Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 34: Chương 34: Phát Bệnh




“Xuất hiện đi!” Hoắc Ưng cười cười, ung dung quay đầu nhìn Hiên Viên Mặc đi ra từ bên cạnh.

“Người đều đã nghe thấy?” Hắn mỉm cười nói: “Nàng nói muốn học võ công bảo vệ người. Thoạt nhìn, nàng thật sự để ý người.”

Hiên Viên mắt buông hờ, miệng cong lên ý cười: “Ta không nghĩ nàng lại tới mời ngươi dạy.”

“ Nhìn ra được nàng cũng biết một chút võ công, nhưng nội công tâm pháp nàng cũng không có. Vương gia, quận chúa trước kia cũng biết mấy thứ này sao?”

Hiên Viên Mặc lắc đầu.

Nàng không biết.

Từ khi hắn bắt đầu nhận thức nàng, Triển Tình Ngữ vẫn ở trong cung, nàng căn bản không có khả năng học võ công.

Mặc dù nàng đã mất đi trí nhớ, nhưng không thể đột nhiên biết được võ công đi?

Điểm ấy, thật sự làm cho người ta nghi ngờ.

“Thật là kì lạ, nhưng nàng ấy có thể học được võ công trong mộng sao?”

Hoắc Ưng nghĩ vậy, bình thản nói: “Người đồng ý cho nàng đến học sao?”

“ Nếu nàng ấy thích, vậy cứ để cho nàng học đi, mặc kệ thế nào, nàng rất tốt với ta.” Hiên Viên Mặc cười.

Hoắc Ưng không trả lời, tư thế vẫn không thay đổi, vẫn rì rì dùng lưỡi câu thẳng đợi cá đến.

Hiên Viên Mặc ngây người một lát rồi rời đi.

Quả nhiên hắn vừa mới vào phòng, lập tức thấy Triển Tình Ngữ chạy đến giữ chặt hắn: “Mặc! Ta có chuyện muốn nói với chàng!”

“Chuyện gì?”

Triển tình Ngữ giữ chặt tay hắn kéo xuống ngồi cạnh “Hoắc tiên sinh chắc chắn là biết võ công, ta muốn hắn dạy ta võ công. Hắn nói với ta sẽ không dạy. Về sau, ta lại nói muốn cùng hắn học y lí, hắn đáp ứng nhưng muốn ta hỏi ý kiến của chàng”

Hiên Viên Mặc cười nói: “Nàng quyết định làm gì thì cứ làm, ta đều đáp ứng.”

“Mặc, chàng thật ngoan nha.” Nàng cười tủm tỉm hôn lên mặt hắn.

Sắc mặt của Hiên Viên Mặc nhất thời đỏ lên: “Ngữ nhi…”

Triển Tình Ngữ nhéo mặt hắn: “Lại đỏ mặt? Chàng có biết bộ dạng này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa?”

Hiên Viên Mặc ho khan đứng dậy, hô hấp của hắn bỗng nhiên dồn dập không thể thở bình thường, Triển Tình Ngữ cảm thấy hắn hơi không ổn, lập tức cầm lấy tay hắn: “Sao lại thế này?”

“ Thuốc của ta…” hơi thở dồn dập, lại ho khan dữ dội. Dường như muốn ho ra cả tim gan.

Triển Tình Ngữ vội la lên: “ Thuốc của chàng ở đâu?”

“Ở trong phòng, cái màu đỏ…. …. …. hộp vuông… …”

Hắn giống như rất khó chịu.

Triển Tình Ngữ vội vàng chạy vào phòng, tìm cái hộp vuông màu đỏ, lập tức lấy một cái lọ sứ màu trắng, mở ra lấy thuốc.

Nàng đưa vào miệng hắn, lại rót trà chờ hắn uống xong.

Qua một lúc, sắc mặt của Hiên Viên Mặc mới tốt hơn, không còn ho khan dữ dội nữa, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Triển Tình Ngữ vỗ vỗ lưng hắn: “Bệnh này có từ bao giờ, vẫn không thể giảm sao?”

Hắn gật đầu: “Đúng là như vậy.” Thân thể hắn có chút run rẩy, con ngươi mông mênh nhìn chằm chằm nàng, có chút lo lắng.

“ Ta có lẽ, không thể cùng nàng…”

Nàng che miệng của hắn: “Không được, không cho chàng nói. Triển Tình Ngữ ta vừa ý với nam nhân nào, sẽ phải đi cùng ta đến già! Cho dù Diêm Vương đến mang chàng đi, ta cũng sẽ đem chàng trở về!”

“Ngữ nhi….” Hắn có chút rung động, lập tức ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Ta không có đức gì mà gặp được nàng, nhất định là ông trời đang thưởng cho ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.