Triển Tình Ngữ vỗ vào lưng hắn “Cũng có thể lắm, cho nên nếu chàng dám phản bội hoặc không nghe lời ta nói, ta sẽ cho chàng một màn chào hỏi khó quên. Nhưng mà…”
Tay nàng đặt trên mặt hắn, tự tin nói: “Chàng sẽ không có cái cơ hội đó.”
Hiên Viên Mặc nở nụ cười: “Ta có khi nào dám bắt nạt nàng đâu.”
“Đương nhiên, ta bắt nạt chàng vẫn còn chưa đủ đâu” Đưa tay nựng mặt hắn đỏ ửng.
Triển Tình Ngữ yêu thương véo mặt hắn, hơn nữa nhìn hắn đỏ mặt, lại làm cho các tế bào tà ác trong cơ thể nàng như được khởi động, sau đó nhanh chóng phát tác, muốn nhào vào hắn.
Hiên Viên Mặc cầm lấy tay nàng: “Ngữ nhi…”
Triển Tình Ngữ bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó “Chàng nha, bình thường cũng nên ra ngoài phơi nắng một chút. Nếu chàng không bận gì thì có thể đưa ta đi dạo phố.”
Nàng mới đến nơi này, đương nhiên phải nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh và mấy thứ linh tinh khác.
Hiên Viên Mặc gật đầu: “Ta cũng không bận việc gì, chúng ta đi luôn đi. Nàng muốn đi đâu?”
Nàng nhún nhún vai: “Chàng đã biết ta mất trí nhớ, dù đi đâu cũng không nhớ.”
Đúng lúc này có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, Hiên Viên Mặc nhìn gã sai vặt vội vã chạy vào: “Vương gia, biểu thiếu gia bên ngoài cầu kiến.”
“ Mời hắn vào.”
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng.
Nhớ tới người này, não nàng liền thấy đau nhức, tưởng tượng tới hắn nàng liền nghĩ ngay đến hương vị Đông pha nhục, tự nhiên cảm thấy buồn nôn.
Mộc Lưu Thương ung dung đi vào Tạ Phương các, từ xa có thể nhìn thấy nụ cười mê người của hắn, nhìn thấy nàng ý cười của hắn càng sâu, mang theo một loại cảm giác kì quái, làm cho tâm tình nàng càng thấy khó hiểu.
Hắn nhìn nàng chằm chằm như vậy để làm gì?
Dùng ánh mắt đùa giỡn nàng sao?
Triển Tình Ngữ trong lòng hừ lạnh, thấy hắn lại gần, lạnh lùng nói: “Nghe nói biểu ca sinh bệnh, hôm nay thấy thần thái thật sáng lạng” hôm qua hắn đã giả vờ sao?
Hắn sao lại không có chút giống như bị phong hàn?
Mộc Lưu Thương gật đầu: “Ta quả thật bị bệnh nhưng mà đã uống thuốc, qua một đêm đã tốt hơn rồi, chắc ta là cát nhân thiên tướng. Hôm nay đến là để nói với các ngươi lời từ biệt.”
Hiên Viên Mặc kinh ngạc nói: “Biểu ca, sao người phải đi?”
Mộc Lưu Thương không nói gì thêm, “À, trong nhà có việc, ta phải về trước. Ở bên cạnh quấy rầy mấy ngày, thật sự đã gây phiền toái cho ngươi.”
“ Biểu ca phải đi sao, cũng chưa ở được mấy ngày.” Triển Tình Ngữ nàng căn bản cũng không thiệt tình nghênh đón.
Nhưng nàng cũng đâu có làm gì quá đáng, hắn cũng không thể đột nhiên rời đi?
Trước khi đi, nàng chẳng phải chưa có cơ hội đối phó hắn sao?
Mộc Lưu Thương lười biếng ngồi xuống một bên: “Không cần, đa tạ biểu muội quan tâm. Đông pha nhục ngày hôm qua ăn rất ngon.”
Triển Tình Ngữ cảm thấy buồn nôn, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải nói là không thưởng thức hương vị được sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà ta nghe nói muội cũng ăn nên chắc là không tệ” Hắn mỉm cười, khóe miệng cong lên, có một chút tà ác.
Đúng vậy, buổi sáng hắn nghe nói nàng cũng ăn thịt kia rồi ói ra.
Cái này xem như làm cho tâm hắn cân bằng.
Tuy rằng, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nàng biết rõ tình hình, sao lại vẫn ăn miếng thịt kia?
Điều đó làm cho Mộc Lưu Thương cảm thấy kì quái.