Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 30: Chương 30: Hắn Dịu Dàng




Ánh trăng tiến vào qua tấm lụa mỏng nơi cửa sổ, trải xuống đất những ánh bạc lấp lánh, giống như mặt nước lan tỏa, làm cho người khác cảm thấy bình yên.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt bỗng nhiên dịu dàng rồi lại đột ngột âm trầm.

Một lúc sau, có ánh trăng rơi trên người hắn cùng nàng, mềm mại, im lặng.

“ Ngủ đi, Ngữ nhi của ta.” Hắn nhắm mắt lại, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ ánh trăng đêm nay quá mức yên lặng dịu dàng làm cho hắn cũng rơi vào bên trong đại dương ấm áp.

Hắn biết, nàng là do trời cao ban cho hắn, là món quà tốt nhất.

Tuy rằng trong cuộc đời của hắn đã có nhiều thứ, ông trời sau cùng toàn đoạt đi những thứ tốt nhất của hắn.

Lúc này, cho dù thế nào hắn cũng muốn giữ nàng lại.

Một đêm yên giấc. Thẳng đến khi phương đông hửng sáng.

Triển Tình Ngữ tỉnh lại, nhìn khuôn mặt hắn đang say giấc trước mặt nàng.

Trong giây lát nàng suýt nữa quên.

Dường như trong thời gian rất ngắn nhưng lại có nhiều chuyện xảy ra.

Kỳ thật chẳng qua mới có một hai ngày mà thôi.

Ở cổ đại…

Nàng nhìn mặt hắn mới có thể nhớ rõ chính mình.

Người này a, nói thật ra, thật sự so với lúc ở hiện đại gây cho nàng không ít phiền não, ngược lại còn nhiều hơn.

Nàng muốn bảo vệ hắn, không để cho người nào khi dễ hắn, làm cho hắn có thể lộ ra khuôn mặt vui vẻ.

Hiên Viên Mặc……

Có lẽ những người phụ nữ thường yêu thích những thứ nhỏ bé, yếu đuối, những thứ đó thường kích thích tâm lý muốn bảo vệ của bọn họ.(Nguyên văn là 也许女人偏爱弱小的东西, 那会激起他们的保护欲.)

Nhưng Hiên Viên Mặc vừa làm cho người ta cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy kính nể.

Hắn không phải là loại người khúm núm, một chút chính kiến cũng không có, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn cũng chưa từng núp ở sau lưng người khác, mà lại dùng thân thể yếu ớt của hắn đứng ra bảo vệ người hắn yêu.

Hắn cũng không giống như bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh. Triển Tình Ngữ cảm nhận được, hắn là người ngoài mềm trong cứng.

Lông mi Hiên Viên Mặc giật giật, chậm rãi mở mắt.

“ Ngữ nhi, nàng tỉnh rồi, hiện tại đã cảm thấy khá hơn chưa?” Hắn vội vàng hỏi.

Triển Tình Ngữ có chút cảm động, lúc này nàng đã không còn khó chịu.

“ Không có việc gì nữa, ngủ ngon giấc thì cảm giác tốt hơn nhiều.”

“ Vậy là tốt rồi” Hắn nhẹ nhàng thở ra, nở ra nụ cười trẻ con.

“ Nhưng mà…” Nàng lại gần nhìn đôi môi anh đào của hắn, “Hôn ta, Mặc, hương vị kia làm cho ta không thoải mái.”

Sắc mặt Hiên Viên Mặc đỏ lên, gật gật đầu, hôn một cách nhẹ nhàng lên môi nàng, sau một hồi thì chuyển thành hôn sâu.

Lưỡi hai người quấn lấy nhau, hô hấp càng trở nên dồn dập.

Vỗn chỉ mặc có mỗi áo trong, trong lúc hỗn loạn, không biết đã bị ai cởi ra.

Hương vị hôn thay đổi, trở thành một màn cuồng hoan.

“Ưm… Mặc…” Nàng nhẹ nhàng ngâm khẽ, nụ hôn dần chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ nàng, lưu lại vết hôn mờ ám.

Hô hấp dồn dập tóc đen toán loạn, nàng rên nhẹ, đã sớm đem hương vị của Đông pha nhục quăng lên chín tầng mây.

“Ngữ nhi, ta muốn…. muốn…” Hai má hắn ửng hồng, nói chuyện lắp bắp.

Nàng nở nụ cười: “Đồ ngốc, ta là của ngươi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.