“ Hiên Viên Mặc!”
Hiên Viên Tiêu kinh ngạc nhìn hắn, hắn sờ sờ mặt mình, vừa rồi hắn cư nhiên bị đánh, hơn nữa lại là Hiên Viên Mặc đánh!
Triển Tình Ngữ cũng trợn mắt há mồm nhìn Hiên Viên Mặc, kể cả nam nhân đứng ở cửa cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không hề nghĩ tới, một người nhu nhược luôn mang bệnh, yếu ớt bị người ta khi dễ, Hiên Viên Mặc lại dám đánh Hiên Viên Tiêu.
Hắn rõ ràng động thủ?
Một khắc trước rõ ràng hắn vẫn còn bình thường, giống như nhục nhã đối với hắn đều là chuyện bình thường, đều không sao cả.
Nhưng không ai nghĩ tới hắn đột nhiên phát uy, đánh Hiên Viên Tiêu.
“ Ngươi dám đánh ta, Hiên Viên Mặc.” Hiên Viên Tiêu lạnh lùng nhìn hắn: “Tốt, ngươi hiện tại càng lúc càng lớn mật.”
Hiên Viên Mặc thẳng lưng, cả người hắn bất động, trên mặt lộ ra tức giận kinh người, gân xanh hiện lên, hắn gầm nhẹ: “Ngươi có thể tùy tiện sỉ nhục ta, nhưng ta quyết không cho phép ngươi sỉ nhục Tình Ngữ, nàng là thê tử của ta, ta quyết không cho ngươi sỉ nhục nàng.”
Thanh âm của hắn cũng không làm người ta khiếp sợ, thân thể của hắn cũng không thể up hiếp đến người.
Nhưng mà giờ phút này, hắn lại dùng sự kiên định khiến cho người ta không thể kháng cự , dùng thân thể suy yếu không vững bảo vệ nàng.
Cả người Triển Tình Ngữ chấn động, trong lòng đột nhiên giống như có gì đó đụng phải, thế cho nên khóe mắt nàng phiếm hồng.
Đồ ngốc ……………….
“ Thê tử của ngươi? Nàng vốn là nữ nhân của ta.” Hiên Viên Tiêu đánh một quyền về phía hắn, nhưng giữa đường lại bị một đôi tay chặn lại.
Là nam tử đứng quay lưng về phía nàng.
“ Tứ Vương gia, chút nữa Thất Vương gia cùng Vương phi phải vào cung yết kiến Thái hậu.” Hắn thản nhiên nói ra một câu.
Ánh mắt Hiên Viên tiêu đột nhiên bắn ra tia nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm nam tử kia: “ Ngươi là ai? Dám uy hiếp bổn vương?”
“ Thảo dân không dám.” Nam tử buông tay ra: “ Điện hạ, Vương phi đã từng là nữ nhân của ngài, chuyện tình quá khứ đã là chuyện không còn ý nghĩa gì, điện hạ có thể quên đi. Huống chi ngài cũng không thiếu nữ nhân.”
Hiên Viên Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hắn dừng lại ở sắc mặt xanh mét của Hiên Viên Mặc đang đứng, lại chuyển tới trên người Triển Tình Ngữ đang khinh thường nhìn hắn.
Hắn nắm chặt hai tay: “ Màn chào hỏi tốt lắm, Hiên Viên Mặc……”
Ba chữ cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn xoay người, nghênh ngang rời đi.
Thân thể Hiên Viên Mặc đột nhiên thả lỏng, hắn quay đầu vào, đi tới đằng sau cánh cửa.
“ Ta ở bên ngoài chờ.” Nam từ kia từ đầu đến cuối vẫn không có quay mặt lại.
Hiên Viên Mặc đóng cửa lại, thấy bộ dáng chật vật của nàng, ánh mắt hiện lên một tia đau xót.
“ Đừng nhìn……..” Triển Tình Ngữ quay đi, nàng không hy vọng hắn biết bộ dạng chật vật này của nàng.
Hắn bước nhanh rồi chậm lại, cởi áo ngoài của chính mình, tay hắn run rẩy, cả người run rẩy.
“ Thực xin lỗi, Tình Ngữ.” Hắn ôm chặt lấy nàng, cả người run rẩy, run rẩy, cả người rét run: “Thực xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt cho nàng.”
Triển Tình Ngữ cảm thấy được hắn cả người run rẩy, mang theo bất an cùng tự trách, trong lòng nàng nhất thời cảm thấy tê buốt: “ Đồ ngốc, ta không trách ngươi, đây là họa do ta tự rước lấy, nên ta sẽ tự mình giải quyết.”