Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 33: Chương 33: Người Tự Nguyện Mắc Câu




“ Hoắc tiên sinh đang ở đâu?”

“ Tiên sinh đang ở trong vườn câu cá. Nô tỳ dẫn người đi.”

“ Không cần, để ta tự mình tìm được rồi.” Triển Tình Ngữ dọc theo đá phiến đi vào hoa viên, rực rỡ trăm hoa, đúng là thời điểm tốt.

Qua một bụi hoa, nàng nhìn thấy Hoắc Ưng ngồi dưới cây đại thụ, nhàn nhã thả cần câu cá.

Gió nhẹ thổi khiến tay áo hắn tung bay, mắt hắn khép hờ lại, giống như đang ngủ.

Triển Tình Ngữ đi đến trước mặt hắn, dừng lại nhìn.

“ Hoắc tiên sinh.” Nàng gọi một tiếng.

Hoắc Ưng mở to mắt, “Vương phi, sao người lại tới đây?”

Nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn cần câu dưới hồ, đột nhiên hỏi: “Ngươi có võ công?”

Hoắc Ưng nở nụ cười: “Vương phi đến là muốn hỏi ta chuyện này sao?”

Hắn kéo cần câu lên.

Triển Tình Ngữ rõ ràng nhìn thấy dây câu cá kia lưỡi thẳng.

“ Lưỡi thẳng cũng có thể câu cá sao?” Làm sao mà mắc được miệng cá?

Hoắc Ưng nhàn hạ cầm mồi treo lên, thản nhiên nói: “Ta chỉ đang hưởng thụ thú vui câu cá, không cần lưỡi cũng câu được.”

Triển Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn hắn: “Ta muốn ngươi dạy ta võ công, ta biết một chút nhưng nội công không có.”

Hoắc Ưng khép hờ mắt: “Thảo dân chỉ biết chữa bệnh, không biết võ công. Hơn nữa Vương phi cũng có người bảo vệ, không cần phải học võ công.”

“ Thật sự không dạy sao?” Nàng hừ một tiếng: “Hoắc Ưng, ta lại thấy ngươi có nhiều kinh nghiệm. Ta muốn học nội công cũng không phải cho mình ta. Ngươi đã là đại phu của Vương gia, hẳn phải biết tình trạng của hắn, ta nghĩ mình học võ công giỏi có thể bảo vệ cho hắn.”

Hoắc Ưng mở to mắt nhìn nàng.

Môi hắn nhếch lên: “Vương phi có ý tốt, đáng tiếc, thảo dân không biết võ công.”

“ Ngươi điểm huyệt được.”

“ Ta là đại phu, kỳ môn bát mạch cùng huyệt vị tất nhiên hiểu rõ, biết điểm huyệt cũng không có gì kì quái.” Hắn chuyển tầm mắt: “Mời Vương phi trở về, nếu ngài muốn học y thuật, ta có thể dạy, nhưng về nội công thì ta không biết. Vương phi tìm lầm người rồi.”

Triển Tình Ngữ nhướn mày.

Hắn quả nhiên là không chịu dạy.

“ Tốt, ta cũng muốn theo ngươi học biện pháp điểm huyệt. Hoăc ngươi có thể dạy ta một ít y lí đơn giản, cũng có thể dùng chăm sóc Mặc.”

Hoắc Ưng suy nghĩ “Như vậy thì được, nếu Vương gia đồng ý, thảo dân sẽ tự nguyện dạy người.”

“ Ta trở về sẽ nói với hắn.” Triển Tình Ngữ đứng dậy, tuy rằng hôm nay không đạt được mục đích của nàng, nhưng cũng xem như là có thu hoạch.

Lúc đầu hắn không chịu dạy nàng cũng không sao, về sau sẽ có cách khiến hắn phải dạy.

Tìm người khác đều không tiện, chỉ có Hoắc Ưng là tốt nhất, bởi vì hắn có quan hệ chặt chẽ với Hiên Viên Mặc, dù thường xuyên ra ngoài hàng năm cũng sẽ không tiết lộ bí mật.

Hoắc Ưng thản nhiên nói: “Vương phi, vậy người cố gắng đợi hắn.”

Triển Tình Ngữ nhướn mày, câu nói này nghe có chút kì quái?

“ Hắn là trượng phu của ta, tất nhiên ta sẽ đợi hắn. Hoắc tiên sinh lo lắng dư thừa rồi” Nàng xoay người rời đi.

Khóe miệng Hoắc Ưng giơ lên, ngoái đầu nhìn bóng dáng nàng, đôi mắt xếch cong lên, môi mỉm cười nói: “Người còn chưa ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.