“ Mặc, ta ở trên này!” Nàng ngoái đầu lại trông chừng hắn: “Hái hoa tặc, ta nghĩ ngươi chắc phải đổi thành bông cải héo chứ?”
Hắn buông tay, không hề cười, khôi phục lại vẻ bất cần đời vừa rồi: “Không sao, chết dưới tay của mĩ nhân, thành quỷ cũng phong lưu.”
Triển Tình Ngữ sửa sang lại quần áo, nhưng lại thấy hiên Viên Mặc đi lên: “Tình Ngữ, nàng ở trên này……. ồ, biểu ca đã tới.”
Biểu ca?
Triển Tình Ngữ nhướn mày, người này là biểu ca của Hiên Viên Mặc?
Hắn thấy sắc mặt nàng thay đổi, ý cười càng sâu: “Đúng vậy, biểu đệ, lúc đó ta đang ở trên ngày ngắm cảnh xong liền ngủ. Còn dọa tới biểu muội, thật sự là thất lễ.”
Đảo mắt, hắn cười như không cười rồi chắp tay nói: “Mộc Lưu Thương hân hạnh được gặp biểu muội.”
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng: “Không dám, không dám, Mộc biểu ca, ta quấy rầy người ngủ đông là ta không đúng rồi!”
Hỏi cả nửa ngày, thì ra người này là biểu ca của Hiên Viên Mặc.
Hiên Viên Mặc không biết nội tình, cười nói: “Biểu ca, người không cần đa lễ, người có lòng tới tham dự hôn lễ của chúng ta, ta còn chưa chính thức giới thiệu với người nương tử của ta, Tình Ngữ.”
“ Đã được gặp mặt, biểu đệ thật là có phúc khí, biểu đệ muội quốc sắc thiên hương quả đúng như tên gọi.” Cặp mắt của hắn đang dừng lại ở chỗ nàng, trong lời nói càng chứa đầy sự trêu ghẹo.
Triển Tình Ngữ trong lòng hừ lạnh, nếu không phải không muốn hắn cùng Hiên Viên Mặc xảy ra tranh chấp, nàng cũng chẳng cần chịu đựng hắn.
“Mặc, không phải ngươi muốn dẫn ta đi thăm quan nơi đây sao, chúng ta đi tới nơi khác xem, không quấy rầy biểu ca thưởng thức phong cảnh.” Nàng đi lên trước kéo tay Hiên Viên Mặc, công khai vẻ phóng khoáng tự nhiên.
“Biểu ca, chúng ta đi trước.” Hiên Viên Mặc ngại ngùng cười cười.
Mộc Lưu Thương mím môi, khóe miệng giống như cứng lại.
Mắt thấy bọn họ rời khỏi Thủy các, hắn đứng ở cửa sổ nhìn chăm chăm.
Triển Tình Ngữ bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Ánh mắt kia giống như nói là: Ngươi hãy đợi đấy!
Tâm tình của Mộc Lưu Thương bỗng nhiên tốt lên, nhưng không biết vì sao vẫn có chút buồn bã.
Nàng là thê tử của Hiên Viên Mặc nha.
Đầu ngón tay vẫn còn giữ lại mùi hương tự nhiên đó, hương thơm làm cho người khác thẫn thờ.
Hắn mờ ám hôn ở đầu ngón tay, gửi cho nàng một cái hôn gió.
Trong đôi mắt kia sự tức giận ngày một lớn, tia lửa bắn ra bốn phía, ánh lửa kia dường như sắp thiêu cháy hết hai tròng mắt hắn.
“ Quả ớt nhỏ….”
Hắn nhìn theo bóng dáng của bọn họ mà suy nghĩ thật lâu.
“ Tên kia là biểu ca của ngươi?” Nàng thấp giọng một chút, bây giờ nàng rất muốn đấm vào cái mặt đang tươi cười kia của hắn.
“ Đúng vậy, là con cả của cậu ta, nhà cậu ở Tề Châu, biểu ca rất ít khi đến kinh thành, lần này người tới dự hôn lễ của ta, ta sao có thể không chiếu cố tốt cho huynh ấy được, huynh ấy sẽ ở lại mấy ngày.”
Còn ở lại mấy ngày?
Triển Tình Ngữ đang muốn kháng nghị bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó