Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 7: Chương 7: Ngươi Giúp Ta Mặc




Hiên Viên Mặc mắt chăm chú nhìn nàng, “ Tình Ngữ,nàng trở nên không giống với trước kia.”

“ Vậy ngươi thích ta của trước kia hay thích ta của hiện tại?” Nàng tủm tỉm cười hỏi.

Hắn đỏ mặt, phiếm hồng đến cả tai, trong sáng không vẩn đục làm cho người ta muốn cắn một cái.

Nàng vươn tay nắm lấy khuôn mặt hắn, “ Nói chuyện, ta phát hiện ngươi lúc đỏ mặt rất đáng yêu nha.” Hắn như vậy làm cho nàng thập phần hứng thú, chính là rất giống như người vợ nhỏ nha.

Được rồi, tuy rằng tuổi thật của nàng cũng không còn nhỏ nhưng có điều tuổi của thân thể này cũng còn rất trẻ.

Hẳn là không tính trâu già gặm cỏ non đi.

Triển Tình Ngữ da mặt dày mà nghĩ.

Hiên Viên Mặc thấp giọng nói: “Thích hiện tại.”

Triển Tình Ngữ cười nhẹ đứng lên, cười tủm tỉm cắn ở hai má hắn một cái.

Mặt hắn nhất thời đỏ giống quả táo chín làm cho người khác yêu thương.

“ Nương tử…” Hắn bỗng nhiên nói lắp bắp “ Chúng ta rời giường.”

Nha hoàn sớm đã nối đuôi nhau mà vào, nhìn thấy quần áo trên đất truyền đến một trận khúc khích cúi đầu cười.

Triển Tình Ngữ đối với bên ngoài nói: “ Đem quần áo của chúng ta đặt ở chỗ đó đi.”

“ Vương phi, không cần chúng nô tỷ hầu hạ sao ạ?”

Triển Tình Ngữ thản nhiên nói: “ Cái này không cần.”

Triển Tình Ngữ không có thói quen mặc quần áo lại bị người khác vây quanh xem.

“ Vậy chờ ngài mặc xong quần ao, chúng nô tỳ sẽ vào.”

Triển Tình Ngữ thấy nha hoàn đi rồi lúc này mới xốc màn lên, lấy quần áo để ở bên nhíu mày: “ Cái này mặc sao a?”

Một đống lớn quần áo hỗn hợp này, lại còn đi liền với một đống dây lưng phiền phức, quả thực khiến cho người xem choáng váng.

Hiên Viên Mặc kinh ngạc: “ Nàng không phải đem những điều này quên hết?”

Triển Tình Ngữ nhấc đám y phục lên, “ Ngươi giúp ta cột chúng.”

Hiên Viên Mặc ngẩn ra, hắn chưa bao giờ giúp nữ nhân mặc quần áo nha.

Hắn vươn tay, thấy chiếc lưng trắng muốt như tuyết của nàng liền có chút nghĩ ngợi.

Đầu ngón tay tìm đến dây lưng, ngón tay hắn có chút không xong, hơn nửa ngày mới cột được.

Triển Tình Ngữ ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy trán hắn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt hồng một cách bất ngờ không khỏi buồn cười: “ Ngươi không phải là chưa tình thấy qua nữ nhân chứ?”

Hắn nhất thời cúi đầu.

Tiểu tử này…

Sự thật sẽ là không cùng nữ nhân làm qua cái kia chứ?

Có thể nào hôm qua là lần đầu tiên của hắn?

Nàng thổi ‘phù’ một tiếng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Rốt cuộc đợi đến lúc nàng bị đống quần áo trên người giày vò đủ hắn cũng đã mặc xong quần áo.

Triển Tình Ngữ ngồi xuống trước gương đồng, lúc này mới có thời gian nhìn đến khuôn mặt mình lần đầu.

Đó là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tựa như một đóa vụ liên nở hoa trong gương, mi dài nhỏ, mắt sâu thẳm đầy nước, đôi môi như cánh hoa hồng nhuận, tựa như hoa.

Khuôn mặt của cô gái này, nhiều nhất mười sáu, mười bảy tuổi, đúng là lúc hạt đậu bắt đầu nở.

Nàng trừng mắt kinh ngạc nhìn mặt mình, có lầm hay không a, khuôn mặt này sao giống như bạn của nàng – Ô Thiên Thiên.

Nàng véo mặt mình, không nhịn được khiếp sợ, này cũng quá không được tự nhiên. “ Nha, Thần tài đưa cho ta thân thể tốt như vậy lại còn tạo ra khuôn mặt này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.