Hơn nữa còn thành công giấu được nàng, thấy nàng thất vọng khiến cho hắn cười không dứt.
“Hừ, quả ớt nhỏ muốn đấu với ta, nàng còn phải học nhiều” Hắn tựa vào bên cạnh Thủy các, vẻ mặt mang theo vẻ lười biếng cùng mê người, lại có chút bất đắc dĩ: “Thật đúng là hung ác.”
Tuy rằng thành công làm cho nàng không chê cười được hắn, nhưng đại khái đêm nay hắn sẽ mất ngủ rồi.
Hương vị đáng sợ này đoán chừng sẽ đi theo hắn cả mấy ngày.
Lần này đến kinh thành, vốn tưởng là một hành trình nhàm chán không ngờ tới lại xuất hiện điều thú vị từ nàng.
Nhưng…
Hắn nhớ lại lúc vừa vào phòng khách nhìn thấy một màn thân mật kia. Nàng cùng Hiên Viên Mặc tình cảm tốt lắm sao?
Không biết vì cái gì, một màn kia như âm hồn không tan cứ hiện trước mặt hắn.
Điều này làm cho hắn có chút buồn bực.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, hắn ngẩng đầu, thế nhưng dưới ánh trăng chợt như nhìn thấy bóng hình của nàng.
“Mộc Lưu Thương!” Hắn vỗ vỗ đầu mình, cũng mất đi dáng vẻ lười biếng: ‘Đừng quên nguyên tắc của ngươi.”
Vợ huynh đệ không thể đùa giỡn.
Hắn biết rõ đó là vợ của Hiên Viên Mặc, là người hắn không thể đụng vào.
Mặc dù rất hận vì là người tới trễ, nhưng hắn có thể ra tay sao?
—————–
Đêm nay giống như đang chịu tội, mãi không hết.
Triển Tình Ngữ bị Đông Pha Nhục đáng sợ khiến cho cả đêm thấy buồn nôn. Liều mạng ăn đồ khác nhưng cái hương vị này vẫn không chịu biến đi.
Hiên Viên Mặc thấy nàng khó chịu cũng vô cùng khẩn chương, đuổi đầu bếp kia đi.
“ Không liên quan đến hắn. Ta chỉ là không thích hương vị của Đông Pha Nhục. Không thể vì nguyên nhân này đuổi ngươi ta đi, đã quên không nói chuyện này cho ngươi, ta không để ý nên ăn nhầm” Nàng nói.
Đầu bếp kia theo mệnh lệnh của nàng mà làm, làm sao nàng có thể để người ta bị đuổi?
Hiên Viên Mặc nhíu mi: “Nhưng nàng khó chịu như vậy…”
“ Không có việc gì, ngươi ngủ đi, ta nghĩ ngày mai có thể sẽ tốt hơn. Nàng che miệng lại, có hơi buồn nôn.
“ Nàng từ từ…..” hắn cầm cái gì đó chạy lại chỗ nàng: “Nàng ăn viên thuốc này đi, đây là thuốc trước kia Hoắc Ưng đưa cho ta, ăn nó vào nàng có thể dễ ngủ hơn.
“ Thuốc ngủ?” Nàng uống viên thuốc kia, mặc kệ, ngủ trước nói sau.
“ Có thể nói là như vậy” Hiên Viên Mặc đỡ nàng nằm xuống, “Ngày mai nàng sẽ tốt hơn, về sau sẽ không làm món Đông pha nhục nữa.”
Hắn có chút tự trách, “Là do ta không biết nàng không thích ăn.”
“Không có việc gì, là do ta lúc ấy không yên lòng.” Nàng vừa nói liền cảm thấy được cơn buồn ngủ đang kéo đến, thiếp đi rất nhanh.
Hiên Viên Mặc thấy nàng ngủ yên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cũng lên giường nằm bên cạnh nàng.
“Ngữ nhi…” Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt của nàng.
Ánh trăng tiến vào qua tấm lụa mỏng nơi cửa sổ, trải xuống đất những ánh bạc lấp lánh, giống như mặt nước lan tỏa, làm cho người khác cảm thấy bình yên.