“Tình Ngữ, nàng không biết ta sao?” Hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Ta là Hiên Viên Mặc a, là trượng phu của nàng a.”
“ Trượng phu…” Nàng thiếu chút nữa thì té ngã, “ Ngươi.” Nàng chỉ vào mũi hắn, “ Không phải chứ, ngươi là trượng phu của ta?”
Lúc này nàng mới phát hiện nam nhân trước mắt một thân hỉ phục, mà cúi đầu nhìn mình, trên người cũng là hỉ phục.
Tình thiên phích lịch! ( có thể hiểu là : Sấm sét giữa ban ngày, Đắt bằng nổi sóng=> tai họa đột ngột)
Nàng nghĩ đến chính mình đang nằm mơ, nàng véo mình một cái, cư nhiên là đau a.
“ Nha, cư nhiên là thật sao?” Nàng nhớ tới cuộc nói chuyện của mình với thần tài, trời ơi, đây có thể là sự thật?
“ Ngươi , ta muốn ngươi cấp cho ta một cái lão công, ngươi cho ta một…” sao lại cho một ma ốm như thế này?
Nam nhân trước mặt bộ dáng yếu đuối, nhìn săc mặt tái nhợt của hắn cũng biết không thích hợp.
Đây là xuyên qua chó má gì hả?
Nàng không khỏi thở dài, không nghĩ tới vừa mới trốn được ca ca bức hôn, hiện tại khỏe rồi, chỉ chớp mắt biến thành tân nương.
“ Triển Tình Ngữ!” Một tiếng rống thô bạo thiếu chút nữa khiến màng tai nàng tả tơi.
Triển Tình Ngữ vừa quay đầu lại cư nhiên phát hiện một mỹ nam tử quần áo không chỉnh tề đang ngồi trên mặt đất.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng giống đao khắc, tựa như tượng điêu khắc Hy Lạp hoàn mỹ, nam nhân cả người toát ra một khí chất bá vương, có loại hơi thở cuồng ngạo đập vào mặt mà đến. Ánh mắt chứa đầy phẫn nộ kia sâu không thấy đáy, ở dưới ánh mắt hắn còn có loại thản nhiên, lại càng khiến hắn hoàn mỹ không giống người phàm.
Hắc bào đẹp đẽ quý giá bao lấy ngực phập phồng, hắn xoa huyệt Thái Dương đứng lên.
“ Triển Tình Ngữ, ngươi tiện nhân này, cư nhiên thật sự phải gả cho Hiên Viên Mặc?”
Ách…
Hắn là ai vậy?
“Tam ca, ta biết rõ cái này là lỗi của ta, xin huynh đừng chỉ trích Tình Ngữ. Nếu không phải Thần Toán Tử tính toán ta cần nhờ nàng xung hỉ mới có thể trừ bỏ bệnh, ta nghĩ mẫu hậu cũng sẽ không đem nàng gả cho ta. Ta biết rõ… Khục khục…” Hắn ho khan lớn đứng lên, cơ hồ như là sắp đứt khí huyêt: “ Ta biết, thân thể ta như vậy, chính là liên lụy đến nàng mà thôi…”
Ngữ khí của hắn phảng phất giống như cam chịu, mang theo một loại bất đắc dĩ cùng thê lương, trong con ngươi đen tràn ngập hơi nước, làm cho người ta tâm không tự chủ được mà sinh ra một loại thương tiếc.
Người này cũng rất đáng thương.
Bản tính người mẹ của Triển Tình Ngữ giờ phút này không khỏi lan tràn, giận ngoái đầu lại trừng mắt nhìn tuấn mỹ nam nhân y phục màu xanh thẫm: “Ngươi rống cái gì mà rống? Ngươi xem người khác là ai, ngươi nghĩ ngươi là ai hả?”
Lửa giận của nam nhân kia lại bốc cháy: “ Tốt lắm, ngươi cư nhiên lại dám mắng ta? Ngươi tuy là quận chúa nhưng nói khó nghe, ngươi bất quá chỉ là một con chó bên cạnh mẫu hậu! Trước kia ta cứ nghĩ ngươi ngây thơ, hiện tại xem ra cái bộ mặt đáng thương cuối cùng cũng bị lộ…”
“ Tam ca…” Cả người hắn chấn động, chân mất thăng bằng trên ghế rơi xuống, lập tức mắt nổi đom đóm.
Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mĩ: “ Tam ca, ta không phải giả đáng thương, ta biết ta không nên thú Tình Ngữ. Như vậy, làm cho ta chết đi, ta vốn tính toán như vậy treo cổ, không bao giờ làm liên lụy tới kẻ nào nữa…”
Một giọt nước mắt lướt qua hai má hắn, con ngươi hắn khẽ nhắm lại “ Không bằng, giết ta đi…”
Triển Tình Ngữ càng xem càng giận, người này là xảy ra chuyện gì, đem đệ đệ mình bức tử hắn rất vui vẻ sao?