Triển Tình Ngữ không nói gì thêm, cùng tri khách tăng bước vào thiền phòng ở phía trong.
“Thanh Tâm sư thúc, Thụy Vương phi đã đến.”
“Mời nàng vào.”
Tri khách tăng mở cửa ra, đi vào, hai tay chắp lại trước ngực hành lễ: “Thanh Tâm sư thúc.”
Vị Thanh Tâm đại sư kia đang ngồi trên đệm cói, ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày thanh quắc, ánh mắt không màng danh lợi, nhìn thấy nàng hắn đứng dậy chào đón: “Thụy Vương phi.”
Triển Tình Ngữ đang nghĩ không biết nói thế nào mới đúng, đành cười nói: “Thanh Tâm đại sư.”
Mộng Nhi bỗng nhiên nói: “Vương phi, ngài cùng Thanh Tâm đại sư nói chuyện, chúng ta lui xuống trước.” Nàng nói xong liền rời khỏi.
Triển Tình Ngữ kinh ngạc, nàng cùng vị đại sư này có quan hệ rất tốt sao? Hiện tại nàng không nhớ một chút gì, nói chuyện với nhau như thế nào mới ổn?
Thanh Tâm đại sư kia đã mớ miệng trước: “Nghe nói con gả cho Thụy Vương gia, hiện tại khỏe chứ?”
Triển Tình Ngữ nghi hoặc: “Tất cả đều tốt ạ.”
“Chỉ sợ ủy khuất cho con, Tình Ngữ a, nhị đệ đã qua đời được mười mấy năm, ta thân làm bá phụ của con mà không chăm sóc con được. Nhưng thân thể Thụy Vương gia không được tốt, sợ là con….”
Triển Tình Ngữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra vị Thanh Tâm đại sư này là bá phụ của nàng, nhưng hắn sao lại xuất gia?
“Bá phụ không cần lo lắng, con không ủy khuất, con cũng sẽ chăm sóc tốt cho chàng.”
“Lần này thỉnh Thái hậu để con tới đây, có việc muốn nói với con.” Hắn bắt đầu ho khan, ho đến nỗi tim gan cũng muốn bay ra.
Triển Tình Ngữ bước đến vỗ vỗ lưng hắn: “Bá phụ, người làm sao vậy? Sinh bệnh sao?”
Thanh Tâm đại sư thở dài: “Ta chỉ sợ mệnh này không thể kéo dài, có chuyện phải nói với con. Chuyện này ta đã giấu trong lòng mười mấy năm.”
“Bá phụ cứ nói ạ.”
Hắn nói nhỏ, sát bên tai nàng: “Ta muốn nói cho con, cha mẹ con chết như thế nào.”
Môi Triển Tình Ngữ giật giật, không nói gì.
“Nhị đệ không phải bị bệnh mà chết, đệ ấy bị Thái hậu hạ lệnh treo cổ. Mẫu thân con thấy đệ ấy chết vì thế cũng tự tử theo, chỉ còn lại mình con. Mà ta sợ bị giết người diệt khẩu, lựa chọn cách xuất gia tị nạn, mười mấy năm nay, lúc nào ta cũng chịu đựng nội tâm dày vò.”
Triển Tình Ngữ chấn động.
“Đây là sự thật sao?”
“Ta tận mắt nhìn thấy.” Hắn ho khan một tiếng, “Ta quá vô dụng, quá yếu đuối, không thể báo thù cho bọn họ, mặc kệ thế nào, trước khi chết bá phụ muốn nói chuyện này cho con biết, để con biết sự thật.”
Lòng Triển Tình Ngữ quay cuồng, sao Thái hậu lại có thể giết cha mẹ Triển Tình Ngữ? “Vì cái gì bà ta phải làm vậy?”
“Năm đó, lúc bà ta chưa tiến cung đã thích phụ thân con. Lúc ấy phụ thân con là cuồng sinh nổi danh thiên hạ, tài hoa phong lưu, dáng vẻ lại anh tuấn tiêu sái, không biết có bao nhiêu người thích.”
“Lúc ấy Thái hậu còn chưa xuất giá, nhà ta cùng nhà bà ta là hàng xóm sát vách, bà ta cùng với chúng ta từ nhỏ đã quen biết. Nhưng phụ thân con kinh tởm bà ấy làm cho bà ta tích oán hận trong lòng. Sau khi bà ta được tuyển vào cung, lúc đầu chỉ là phi tử, sau khi tiên hoàng hậu qua đời, bà ta được phong làm hoàng hậu.”
“Khi đó phụ thân với mẫu thân con gặp nhau, phụ thân con không để ý đến việc gia tộc phản đối mẫu thân con dòng dõi thấp kém, phần lớn gia tộc đều phản đối điều này. Oán hận trong lòng hoàng hậu càng nặng hơn, sau này tìm cơ hội thêu dệt tội danh cho phụ thân con, giam lỏng ở trong phủ, ngầm treo cổ phụ thân con. Mẫu thân con cũng tự sát sau đó.”