Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 20: Chương 20: Bệnh Trị Không Hết




Triển Tình Ngữ đang muốn kháng nghị bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó

Tốt, để cho hắn ở lại mấy ngày, nếu nàng không báo được thù của hôm nay thì nàng sẽ không còn gọi là Triển Tình Ngữ.

Miệng nàng khẽ nhếch lên, nghĩ vậy tâm tình trở nên tốt hơn, cùng Hiên Viên Mặc đi dạo trong đình viện, tận cho đến khi mệt mỏi mới dừng ở chòi nghỉ mát nghỉ tạm.

Dung nhan Hiên viên Mặc dưới ánh mặt trời càng thêm trắng bệch khiến cho nàng có chút lo lắng. Tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng lại giống bình sứ, giống như có thể vỡ bất cứ lúc nào .

Ngươi a, đừng có suốt ngày ở trong phòng, bình thường nên ra ngoài nhiều một chút. Ngươi nhìn xem sắc mặt ngươi xanh xao quá.” Tay nàng vỗ vào mặt hắn: “Có chuyện ta cảm thấy rất khó hiểu.”

Hắn mỉm cười: “Được, về sau ta sẽ ra ngoài nhiều hơn một chút.” Hắn dịu dàng làm cho lòng nàng xốn xao.

“ Ngươi….” Tay nàng trượt xuống ngực hắn: “Vốn tưởng rằng thân thể ngươi bị bênh nên sẽ rất gầy yếu, làm sao mà người ngươi săn chắc như vậy?”

Xem ra là kết quả quả rèn luyện thường xuyên.

“ Là Hoắc Ưng dạy ta Ngũ Cầm Hí để cường thân kiện thể, nhưng mà bệnh này của ta trị cũng không hết.”

Hắn khẽ thở dài rồi lại bắt đầu ho khan.

“ Ngươi đừng nản lòng. Ngũ Cầm Hí không phải đã giúp ngươi sao? Nghe nói có thể cường thân kiện thể. Hoắc tiên sinh biết được thứ này, vì sao lại không thể chữa khỏi bệnh cho ngươi.” Nàng nhíu mày.

Hiên Viên Mặc lắc đầu: “Bệnh này của ta là trị không hết, không phải Hoắc Ưng không thể chữa trị, hắn vốn là thần y, có rất nhiều người ngàn dặm tìm đến y, chỉ vì muốn mời hắn chữa bệnh. Nhưng hắn cũng không trị khỏi bệnh của ta.”

“Được rồi, ngươi cũng không cần phải ủ rũ như vậy. Ta nghĩ chung quy vẫn có thể trị liệu tốt.”

Nói đến đây liền có nha hoàn vào bẩm báo, nói Thái hậu cho gọi bọn họ vào cung.

“Chúng ta nên vào cung cảm tạ mẫu hậu.” Hắn đứng dậy nói: “Mẫu hậu nếu nhìn thấy nàng khẳng định sẽ rất vui vẻ. Người trước sau vẫn rất yêu thương nàng.”

Triển Tình Ngữ hạ mắt, chỉ sợ là không có đơn giản như vậy.

Nàng cảm thấy hôn sự lần này không có vẻ đơn giản giống như vẻ bề ngoài, có vài chỗ cảm thấy không thích hợp.

Hai người thay quần áo mới lên xe ngựa vào Hoàng cung.

Ra khỏi cửa, Triển Tình Ngữ liền quay đầu nhìn lại, thấy tấm biển trên cao viết “Thụy Vương Phủ”, hóa ra hắn là Thụy Vương gia.

Triển Tình Ngữ lần đầu tiên nhìn thấy ngã tư đường cổ đại, nghe thấy chung quanh xe ngựa tiếng người ồn ào, hai bên đường cửa hàng vô số, san sát nối tiếp nhau, nhà cửa giống nhau, đường thẳng tắp, người đi đường quần áo hoa lệ, quả nhiên là phong thái của kinh thành.

“Ra ngoài kinh thành chỉ sợ không phồn hoa như vậy?” Nàng tò mò hỏi.

Hiên Viên Mặc thấy vẻ mặt nàng tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, cười nói: “Lạc thành là đô thành, tất nhiên là chỗ phồn hoa, nhưng Khánh Long Vương triều đã xây dựng được mấy trăm năm, nước mạnh dân giàu, khắp thiên hạ đều phồn hoa.”

Thấy nàng nhìn mọi vật rất bình thường một cách hiếu kỳ, hắn nhíu mày hỏi: “Tình Ngữ, nàng thật sự quên hết tất cả sao?”

“ Đúng vậy, đợi tới lúc ở trước mặt thái hậu còn muốn ngươi nhắc nhở ta, nếu không ta nhất định sẽ rất mất mặt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.