Nàng thật sự không nghĩ tới hắn lại trẻ tuổi đến vậy!
Lúc trước nàng còn tưởng hắn là một lão già chứ.
Hoắc Ưng nhìn về phía nàng, nhàn nhạt nói: “Vương phi, thứ lỗi cho ta thất lễ.”
Hắn đi tới phía trước nàng, ước chừng hơn hai mươi tuổi, một thân trường bào viền xanh đen, khuôn mặt góc cạnh mang theo vài phần tiêu sái không bó buộc, lông mày dày đẹp, đôi mắt hơi xếch lên, giống như con người do trời đất khắc họa ra.
Hắn “ ba ba ba” vài tiếng cởi bỏ huyệt đạo trên người nàng, một mùi hương dược từ hắn mà thoảng qua mũi nàng, hắn mỉm cười, như cây gió mùa xuân: “Vương phi, hiện tại người có thể cử động được rồi.”
Triển Tình Ngưc khẽ động, quả nhiên đã có thể hoạt động như bình thường.
“ Đa tạ Hoắc đại phu, người biết võ công sao.”
“ Ta là thầy thuốc, huyệt đạo tất nhiên phải biết.” Hắn tùy ý nói, ánh mắt hạ xuống: “ Không quấy rầy Vương gia cùng Vương phi nữa.”
“ Hoắc tiên sinh, ngươi hãy quay về Lan các nghỉ ngơi đi.” Hiên Viên Mặc hình như vô cùng tin tưởng hắn.
Hắn cáo từ xoay người rời khỏi cửa.
“ Quần áo của nàng đều bị huynh ấy phá hủy. Còn nữa miệng của nàng…..” Hắn nhíu mày, xoa đôi môi đỏ mọng, bên ngoài toàn là vết máu.
“ Đó không phải là máu của ta, là ta cắn hắn nên lưu lại……” Nàng lau đi vết máu trên môi, “ Hừ, tên kia cùng anh hắn trước giờ vẫn luôn bắt nạt ngươi sao?”
Hắn lắc đầu: “Không có”
“Ngươi a, chính là rất lương thiện, cái loại người này chính là ăn mềm sợ cứng, nhưng nhìn ngươi dễ bắt nạt.” Nàng véo mặt hắn, “Về sau trước mặt bọn họ cũng đừng luôn giải thích, ngươi không nợ bọn họ cái gì.”
“ Không có việc gì, tất cả mọi người đều là huynh đệ.” Mắt Hiên Viên Mặc hạ xuống.
“ Ta thật nhìn không ra bọn họ xem ngươi là huynh đệ.” Triển Tình Ngữ sai người mang quần áo mới đến, “ Ta thay quần áo, chờ ngươi giúp ta đi thăm quan vương phủ.”
Nha hoàn mang quần áo tiến vào, Triển Tình Ngữ đang muốn thay quần áo, Hiền Viên Mặc liền quay lưng đi.
Nàng nở nụ cười, thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng lên , nhất thời cố ý muốn đùa giỡn hắn.
“ Ta mặc xong rồi.”
Hắn vừa quay đầu lại lại thì nhìn thấy nàng đang cười hì hì chăm chú nhìn hắn, quần áo chỉ mới mặc một nửa, da tuyết nửa đậy vô cùng mê hoặc người.
Nàng hiển nhiên là cố ý trêu đùa hắn.
Hai má hắn nhất thời hồng một cách đột ngột, ánh mắt nhất thời cũng không biết nhìn về nơi nào.
Triển Tình Ngữ đến bên cạnh hắn, dừng chân lại, thấy hắn ngượng ngùng cúi đầu xuống, tóm lại tình hình trước mắt vô cùng quái dị.
Hắn- một nam nhân lại thẹn thùng trước người vợ nhỏ, nàng giống như một người vợ nhỏ bại hoại đang đùa giỡn.
“ Mặc, ta là nương tử của ngươi, ngươi cũng không dám nhìn ta?” Nàng mỉm cười cúi đầu theo dõi hắn, nghiêng đầu theo hắn
Hiên Viên Mặc ngẩng mắt lên, rồi lại hạ xuống, khuôn mặt tuyệt mĩ hồn xiêu phách lạc hiện lên vẻ trong sáng làm cho người ta yêu thương muốn cắn một cái.
Triển Tình Ngữ cũng thật sự muốn đi lên cắn cho hắn một cái.
“ Nương tử.” Hắn khiếp sợ vuốt mặt mình, thấy nàng cười ha hả, cười đến cực kì chói lóa, không hề kiêng dè gì người khác.
Hắn bị lạc trong khuôn mặt tươi cười của nàng.
“ Mặc, ngươi thật sự rất thích thẹn thùng nha.” Nàng mặc quần áo trên người lại, khoác cánh tay của hắn: “ Đi thôi, giới thiệu cho ta về vương phủ.”