“ Mất trí nhớ?” Hắn chau mày, trên mặt hiện lên sự không tin tưởng: “ Ngươi nói cái gì?”
“ Ta nói ta mất trí nhớ! Ngươi nghe không hiểu à?”
“ Cái gì?” Hắn mở to hai mắt, một lúc sau mới mở miệng: “ Loại lời nói buồn cười này, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Mất trí nhớ?”
Mất trí nhớ cũng không thể biến thành một người khác đi.
Nàng nói như vậy rõ ràng có chỗ không đúng.
“ Ngươi không tin thì bỏ đi, ta căn bản là không nhớ rõ ngươi là ai. Cho nên ta cái gì cũng không biết.” Nàng giận trừng mắt lên nhìn hắn, ánh mắt giống như con báo đang săn mồi bị chọc giận, mang theo loại căm phẫn như muốn thiêu đốt.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, bỗng nhiên nói: “ Không nhớ ta……….” Hắn đột nhiên hôn lên môi nàng, “ Ta sẽ làm cho ngươi nhớ lại, ta là ai!”
Nàng nghiến chặt hàm răng, hắn lại trực tiếp nắm cằm của nàng khiến cho nàng không thể không hé môi, ngọn lửa nhất thời nhanh chóng tiến vào, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng. Lực đạo hơi lớn, khiến cho lưỡi của nàng sinh ra cảm giác đau đớn.
Triển Tinh Ngữ tức giận, nàng nhìn vào mắt hắn, giữa đôi mắt của hai người cùng xuất hiện những tia sấm sét điện.
Nàng hung hăn cắn vào môi hắn.
Hắn căn bản là không chịu buông ra, hương vị của máu tươi nhất thời lan tràn trong miệng.
Rốt cục hắn cũng buông nàng ra, yêu mị liếm đi máu tươi ở khóe miệng: “Hiên Viên Mặc có thể thỏa mãn ngươi sao? Ngươi bất quá cũng chỉ là người đàn bà dâm đãng ta chơi đùa, chơi cùng hắn rất vui vẻ chứ?”
Hắn tự tiện ở trên người nàng khơi dậy ngọn lửa dục vọng, đầu ngón tay lướt qua da thịt nàng, làm nổi lên sự nóng bỏng.
“ Ngươi….. Ngươi ngay cả một ngón tay hắn cũng không bằng.” Hơi thở nàng không ổn định quát lên.
Mắt hắn híp lại: “ Phải không, ta sẽ cho ngươi thấy, ngươi là người của ta.”
Hắn đang muốn cởi quần áo trên người mình, đúng lúc này vang lên một tiếng nổ, “bang” một tiếng, cánh cửa bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Hiên Viên Mặc cùng một nam tử trẻ tuổi trực tiếp xông vào, nhìn thấy tình trạng trước mắt, nam tử kia vội quay mặt đi.
Sắc mặt Hiên Viên Mặc nhất thời trắng bệch, hắn khiếp sợ nhìn hình ảnh trước mắt, thân thể cứng ngắc, hai tay nắm chặt, cả người có chút run rẩy.
Triển Tình Ngữ cũng biến sắc, nàng tuyệt không muốn cho hắn thấy một màn như thế này của mình.
Cuộc đời nàng chưa bao giờ có loại nhục nhã này, cái tên chết tiệt hỗn đản này, hắn dám đối xử với nàng như vậy.
“ Tứ ca.” Hiên Viên Mặc hít sâu vào, hắn cũng không có tức giận, nét mặt giống như rất bình tĩnh: “ Người đã đến rồi.”
Nam nhân quay mặt lại, “ Hừ, ngươi tới thật sớm, Hiên Viên Mặc, cách chào hỏi của ngươi tốt lắm, thừa dịp ta không có đã cướp mất nữ nhân của ta.”
Hiên Viên Mặc hạ mắt xuống: “Thực xin lỗi, tứ ca, đây là chủ ý của mẫu hậu. Ta vốn chưa từng tính muốn lấy Tình Ngữ làm vợ. Ta biết nàng là nữ nhân của huynh , ta không nên làm như vậy. Nếu người……… nếu vẫn còn thích nàng, ta………”
“ Tặng cho ta? Hừ, ta không thích người đàn bà dâm đãng đã từng với ngươi chơi đùa. Thế nhưng ngươi đã thích người ta chơi qua như vậy, bổn vương cũng vui vẻ tặng cho ngươi.” Hắn bỗng nhiên hừ một tiếng, xoay người đi ra cửa phòng.
Tức giận của Triển Tình Ngữ nhất thời tăng vọt: “Ngươi đứng lại cho ta! Ta nói cho ngươi, ta mới không thích đồ hỗn đản nhà ngươi. Người không đụng ta ta không dụng người, nếu người phạm ta, ta nhất định phạm người. Hôm nay ngươi làm ta nhục nhã như vậy, ta nói cho người biết, ta sẽ không để cho ngươi yên.”
Tên hỗn đản này thật quá đáng.
“ Nhớ kỹ, ta là Hiên Viên Tiêu.” Hắn ngông cuồng kiêu ngạo quay đầu nhìn lại thân thể của nàng, khóe miệng bỗng xuất hiện một tia ác ý: “Bộ dạng này của người, thật đẹp.”
“ Tứ ca.” Hiên Viên Mặc xoay người lại, cúi đầu: “Thực xin lỗi, tứ ca.”
Hiên Viên Tiêu khinh thường nhìn hắn, đang rời đi, lại nghe thấy hắn nói: “Chờ một chút.”
Hiên Viên Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, một quyền đánh thẳng vào mặt Hiên Viên Tiêu.