cẩm co rúm người lại, nói:
- Sao nơi đây lạnh lẽo thế nhỉ?
Kha Lương liền bế Hắc Bảo đặt vào lòng Tần Cẩm.
Hai người đi sát bên nhau, nhằm hướng tầng hai thư viện. Đó là phòng đọc những tư liệu quý.
Ai cũng thích đồ quý hiếm nhưng đối với sách thì trái lại; phòng đọc
lạnh lẽo đến phát sợ. Cả phòng rộng lớn chỉ có tiếng nói chuyện rì rầm
của hai nhân viên thư viện, vừa nói họ vừa đan áo len. Xem ra chỉ cần
đưa giấy tờ tùy thân ra là có thể vào được.
Hai người chia nhau ra tìm. Tần Cẩm có cảm giác nơi đây không bình
thường chút nào; lạ hơn nữa là những chuyện hai nhân viên quản lý kia
đang nói lại cứ lọt vào tai cô.
Trong phòng đọc bạt ngàn sách: sách địa lý, sách cổ văn, rồi các thể
loại sách bình luận, tiểu thuyết hiện đại... nhưng họ vẫn chưa tìm thấy
cuốn Lời nguyền toàn tập.
Đúng lúc định hỏi nhân viên quản lý thư viện, cô chợt nghe thấy một
giọng nữ cao vọng lại, âm thanh đó càng lúc càng gần. Lẽ nào họ đang
tới, vừa hay mình có thể tranh thủ hỏi luôn, nhưng cô lại thấy Hắc Bảo
hốt hoảng, lông nó dựng đứng cả lên, mồm thì gừ gừ đe dọa.
Tần Cẩm nhìn thấy sự thay đổi của Hắc Bảo, cô đoán sắp có chuyện
chẳng lành. Cô nhanh chóng trốn vào giá sách để tìm xem âm thanh đó bắt
nguồn từ đâu. Cô nhìn thấy một cánh tay cầm con dao tỉa hoa quả, đầu dao đang nhỏ máu mới khiếp chứ.
Cô thầm kêu lên: "Hỏng rồi!", rồi nhẹ nhàng ôm Hắc Bảo lùi về phía sau.
Âm thanh đó đã tắt hẳn. Đứng nấp trong giá sách, cô nhìn thấy bàn tay đó cứ khua đi khua lại giống như nó không xác định được phương hướng.
Cô cởi dép, đi đất trên nền thư viện lạnh lẽo, nhẹ nhàng rút lui về phía sau.
Cô nghĩ chắc đó không phải là ma, bởi nếu là ma thì nó đã giết cô rồi.
Lẽ nào họ bị ma nhập?
Cô không biết phải làm sao báo cho Kha Lương để anh mau chóng rời khỏi cái thư viện đáng sợ này.
Cô vừa lùi vừa tìm cách tránh lưỡi dao đẫm máu kia. Cô phải đi tìm
Kha Lương; trong đầu cô lúc này chỉ còn mỗi một ý nghĩ là phải gọi được
anh để cùng rời khỏi đây.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Kha Lương. Anh đang ngồi ở hàng ghế phía trước xem một cuốn sách. Cô không dám gọi, vội vàng chạy về phía đó.
Chạy gần tới nơi cô phát hiện Kha Lương không chỉ ngồi đó một mình, bên
cạnh anh còn có một người nữa. Cô nghĩ đó là nhân viên quản lý thư viện. Cô ta đang xõa tóc, toàn thân đẫm máu. Máu ở trên lưỡi dao có lẽ là của cô ta.
Tay cô ta đang cầm cái gì đó.
Lại là một đôi mắt; tròng đen của đôi mắt đó cứ nhìn Tần Cẩm rất lạ.
Điều khiến Tần Cẩm sợ hơn nữa là kiểu móng tay của người đó.
Lam Kỳ! Người phụ nữ này là Lam Kỳ; lẽ nào cô ta muốn giết Kha Lương
sao? Tần Cẩm chợt nhận ra Kha Lương chẳng hay biết gì bởi anh đang chăm
chú đọc sách. Cô đang định gọi to thì lại nghe thấy giọng nữ cao đó cất
lên; người phụ nữ cầm dao đang tiến lại gần chỗ này; bây giờ nếu cô gọi
to để bảo cho Kha Lương, sợ lại thu hút sự chú ý của Lam Kỳ. Cô liền bỏ
Hắc Bảo xuống, cố ném nó về phía Kha Lương, ít ra Hắc Bảo cũng có thể
bảo vệ Kha Lương. Cô chạy về phía sau giá sách để thu hút sự chú ý của
giọng nữ cao kia.
Lúc này, sức ép dồn lên cô lớn bởi bùa hộ mệnh duy nhất của cô là Hắc Bảo thì đã đi rồi. Lần này chết chắc rồi. Hãy còn ông trẻ nữa, không
được rồi, sáng nay ông đã xuất hiện rồi mà.
Kha Lương sẽ ra sao đây? Nếu cô chết liệu Kha Lương có bị chết nữa
không? Cô cảm thấy hối hận, nhẽ ra cô không nên nghe theo lời của ông
trẻ gọi Kha Lương cùng đi; có lẽ ông cũng không lường trước được, con ma nữ đó còn điểu khiển được bọn người bị ma nhập.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng trẻ con ở cuối phòng.
Không biết đó có phải là tiếng của đứa trẻ tối qua đòi mắt cô hay
không? Cô đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa; giọng nữ cao dường như đang từng bước, từng bước tiến gần tới chỗ cô.
Kha Lương à, Kha Lương, mau tỉnh lại đi anh, cái thư viện này bị ma ám rồi anh, anh mau rời khỏi nơi này!
Không kịp trốn nữa rồi, người quản lý thư viện đã đuổi tới rất gần
cô. Phía trước lại không còn đường nữa. Trước mặt là một dãy tủ, cô đành trốn tạm vào đây. Cô vội vàng đẩy một cánh tủ, bên trong rất rộng; cô
vội vàng tiến vào trong đó.
Cô nghe thấy tiếng bước chân chậm lại. Nó đang tìm mình đây, nó đang lê bước chầm chậm tới gần.
Tần Cẩm không còn nghĩ được gì nữa, cô chỉ mong sao Kha Lương chạy
thoát. Bản thân cô chắc không xong rồi, cô cố thu mình vào một góc tủ,
nín thở, hy vọng nó không nghe thấy gì.
Tiếng trẻ con càng lúc càng gần, có lẽ nó cũng sắp tới cánh tủ cô đang trốn.
p>Cô nhắm mắt lại, giọng nữ cao dừng lại trước cánh tủ cô đang nấp, tay nó đã sờ vào tay cầm của tủ rồi.
Đúng lúc này, cô thấy một cánh tay lạnh ngắt thò ra từ trong tủ; bàn tay đó
nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào trong. Hóa ra chiếc tủ này rỗng, nó thông với một gian phòng khác. Cô không thể hét lên bởi mồm cô đã bị bịt chặt.
Lúc cánh cửa tủ mở ra, cô đã bị cánh tay bí mật kia kéo vào một gian phòng khác.