Một khi đã như vậy, vì sao bà ấy còn muốn đưa con vào cung chăm sóc?”
“Ta cũng không biết vì sao bà ta lại làm như vậy. Nhưng nhìn hành động bà ta đã làm, rõ ràng là muốn lợi dụng con. Hiện giờ bà ta lại đem con gả cho Hiên Viên Mặc, nếu thật sự đối tốt với con, sao lại đem con gả cho một người bệnh tật quấn thân như vậy?”
Triển Tình Ngữ gật đầu, sở dĩ Thái hậu đem nàng gả cho Hiên Viên Mặc, chính vì muốn giám sát nhất cử nhất động của hắn. Hơn nữa, nếu Thái hậu đã biết quan hệ từ trước đây của nàng với Hiên Viên Tiêu, làm như vậy, chẳng phải là có ý muốn chia rẽ quan hệ của ba huynh đệ sao?
Dù sao, bà ta cũng không có ý tốt.
Nếu bà ta hận cha mẹ nàng như trong lời nói, tình cảm dành cho nàng sao có thể thật lòng?
“Bá phụ, hiện tại người nói những chuyện này cho con biết, là muốn con báo thù cho họ phải không?” Triển Tình Ngữ nhìn hắn.
Thanh Tâm đại sư thở dài: “Ta vô năng không thể vì họ báo thù, hiện tại mệnh của bá phụ không còn bao lâu, hiển nhiên phải đem tất cả nói cho con. Còn nữa….” Hắn nhỏ tiếng, đem một phong thư bỏ vào tay nàng: “Con hãy cầm tất cả những thứ bá phụ đã bí mật chuẩn bị từ mấy năm nay. Đây là nhân mã cùng tiền bạc.”
Triển Tình Ngữ ngẩn người: “Bá phụ, con không thể nhận.”
Thanh Tâm đại sư lắc đầu: “Con phải nhận, tất cả đều phải dựa vào con.”
Triển Tình Ngữ trầm mặc một lát, nghĩ tới nghĩ lui, giả sử nàng muốn giúp Hiên Viên Mặc nếu thế thì cần phải tiếp nhận phong thư. Tốt xấu gì coi như cũng có biện pháp.
Tạm nói đến đó, đột nhiên vang lên một tiếng va chạm, một mũi tên trực tiếp xuyên thẳng qua song cửa, đâm thẳng vào ngực Thanh Tâm đại sư.
Triển Tình Ngữ ngẩn người, ngoái đầu nhìn thì thấy một cái khác hướng thẳng vào nàng.
“Đi mau!” Thanh Tâm đại sư hét lớn: “Nhất định là người của thái hậu, con chạy mau đi!”
Triển Tình Ngữ kinh hãi, cùng lúc nhìn thấy một hắc y nhân xông thẳng vào trong phòng.
Hắn khua khua bảo kiếm, một đường thẳng hướng phía nàng.
Triển Tình Ngữ xoay người, cầm băng ghế lên cản. Băng ghế kia bị kiếm bổ ra giữa không trung, kiếm nháy mắt lại hướng về nàng.
Triển Tình Ngữ lùi lại phía sau, nàng chạy đến trước cửa, kiếm đâm tới chỉ nhận lại một khoảng hư không.
Trên tay nàng không có binh khí, đánh tay không như vậy, chỉ có thiệt.
Hơn nữa người này chắc chắn là cao thủ, không ngờ số nàng lại gặp phải cao thủ.
Nhất định là thái hậu đã sớm phái người ở trong này giám thị, một khi phát hiện bọn họ có gì không bình thường, lập tức phái người đuổi giết.
“Chạy đi đâu?”
Nàng vươn tay mở cửa, không nghĩ tới cửa đã bị người khác khóa ở bên ngoài.
Triển Tình Ngữ thấp giọng chửi một tiếng, xoay người một cái, lưỡi kiếm kia đã cắm vào ván cửa bên cạnh nàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên có một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, huy kiếm chém tới hắc y nhân.
Triển Tình Ngữ cảm thấy hoa mắt, bị người nọ kéo ra chỗ khác.
Nàng tập trung nhìn kỹ, thấy hắc y nhân kia cùng hắn chiến đấu, lúc này mới phát hiện người nọ cư nhiên là… Hiên Viên Tiêu hay là Hiên Viên Quyết?
Hắn sao lại ở chỗ này?
Khóe miệng có mùi tà mị, rõ ràng là Hiên Viên Tiêu.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hai người ứng phó với nhau một lát, hắc y nhân đã nhảy qua cửa sổ chạy đi, Triển Tình Ngữ kêu lên: “Giết hắn!”
Quyết không thể để hắn ra ngoài. Nếu không, sự việc hôm nay chắc chắn sẽ bại lộ hoàn toàn.