Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 49: Chương 49: Điều Kiện




Hiên Viên Tiêu ngoái đầu nhìn nàng, rồi nhảy qua cửa đuổi theo.

Triển Tình Ngữ quay đầu, nhìn thấy Thanh Tâm đại sư đã ngã xuống, hô hấp yếu ớt.

“Bá phụ!”

Nàng vội vã đi đến bên hắn: “Bá phụ, người cố chờ, con đi gọi đại phu!”

” Không………… Con đừng đi…….. Chuyện hôm nay ………. đã làm cho Thái hậu hoài nghi …….. Nếu thích khách kia chết, bà ta sẽ cho rằng chắc chắn có vấn đề ở đây. Nếu hắn không chết, như vậy khi trở về hắn nhất định sẽ đem mọi chuyện nói cho Thái hậu. Con sẽ không thể bảo vệ mình.”

Triển Tình Ngữ gật đầu, chắc chắn sẽ có chuyện như vậy.

“Con………. đem thư đưa cho Thái hậu…….. Nàng sẽ không trách tội con……….” Miệng hắn ói ra máu: “Báo thù, báo thù………”

Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, không còn hô hấp.

“Bá phụ, bá phụ!” Nàng gọi hắn vài tiếng, thấy hắn đã không còn hô hấp, thở dài.

Không nghĩ đến hôm nay, thật sự lại bị tiểu tử Mộc Tà nói trúng, quả thật gặp nạn!

Nhưng, sao Hiên Viên Tiêu lại vừa vặn có thể ở nơi này, cũng quá may mắn đi. Quả thật làm cho người ta cảm giác khó tin.

Nghĩ vậy, nàng xoay người rời khỏi phòng. Không biết Hiên Viên Tiêu rốt cuộc có bắt được tên thích khách kia không?

Vạn nhất nếu hắn thật sự chạy thoát, nên làm gì bây giờ? Cho dù nàng đem phong thư đưa cho Thái hậu, liệu bà ta sẽ tin?

Triển Tình Ngữ đau đầu suy nghĩ. Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy Hiên Viên Tiêu quay lại.

Kỳ lạ chính là, tiểu tử Mộc Tà lại đi cùng hắn.

“Thích khách kia đâu, những kẻ khác đâu?”

“Đã hôn mê, không tỉnh lại.” Con ngươi đen tròn của Mộc Tà chuyển động: “Ta nói thế có đúng không, Vương phi?”

Triển Tình Ngữ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Hiên Viên Tiêu nhướn mi: “Ta cùng mẫu hậu đến dâng hương. Không biết vì cái gì tiểu tử này tới tìm ta, nói hiện tại nàng gặp nguy hiểm, sao vậy, nàng không nên cảm tạ ta một chút sao, hôm nay ta đã cứu ngươi.”

“Thái hậu…….” Nàng cả kinh: “Thái hậu đang ở đây?”

Chết tiệt, đây rõ ràng là một âm mưu.

Thái hậu ở ngay nơi đây, thích khách kia nên xử lí thế nào?

“Cám ơn ngươi. thích khách đâu, đang ở nơi nào?” Nàng bước lên phía trước: “Mau dẫn ta đi xem.”

Mộc Tà ung dung nhìn nàng: “Vương phi, hắn ở ngay ngoài cửa.”

Triển Tình Ngữ đi ra ngoài cửa, thiếu chút nữa đạp lên người thích khách.

Nàng nhìn chằm chằm thích khách kia, hiện tại nên làm cái gì?

Hiên Viên Tiêu bắt lấy tay nàng: “Rốt cuộc nàng gặp chuyện gì? Còn nữa, tại sao Thanh Tâm đại sư lại bị người khác ám sát? Thích khách này còn muốn giết nàng.”

Triển Tình Ngữ bỏ tay hắn ra: “Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta, chuyện này không liên quan tới ngươi.”

Hiên Viên Tiêu chớp mi, hừ một tiếng: “Không liên quan tới ta sao, thích khách này là do ta bắt được. Ta lập tức đi gặp mẫu hậu, bẩm báo với người chuyện này.”

Dứt lời, hắn đã rời đi thật nhanh.

“Ngươi đứng lại!” Triển Tình Ngữ đuổi theo, “Hiên Viên Tiêu, ngươi đứng lại cho ta.”

Nếu hắn đi như vậy, việc này chẳng phải là bị lộ hết?

Hiên Viên Tiêu quay đầu nhìn lại: “Đây là thái độ ngươi đối đãi với ân nhân của mình?”

Triển Tình Ngữ nhướn mi: “Trước tiên ngươi không cần nói cho Thái hậu, chuyện này ta sẽ tự xử lí.”

“Sao?” Ánh mắt của hắn di chuyển, trong mắt hiện lên tia nghiên cứu, nâng cằm nàng lên: “Ta dựa vào cái gì mà phải giữ bí mật cho ngươi?”

Triển Tình Ngữ nhíu mày, hắn đang đòi điều kiện sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.