Thật sự là quỷ dị, làm cho nàng nhìn thấy khuôn mặt này như nhìn thấy bằng hữu.
Bọn nha hoàn lại nối đuôi nhau mà vào, một cô gái mặc tử y đến trước mặt nàng, cúi người nói: “ Vương phi, nô tỳ là Tiểu Như, về sau sẽ chuyện môn phụ trách chải đầu cho người.”
Bên này nha hoàn thật nhiều, có chải đầu, mặc quần áo,trang điểm, còn có thô sử nha hoàn phụ trách công việc lặt vặt.
“ Vương phi, hôm nay người muốn vấn kiểu tóc gì ạ?” Tiểu Như một bên cấp nàng hỏi muốn kiểu sơ phát nào.
“ Tùy tiện đi.” Nàng cái gì đều được, dù sao nàng cũng không hiểu kiểu tóc nơi này.
Tiểu Như cười nói: “ Vậy nô tỳ búi tóc kiểu vãn vân đi, năm nay kiểu đấy rất lưu hành.”
Triển Tình Ngữ ừ một tiếng, ngoái đầu lại nhìn Hiên Viên Mặc đã rửa mặt chải đầu xong, bỗng nhiên hắn ho khan đứng lên, bọn nha hoàn vội giúp hắn ngồi xuống, bưng trà cho hắn uống.
“ Tình trạng như vậy của Vương gia đã xảy ra lâu rồi sao?”
Tiểu Như gật đầu, “ Dạ, năm mười ba tuổi vương gia bệnh nặng, về sau thân thể vẫn không tốt, chính là tật ho khan không thể dừng được.”
“ Chẳng nhẽ là ho lao?”
Tiểu Như biến sắc, “ Vương phi, cũng không phải, chỉ là ho khan mà thôi, không phải là cái bệnh này.”
Chẳng lẽ là viêm khí quản?
Nếu không hắn như thế nào vẫn ho khan?
“Trong cung ngự y cũng không xem được?”
“Vương phi, ngài trước kia là luôn ở trong cung vấn đề này ngài so với nô tài rõ hơn mà, thái hậu hiểu rõ nhất thất điện hạ của chúng ta, nhưng mà bệnh này vẫn là – bất quá ngài không cần lo lắng, nghe nói ngài cùng điện hạ bát tự tuyệt phối (ngày tháng năm sinh hợp nhau), ngài gả cho điện hạ, về sau, bệnh của điện hạ rồi cũng sẽ tốt thôi.” Tiểu Như vui vẻ nói.
Triển Tình Ngữ nhắm mắt nghĩ, được rồi, thân phận của nàng rốt cuộc là cái gì?
Nàng là quận chúa.
Theo như cách nói của Hiên Viên Quyết, nàng chính là tay sai thái hậu.
Thái hậu rất thương Hiên Viên Mặc, cho nên mới đem nàng gả cho Hiên Viên Mặc hay sao? Hiên Viên Mặc là con đẻ của thái hậu?
Hiên Viên Quyết là Tam hoàng tử?
Nàng trong đầu vẫn còn đánh giá tình hình nơi này.
Rửa mặt chải đầu xong, Hiên Viên Mặc hướng nàng mỉm cười: “Vương phi, chúng ta đi dùng bữa sáng đi.”
Triển Tình Ngữ gật đầu, vươn tay khoác lấy cánh tay của hắn, sắc mặt hắn lập tức lại đỏ lên.
Bên cạnh đám nha hoàn đều cúi đầu trộm cười.
Hiên Viên Mặc thấp giọng nói: “Đừng như vậy, nha hoàn ở đây đều nhìn thấy.”
Triển Tình Ngữ kéo hắn đi ra ngoài: “Ta khoác tay tướng công của mình, không được sao?”
Hắn khẽ ngẩn ra, ngẩng đầu, ánh mắt có chút chấn động.
“Tình Ngữ,nàng thật sự không hối hận sao? Ta có thể…sẽ chết.”
“Người sớm muộn gì cũng chết, bất quá chỉ là vấn đề chết sớm chết muộn. Hơn nữa, không phải thầy tướng số đều nói ta sẽ làm cho bệnh của ngươi tốt sao, ngươi lo lắng cái gì? Nếu ngươi thật sự chết sớm, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Nàng cười vui vẻ.
Hiên Viên Mặc cầm lại tay nàng, mỉm cười, bờ môi tươi cười tuyệt mỹ: “Tốt, ta sẽ hảo hảo sống tốt.”
Hai người bước vào phòng khách, nô bộc mang lên đồ ăn sáng, đủ mọi màu sắc tinh xảo, làm cho người ta nhìn thấy thập phần muốn ăn ngay, Triển Tình Ngữ thật sự đói bụng, chính mình cắn một miếng lớn, cũng không quản nha hoàn tôi tớ ở bên cạnh há mồm trợn mắt nhìn hành động khiếm nhã của mình như thế nào.