Thức dậy vào buổi sáng, Triển Tình Ngữ vẫn cảm thấy cả người mệt mỏi, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Rời giường rửa mặt xong, Mộng nhi nhắc nàng hôm nay là ngày mười lăm, cần phải đến Thanh Lương Tự dâng hương.
“Ngươi đã chuẩn bị đủ hết chưa?” Triển Tình Ngữ ngáp một cái: “Ta cùng Vương gia đi.”
Mộng Nhi lắc đầu: “Thái hậu chỉ mời mỗi mình người đến.”
Triển Tình Ngữ nhướn mi, đây là cái ý gì, chỉ mình cô đi?
“Được rồi, vậy ta đi một mình.” Trong lòng Triển Tình Ngữ cảm thấy khó hiểu, đây là có ý gì, vì sao nàng lại phải đi một mình?
Ăn xong điểm tâm, Hiên Viên Mặc vừa lúc đi tới, Triển Tình Ngữ nhìn hắn: “Ta muốn đi Thanh Lương Tự một chuyến.”
“Muốn ta đi cùng nàng không?”
“Không cần, ta có thể tự mình đi.”
“Vậy ta sẽ cho người theo hộ tống nàng.”
Triển Tình Ngữ cười nói: “Nhưng chàng ở nhà cũng phải ngoan nha.”
Hắn bật cười: “Ngữ nhi, ta cũng không phải là tiểu hài tử.”
“Vương phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong.” Mộng nhi ở bên cạnh thúc giục.
Triển Tình Ngữ quay đầu lại nhìn nàng: “Ừ, đi thôi.”
Nàng mang mấy nha hoàn theo người, ra khỏi Tạ Phương các, xe ngựa đã sớm chờ ở bên ngoài.
Triển Tình Ngữ đang định bước lên xe thì nhìn thấy phía trước có bóng người quen thuộc.
Nàng xoay vòng lên phía trước vừa nhìn đã nhíu mày “Mộc Tà, tiểu tử ngươi sao lại ở chỗ này?”
Hắn lại còn ngồi ở trước xe ngựa, ung dung nhìn nàng: “Vương phi, ta là một gã sai vặt, đương nhiên phải đi theo hộ giá.”
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng: “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, có thể sai ngươi sao?”
Mộc Tà thản nhiên nói: “Vương phi, nếu hôm nay không mang ta đi, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Triển Tình Ngữ trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn nói về việc liên quan đến tương lai, bỗng nhớ tới chuyện tối hôm qua, kì quái, rốt cuộc tối hôm qua hắn đi vào bằng cách nào, đi ra bằng các nào?
Nàng suy nghĩ một lát, chớp mi: “Ngươi hãy ngoan ngoãn cho ta, đừng gây chuyện làm phiền ta.”
Mộc Tà lười biếng nhìn nàng: “Dạ, Vương phi.”
Triển Tình Ngữ xoay người lên xe, tiểu tử này nói hôm nay nàng sẽ gặp nguy hiểm, có thể là nguy hiểm gì?
Xe ngựa rất nhanh khởi hành, dưới sự bảo vệ của thị vệ xung quanh đến Thanh Lương Tự.
Triển Tình Ngữ cảm thấy buồn ngủ, chợp mắt một lát, mãi đến khi có người vén rèm lên gọi nàng, nàng mới tỉnh lại.
“Vương phi, đã đến Thanh Lương Tự.” Mộng Nhi nói to.
Triển Tình Ngữ mở to mắt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy một tòa tháp cổ ngàn năm sừng sững ở trước mắt, hôm nay vừa đúng mười lăm, thiện nam tín nữ đều đến bái phật, biển người đông như khung dệt.
Nàng xuống xe, quay đầu lại nhìn tiểu tử Mộc Tà, hắn ngược lại rất tự tại, tựa vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Mộng nhi, chúng ta vào trong chùa dâng hương đi.” Triển Tình Ngữ đi vào trong Thanh Lương Tự, trụ trì nơi này hình như đã sắp xếp từ trước, đã sớm phái tri khách tăng(sư tiếp khách) đón Triển Tình Ngữ ở cửa vào.
Vừa nhìn thấy Triển Tình Ngữ đến, tri khách tăng vội vàng nghênh tiếp nàng vào bên trong tự.
Triển Tình Ngữ đến Đại Hùng bảo điện dâng hương bái phật, vốn tưởng rằng có thể rời đi rồi, không nghĩ tới tri khách tăng kia lại nói: “Thanh Tâm đại sư có lời mời Vương phi.”
Triển Tình Ngữ cảm thấy kì lạ, Thanh Tâm đại sư này tìm nàng có việc gì?
Mộng Nhi gật đầu: “Vương phi, chúng ta đi gặp đại sư thôi.”
Triển Tình Ngữ tuy không hiểu nhưng cũng muốn biết, rốt cuộc trong bình đang bán thuốc gì.