Triển Tình Ngữ hừ một tiếng: “Ta chưa hề bảo ngươi giúp đỡ thì phải? Còn nữa, ai đồng ý cho ngươi vào, ta chỉ bảo ngươi làm một chút việc vặt, chưa có nói ngươi có thể đi vào thư phòng của ta đúng không?”
“Ngươi cũng chưa nói không thể vào. Nếu không nhờ ta đi vào, ngươi có thể thoát khỏi hắn nhanh như vậy sao?” Ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng một lát, “ Ngươi lại chẳng có chút quyến rũ gì.”
Được, tiểu hài tử này! Triển Tình Ngữ tiến lên mấy bước, nhéo cái lỗ tai của hắn: “Ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không ta lập tức sẽ đánh ngươi.”
Mộc Tà nhếch miệng, “Đi thì đi, hừ.”
Hắn xoay người, cước bộ còn có chút lảo đảo.
“Hừ” một tiếng.
Tiểu tử này thật sự là đáng ăn đòn mà. Khó trách sao người ta lại muốn đánh hắn như vậy, nói nói chuyện thật là bất lịch sự.
Thấy hắn cuối cùng cũng rời đi, Triển Tình Ngữ cảm thấy kỳ quái.
Không đúng, hắn sao lại có thể quang minh chính đại bước vào?
Bên ngoài còn có nha hoàn, gia nô, hắn muốn vào khuê phòng cũng không phải là chuyện dễ dàng? Chẳng lẽ, bởi vì hắn là một tiểu hài tử?
Nàng đi ra khỏi phòng tắm, thay quần áo sạch sẽ, hai nha hoàn bước tới hầu hạ nàng, giúp nàng chải tóc.
“ Vừa rồi tiểu tử Mộc Tà kia vào đây bằng cách nào?” Nàng nhướn mi hỏi.
“ Mộc Tà? Có phải tiểu hài tử Vương phi mang về không ạ? Không thấy hắn tiến vào nha?” Vẻ mặt hai nha hoàn kinh ngạc.
“ Không thấy sao?” Vừa rồi nàng đã gặp quỷ sao?
“ Đúng vậy mà, nô tỳ vẫn ở chỗ này, chưa nhìn thấy người nào đến.” Vẻ mặt các này rất chắc chắn.
“Vừa rồi hắn vào được à, vậy là có người đã xông vào sao?”
“ Ta nhớ lầm.” Triển Tình Ngữ lắc đầu.
Tóm lại tiểu tử thối kia không lẽ lại biết cái gì gọi là phi thiên hay độn thổ chứ?
Triển Tình Ngữ suy nghĩ. Chờ thêm một lúc nữa, tóc cũng gần khô, nàng liền lên giường nằm ngủ.
Giữa tháng tư, thời tiết không nóng không lạnh, ôn hòa dễ chịu, ngoài cửa sổ vang lên từng tiếng âm thanh của côn trùng, làm cho người ta không tự chủ được, theo bản hòa âm kia mà ngủ mất.
Đến khi chìm vào mộng đẹp, nàng bỗng cảm thấy thân thể nóng lên.
“Ư…..” Nàng ngâm lên một tiếng, mơ hồ cảm thấy có một cái gì đó đè lên cơ thể nàng, không ngừng hôn lên da thịt của nàng, sau đó lưu lại những dấu vết cực nóng.
“Mặc….” Nàng than nhẹ, thở hổn hển, đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời.
Đột nhiên ý thức của nàng ngày càng xa, trong nháy mắt lại cảm thấy đau đớn từ cổ nàng truyền đến.
Ngủ thẳng đến nửa đêm canh ba, nàng đột nhiên tỉnh dậy. Ngực lạnh ngắt, nhiễm chút khí lạnh, nàng vươn tay ra phát hiện trên người không có cái chăn nào.
Trong bóng tối, cảm nhận thấy vạt áo của mình mở rộng, hơn nữa cổ còn có chút đau đớn.
“Sao lại thế này?” Triển Tình Ngữ ngồi dậy: “Chẳng lẽ ta gặp mộng xuân?”
Nàng xoa xoa trán, xuống giường, vừa đi đến trước gương đồng liền nhìn thấy cổ mình có một vết thương, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng có thể phát hiện được.
“Kỳ quái thật, bị gì thế nhỉ, là muỗi cắn sao? Nhìn không giống vậy.” Nàng nhìn chằm chằm miệng vết thương, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Nàng sao lại không biết mình bị thương lúc nào?
Tại sao lại nàng cảm thấy đói khát như vậy, ngủ một giấc cũng có thể gặp mộng xuân, nhưng lại có thể tổn thương đến chính mình?
Còn nữa, nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, dường như rất không thoải mái. Triển Tình Ngữ lắc đầu, tiếp tục trở lại giường, ngủ tiếp.